Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 995 - Chương 1308: Luận Đạo

Chương 1308: Luận Đạo Chương 1308: Luận ĐạoChương 1308: Luận Đạo

Trên trán Hứa Nguyên đã hiện rõ hắc tuyến.

Dùng thứ này luyện kiếm?

Rốt cuộc hai lão già ở Kiếm Tông kia đang làm gì vậy?

Hắn muốn ngăn cản, nhưng lại cảm thấy phản ứng như vậy quá lớn, chỉ đành trơ mắt nhìn Tảng Băng lớn trắng nõn như tờ giấy kia cầm lấy món đồ chơi nhỏ kia.

Cầm "phất trần nhuyễn kiếm", trên gương mặt thanh tú của Nhiễm Thanh Mặc hiện lên một tia mất mát:

"Nhưng không biết vì sao, sau khi sư nương phát hiện thì không cho ta dùng nó nữa."

Tiếp theo đó, cùng với một luông Nguyên Khí yếu ớt dao động, cán ngắn có hình dáng kỳ quái kia đột nhiên bắt đầu run rẩy "zizi", đuôi thú mềm mại phía sau cũng bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư trong không khí.

Nhiễm Thanh Mặc nắm chặt cán ngắn đang run rẩy 'zizi', đưa tay về phía Hứa Nguyên, thanh âm trong trẻo vang lên:

"Hứa Nguyên, cái của ngươi giống hệt của sư nương ta."

Nói xong, Nguyên Khí mà Nhiễm Thanh Mặc rót vào hơi thay đổi, lông tơ ở đầu "phất trần cán ngắn" lập tức duỗi thẳng thành kiếm. Nàng cầm lấy nó, múa một đường kiếm hoa, có thể nhìn thấy kiếm quang lóe lên.

Hứa Nguyên.

Hả?

Thật sự có thể dùng làm kiếm?

Hứa Nguyên bỗng nhiên không chắc chắn thứ này là phất trân nhuyễn kiếm hay là đuôi thú.

Nhìn thấy Hứa Nguyên mặt đầy dấu chấm hỏi, Nhiễm Thanh Mặc nhẹ nhàng giải thích:

"Dùng phất trân nhuyễn kiếm này, ngươi phải khống chế độ chính xác của Nguyên Khí, nếu không phần đuôi sẽ mềm nhũn, không thể khống chế. Hơn nữa kiếm này cực kỳ cùn, nếu kiếm kỹ không tinh, lông tơ phía trên sẽ cản trở kiếm quang. Vật này rất thích hợp dùng để rèn luyện."

Nói xong, nàng nhìn bàn tay Hứa Nguyên, đưa tay về phía trước: "Hình như Hứa Nguyên cũng dùng kiếm, ngươi có muốn thử một chút không?"

Hứa Nguyên nhận lấy "phất trần nhuyễn kiếm" từ tay Nhiễm Thanh Mặc, trực tiếp ném vào trong nhãn trữ vật:

"Không cần, tạm thời ta không dùng."

Nói xong, Hứa Nguyên phất tay, thu cả trang sức tai thú và hộp quà vào nhãn trữ vật.

Nhìn thấy một màn này, Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm vào nhẫn trữ vật của Hứa Nguyên, nhỏ giọng hỏi:

"Hứa Nguyên, ngươi có thể nói cho ta biết phất trần nhuyễn kiếm này mua ở đâu được không?"

"Sao thế, ngươi cũng muốn?"

"Ừm, ta hỏi sư nương, nhưng người không chịu nói cho ta biết."

Nàng mà nói cho ngươi biết mới là lạ.

'Thầm mắng một câu "ngốc", Hứa Nguyên cười nói:

"Không cần mua đâu, nếu ngươi muốn, ngày sau ta tặng ngươi một cái."

"Tặng ta?"

"Tuy vật này hiếm thấy, nhưng kỳ thực cũng không đắt."

Nhiễm Thanh Mặc vừa định nói gì đó thì bị Hứa Nguyên đưa tay ngăn lại. Hắn vẫy tay với Bạch Mộ Hi:

"Mộ Hị, lại đây, vừa rồi Nhiễm Thanh Mặc nói gì chắc ngươi cũng nghe thấy rồi chứ?"

