Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 994 - Chương 1307: Phất Trân Nhuyễn Kiếm?

Chương 1307: Phất Trân Nhuyễn Kiếm? Chương 1307: Phất Trân Nhuyễn Kiếm?Chương 1307: Phất Trân Nhuyễn Kiếm?

Bạch Mộ Hi rất biết lúc nào nên làm gì.

Nếu công tử không nói, nàng có thể nằm ở một bên, chờ Nhiễm Thanh Mặc tiến vào. Nhưng một khi đã bị nói, mà còn giả chết ở đó, thì tuy rằng sẽ khiến Nhiễm Thanh Mặc và công tử nảy sinh mâu thuẫn, nhưng đối với nàng mà nói, cũng sẽ mang đến tác dụng ngược.

Trong khoảnh khác.

Người ngoài cửa bước đi trên nền tuyết, phát ra tiếng ken két, hai người trong phòng thì vội vàng thu dọn.

Cuối cùng,

Cùng với một luồng gió mát mang theo hơi thở ái muội thung thẳng vào trong phòng, thì mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy.

Ánh đèn sáng rực,

Hứa Nguyên mặc nho bào rộng rãi, thản nhiên uống trà, Bạch Mộ Hi thì cung kính ở đối diện, pha trà cho hắn. Nước trà trong ấm sôi ùng ục, mọi thứ đều diễn ra một cách bình thản, hài hòa.

Chuyện lấy trà cụ từ trong Tu Di Giới ra là do Bạch Mộ Hi đề nghị.

Để cho tự nhiên.

Dù sao, nửa đêm nửa hôm chạy đến đây, hắn cũng phải làm chút gì đó chứ.

Nước sôi và ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện trong phòng tất nhiên cũng là do Tiểu Bạch dùng đạo uẩn tạo ra.

Ngũ Hành Đạo Vực, quả nhiên rất tiện lợi.

Ít nhất, nếu như lúc mới xuyên không, người hắn gặp được là Bạch Mộ Hi, thì hắn cũng chẳng cần lo lắng bị chết rét.

Trong lòng đang nghĩ ngợi lung tung, thì Hứa Nguyên bỗng nhiên phát hiện ra gương mặt xinh đẹp của Bạch Mộ Hi ở đối diện đang đỏ ửng một cách bất thường, hơn nữa trên giường còn có vài vệt nước chưa được lau khô.

Mẹ nó, quên thay ga giường rồi!

Hứa Nguyên giật thót tim, định đứng dậy. Bỗng nhiên,

"Cót két——”"

Cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một thiếu nữ mặc đồ đen như mực xuất hiện ở cửa, ánh mắt nghi hoặc quét qua quét lại bên trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người hai người đang ngồi đối diện nhau trước bàn trà.

Hứa Nguyên cố gắng giữ cho bàn tay đang cầm chén trà của mình không run rẩy, thản nhiên quay đầu lại.

Hắn cũng không biết vì sao bản thân lại căng thẳng đến vậy. Lúc trước, khi bị vị hôn phu của mình bắt quả tang tại trận, hắn cũng chưa từng căng thẳng như thế này.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Hứa Nguyên đặt chén trà xuống, chống tay lên đầu gối, đứng dậy khỏi bồ đoàn, mỉm cười hỏi:

" Thanh Mặc, muội tìm Mộ Hi có chuyện gì vậy?”

Nhiễm Thanh Mặc chậm rãi bước vào, nhìn chằm chằm Bạch Mộ Hi đang cúi đầu, mái tóc hơi rối, thấp giọng nói:

"Ta muốn cùng Bạch tiểu thư luận đạo."

"Luận đạo?"

Hứa Nguyên lên tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của Nhiễm Thanh Mặc về phía mình:

"Luận đạo gì?"

Vừa nói, Hứa Nguyên vừa dẫn Tảng Băng Lớn đi về phía cái bàn vuông đặt trong góc phòng.

Trà án chỉ là bàn nhỏ dành cho hai người, tuy rằng ba người ngồi cũng được, nhưng sẽ rất chật chội, cho nên hành động này của Hứa Nguyên cũng được xem là rất tự nhiên.

