Chương 1299: Nỗi Buồn Của Tiểu Bạch
Chương 1299: Nỗi Buồn Của Tiểu BạchChương 1299: Nỗi Buồn Của Tiểu Bạch
Dùng bữa trưa ở Nguyên Vị Cư - một quán ăn khá nổi tiếng ở Đế An xong, Hứa Nguyên trở lại xe ngựa. Hắn vừa dùng khăn lụa lau đi vết dầu mỡ còn sót lại trên khóe môi, vừa truyền âm hỏi Bạch Mộ Hi:
"Mộ Hi, có bao nhiêu tên đang bám theo chúng ta?"
Nhẹ nhàng khép cửa xe lại, tiếng ôn ào náo động nháy mắt bị ngăn cách.
Bạch Mộ Hi xuyên qua cửa sổ xe, liếc mắt nhìn dòng xe cộ như nước chảy ngoài kia, khẽ đáp:
"Bốn tên."
"Ăn một bữa cơm mà đã thêm một tên nữa sao?"
Trao đổi với Tiểu Bạch vài câu, Hứa Nguyên buông khăn gấm xuống, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ cười:
"Không ngờ lại có nhiều kẻ bám theo chúng ta đến vậy..."
Dứt lời, Hứa Nguyên chuyển chủ đề, thấp giọng dặn dò:
"Nhưng tính thời gian thì người nhà ta là đã tới rồi. Trước tiên cứ đi dọc theo phố Phỉ Tự này, qua khỏi con phố này rồi rẽ thêm lần nữa là đến nơi tụ tập của đám quan lại triều đình, bên đó vắng vẻ hơn nhiều, cái đuôi phía sau cũng phải kiêng dè, không thể bám sát như vậy được."
"Vâng!"
Tiểu Bạch khẽ đáp, suy tư một lát rồi ngập ngừng hỏi:
"Công tử, có cần tiểu nhân đi nhắc nhở bọn chúng một chút không?"
"Nhắc nhở?"
Hứa Nguyên nhướn mày.
Bạch Mộ Hi vội vàng giải thích:
"Chúng ta vốn không thù không oán, phái một tên ám vệ ra ngoài, giải phóng nguyên khí, xua đuổi bọn chúng là được."
Hứa Nguyên lắc đầu cười:
"Nếu đám người bám theo chỉ là tu vi Tông Sư thì biện pháp của ngươi còn có tác dụng. Vấn đề là... đâu chỉ có Tông Sư bám theo chúng ta."
Bạch Mộ Hi nhíu mày:
"Có cả Nguyên Sơ?"
Hứa Nguyên đưa ngón tay gõ nhẹ lên cửa sổ xe:
"Ừm, lão già phúc hậu ngồi đối diện chúng ta lúc nãy chính là một tên Nguyên Sơ."
Linh thị của hắn tuy mạnh mẽ, xuyên thấu mọi vật nhưng do tu vi có hạn nên phạm vi không lớn, không cách nào cảm ứng được những kẻ theo dõi từ xa.
Phát hiện ra tên Nguyên Sơ kia cũng là do đối phương quá mức cả gan, dám cả gan giả dạng thành thương nhân, ung dung ngồi đối diện hắn dùng bữa.
"Chỉ một tên?"
Bạch Mộ Hi thầm nghĩ.
Hứa Nguyên nhìn thấu suy nghĩ của nàng:
"Đừng lo lắng, người nhà sẽ cân nhắc đến chuyện này."
"Vâng."
Bạch Mộ Hi vội vàng cúi đầu đáp:
"Chỉ là... hưng sư động chúng như vậy, không biết là Hoàng tộc hay là Tông Minh?"
Thế lực trong thành Đế An phức tạp, nhưng có thể điều động cường giả Nguyên Sơ trong thời gian ngắn ngủi thì chỉ có vài thế lực lớn.
Hứa Nguyên nghe vậy, khẽ cười, thấp giọng nói:
"Cũng có thể là Tân gia. Thiên tài dòng chính như Tần Vệ Thư khi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, bên cạnh không thể nào chỉ có hai tên Đại Tông Sư bảo vệ."