Bạch Mộ Hi thản nhiên đứng dậy, một bộ tố y trắng tinh khôi bao bọc lấy thân hình yêu kiều, thế nhưng mỗi bước di chuyển, bàn chân trần được bao bọc bởi tất lụa trắng vẫn ẩn hiện đầy mê hoặc.

Nàng không đi giày.

Nhưng đây là phòng của nàng, cũng chẳng có gì là kỳ quái.

Bước trên nền đất lạnh lẽo, Bạch Mộ Hi tiến đến trước mặt Nhiễm Thanh Mặc, gương mặt ửng hồng lúc trước đã khôi phục lại vẻ trắng nốn như thường, nàng mỉm cười điềm đạm: "Thanh Mặc tỷ tỷ, tỷ cứ gọi muội là Mộ Hi là được rồi, vê phần luận đạo mà tỷ nói, muội cũng đang gặp chút bế tắc, nếu tỷ không chê, xin cứ ban giáo."

"Đa tạ muội."

Nhiễm Thanh Mặc gật đầu.

Thấy nguy cơ bị bắt quả tang đã được hóa giải, Hứa Nguyên vươn tay võ nhẹ lên lưng hai nàng, cười nói:

"Được rồi, đều là người một nhà, đừng khách sáo nữa, ngồi xuống nói chuyện đi."

Dứt lời, Hứa Nguyên nắm tay Nhiễm Thanh Mặc, dẫn nàng đến ngồi xuống một bên bàn vuông đối diện giường, còn mình thì ngồi xuống đối diện Bạch Mộ Hi.

Hứa Nguyên khẽ gõ tay lên mặt bàn, mở lời, trở lại vấn đề chính:

"Ta nhớ Thanh Mặc hình như đang tu luyện Hóa Đạo, còn Mộ Hi thì là Dung Đạo, hai con đường này không xung đột sao?"

"Có chút khác biệt, nhưng chung quy cũng là vạn pháp đồng quy."

Nhiễm Thanh Mặc nhẹ giọng giải thích, sau đó đi thẳng vào vấn đề, nàng đưa bàn tay ngọc thon dài lên, khi một luồng đạo uẩn dao động, một tầng băng tinh như có thể đóng băng cả không gian và thời gian trong nháy mắt đã bao phủ lấy làn da nàng, bắt đầu thuật lại điểm bế tắc mà mình gặp phải:

"Hóa Đạo chỉ pháp mà ta tu luyện chính là Chung Nguyên Thủ Nhất của Kiếm Tông, dùng đạo uẩn không ngừng tôi luyện thân thể, như lúc này, ta đã có thể hóa một phần thân thể thành Đạo Uẩn Huyền Băng, nhưng băng tinh khác với hai hành Thủy Hỏa trong ngũ hành, chung quy vẫn có hình dạng, không thể hoàn toàn mô phỏng, mà không thể tiếp tục nữa, đột phá bình cảnh Hóa Đạo chỉ là chuyện xa vời, không biết Mộ Hi có cao kiến gì không?"

Bạch Mộ Hi ngồi thẳng lưng trên ghế, eo thon lưng thẳng tắp, nàng suy tư một chút rồi khẽ động ngón tay.

Một khối huyền băng ngưng tụ từ đạo uẩn lập tức hiện ra trước mặt ba người.

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống vài phần.

Làm xong, Bạch Mộ Hi mới chậm rãi nói:

"Dương hỏa, Âm Thủy ngưng kết thành Phong, Phong xoay chuyển Âm Thủy tạo thành băng, đây là Hành Băng thuật trong ngũ hành đạo uẩn, Huyền Băng đạo uẩn mà Thanh Mặc tỷ tỷ tu luyện dường như là trực tiếp từ Thái Âm Chi Khí trong Âm Dương chỉ đạo ngưng tụ thành..."

Nói đến đây, Bạch Mộ Hi bỗng nhiên ngừng lại.

Đang lúc Hứa Nguyên cảm thấy nghi hoặc thì ánh mắt hắn bỗng nhiên cứng đờ, bất giác nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy một chiếc chân ngọc thon dài từ dưới gâm bàn vươn ra, bàn chân trân được bao bọc bởi lớp vải lụa trắng muốt tỉnh xảo đang nhẹ nhàng lướt trên đùi hắn, rồi chậm rãi hướng lên trên.
Bình Luận (0)
Comment