Nhiễm Thanh Mặc đi theo Hứa Nguyên, thành thật đáp:

"Bạch tiểu thư tu luyện Ngũ Hành Đạo, còn ta tu luyện Huyền Băng Đạo, cũng được xem như là một loại đạo uẩn phái sinh từ Ngũ Hành Đạo, cho nên có rất nhiều điểm tương thông."

Thấy Tảng Băng Lớn đã hoàn toàn bị mình thu hút sự chú ý, Hứa Nguyên liền thuận thế tiếp lời nàng:

"Cũng phải, tu vi hai ngươi đều đã đạt tới Tông Sư đỉnh phong, đều là người sắp dung đạo rồi!"

Nói được một nửa, da đầu Hứa Nguyên tê rần. Chiếc hộp quà ban ngày bị Lâu Cơ tháo dỡ một nửa, giờ phút này đang yên lặng nằm trên bàn. Vừa rồi còn đang trong giai đoạn "tán tỉnh", mới chỉ gỡ bỏ phong ấn, chưa kịp dùng tới vật nhỏ này.

Giờ phút này gặp lại, giọng điệu Hứa Nguyên có chút khập khiễng:

"Ừm, quả thật có thể trao đổi kinh nghiệm với nhau."

Thời gian, chung quy vẫn là quá ngắn.

Căn bản không kịp thu thập hết chứng cứ.

Nhưng nghĩ lại, Hứa Nguyên bỗng nhiên cũng không còn hoảng hốt.

Bạch Mộ Hi ban ngày còn không nhận ra, Tảng Băng Lớn không lý gì lại biết thứ đồ chơi này.

Nhiễm Thanh Mặc có chút kỳ quái liếc nhìn Hứa Nguyên, ánh mắt nàng lần theo hướng nhìn của hắn, dừng lại trên cây phất trân cán ngắn kia. Đôi mắt đen láy trong suốt lóe lên, thanh âm mang theo kinh ngạc:

"Ø? Hứa Nguyên, sao ngươi cũng có cái này?"

Đâu óc ngừng hoạt động trong chớp mắt, Hứa Nguyên thăm dò hỏi:

"Ngươi biết đây là vật gì?"

Nhiễm Thanh Mặc đương nhiên đáp:

"Đây là phất trân nhuyễn kiếm, chẳng lẽ không phải sao?"

Phất trần nhuyễn kiếm?

Phất trần nhuyễn kiếm là cái gì?

Hứa Nguyên duy trì thần sắc bình tĩnh, cười nhẹ hỏi:

"Trước kia ngươi từng thấy vật này?"

Nhiễm Thanh Mặc không chút do dự gật đầu:

"Ừm, trước kia ta từng thấy vật tương tự trong phòng sư nương."

"Phụt."

Hứa Nguyên không nhịn được cười.

Hai lão già kia, bản thân chơi lớn vậy, lại dạy đồ đệ bảo thủ đến thế. Nhiễm Thanh Mặc nghi hoặc chớp mắt, quay đầu lại:

"Chuyện gì vậy?”

"Không có gì, chỉ là không ngờ vật hiếm lạ thế này mà Kiếm Tông cũng có."

Nói một cách công bằng, thứ này ở Đại Viêm - một đất nước phong kiến - quả thật rất hiếm có.

Quan niệm của tầng lớp bách tính thấp kém vốn bảo thủ, mà từ sau khi song tu công pháp bị liệt vào tà công, quan niệm của tu giả cũng dần dần trở nên bảo thủ, khiến rất nhiều ngành nghề liên quan bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

"Hiếm thấy lắm sao? Trận văn trong cây phất trần này chỉ là Chuyển Linh Trận phổ thông nhất mà thôi."

Nhiễm Thanh Mặc có chút kỳ quái, đưa tay ngọc ra muốn cầm lấy đuôi thú kia, nhưng do dự một chút, nàng vẫn quay đầu nhìn về phía Bạch Mộ Hi:

"Bạch tiểu thư, ta có thể mượn dùng phất trần nhuyễn kiếm của ngươi một chút được không?"

"Được."

Bạch Mộ Hi cúi đầu.

"Đa tạ."

Nhiễm Thanh Mặc thuận tay cầm lấy đuôi thú cán ngắn trên bàn, quay đầu nhìn Hứa Nguyên:

"Hứa Nguyên, hồi nhỏ ta từng dùng nó luyện kiếm đấy."
Bình Luận (0)
Comment