Bạch Mộ Hi lộ vẻ nghi hoặc, thấp giọng hỏi:
"Nhưng lúc trước công tử suýt chút nữa đã giết chết Tần Vệ Thư, nếu có cường giả Nguyên Sơ đi cùng, tại sao hắn ta không ra tay?"
Hứa Nguyên nhìn sâu vào mắt Bạch Mộ Hi, cười khẽ:
"Cho nên, tu vi của kẻ đó có lẽ không chỉ là Nguyên Sơ." Nghĩ lại mà sợ, Bạch Mộ Hi run giọng nói:
"Công tử, ngài không nhầm chứ? Tần Vệ Thư bị ngài phế đan điền rồi."
"Có lẽ vậy."
Hứa Nguyên nhún vai, đáp:
"Tất cả chỉ là suy đoán, có khi căn bản không có kẻ đó, cũng có khi bọn họ có biện pháp cứu Tần Vệ Thư."
Dứt lời, cả hai người đều im lặng.
Hứa Nguyên tựa lưng vào thành xe, ung dung nhấp rượu. Còn Bạch Mộ Hi thì lo lắng cảnh giác, dò xét bốn phía.
Quả nhiên, không có chuyện bất ngờ nào ra.
Tam công tử sau khi hồi phủ ắt hẳn còn nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, huống hồ nha đầu ngốc họ Nhiễm kia biết rõ thần thông Quỷ Vụ của công tử.
Chuyện đã đến nước này, nếu nàng mà biết được tin tức thì chắc chắn sẽ chạy tới tìm công tử.
Nàng biết rõ, đã bỏ lỡ cơ hội trên xe ngựa thì chuyện tối nay coi như hỏng bét.
Bạch Mộ Hi cắn nhẹ môi, ánh mắt vô thức liếc nhìn y phục và trang sức mà Hứa Nguyên mua cho nàng.
Chính ánh nhìn vô tình này khiến con ngươi nàng co rút lại.
Nàng nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài đang mở hộp quà mà Hứa Nguyên mua tặng.
Chưa kịp suy nghĩ, Bạch Mộ Hi lập tức cảnh giác, vừa vận chuyển công pháp, vừa đưa mắt nhìn theo bàn tay kia.
Lọt vào tâm mắt là một cánh tay thon thả được bao bọc bởi lớp vải xanh nhạt mờ ảo, cùng với một bộ ngực đầy đặn khiến người ta khó có thể rời mắt.
"Rẹt...
Cùng với tiếng hộp quà được mở ra, Bạch Mộ Hi nhìn thấy đôi đồng tử màu xanh biếc mang hình dạng như rắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Đôi mắt xanh biếc khẽ nheo lại.
Bạch Mộ Hi.
Tiểu Bạch run rẩy, công pháp tan biến, cúi gầm mặt không dám hé răng.
Do dự một chút, nàng len lén đưa tay chọc vào người Hứa Nguyên như muốn nhắc nhở.
Hứa Nguyên đang ung dung uống rượu, bỗng nhiên cảm thấy động tĩnh bên cạnh, quay đầu lại theo bản năng, đồng tử co rút.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Nhìn người tỷ tỷ đang hứng thú mở hộp quà, Hứa Nguyên im lặng hồi lâu, sau đó cười gượng:
"Tỷ, sao tỷ đến mà không lên tiếng vậy?"
Lâu Cơ liếc nhìn Hứa Nguyên, cười khẽ, vừa mở bộ váy lụa màu tím trong hộp quà ra, vừa nói:
"Ta muốn xem thử Tam công tử nhà ta gây ra chuyện gì chứ sao?"
Dứt lời, Lâu Cơ ném bộ y phục cho Bạch Mộ Hi, sau đó đưa tay mở tiếp một hộp quà khác.
Hành động thật bất lịch sự, nhưng đánh không lại, đành chịu.
ebookshop.vn