Chương 1309: Trêu Đùa Dưới Bàn
Chương 1309: Trêu Đùa Dưới BànChương 1309: Trêu Đùa Dưới Bàn
Khóe mắt Hứa Nguyên giật giật.
Hắn đưa tay ra nắm lấy bàn chân ngọc mềm mại kia, đẩy sang một bên, đồng thời trừng mắt cảnh cáo Bích Loa Xuân đối diện đang muốn chơi lửa.
Thế nhưng ngay sau đó.
Bàn chân ngọc của Bạch Mộ Hi lại đưa lên, sắc mặt nàng vẫn lạnh nhạt như thường, nàng thấp giọng đề nghị Nhiễm Thanh Mặc:
"Thanh Mặc tỷ tỷ, tỷ... không bằng thử nghịch hướng giải cấu Thái Âm Chi Khí, tách rời đạo uẩn Huyền Băng ra?"
Luận đạo, là một từ ngữ cao thượng, nhưng nếu phân tích kỹ càng thì bản chất của nó chính là trao đổi kinh nghiệm tu hành.
Từ cơ bản như thảo luận kinh mạch nào chuyển hóa nguyên khí có hiệu suất cao nhất, cho đến khi tiến giai thảo luận làm sao để vận hành hai loại thuật pháp cùng lúc mà không bị tẩu hỏa nhập mạ, tất cả đều có thể gọi là luận đạo.
Phần lớn cơ quan võ bị trong Đại Viêm đều sẽ định kỳ tổ chức luận đạo quy mô lớn, phái một hai vị cường giả đến giải đáp thắc mắc cho mọi người.
Thế nhưng luận đạo liên quan đến đạo uẩn lại hiếm thấy hơn cả.
Bởi vì đạo uẩn khác với tu vi, nó không có quy luật cố định.
Cũng giống như thể chất của mỗi người mỗi khác, cho dù hai người cùng sở hữu một loại đạo uẩn, nhưng phương thức lĩnh ngộ cũng có thể khác nhau một trời một vực.
Ví dụ như Mị Thần đạo uẩn của Hứa Nguyên.
Hắn lĩnh ngộ được nó là nhờ ấn ký Mị Thần mà Ngữ Sơ để lại, trải qua hơn mười năm lĩnh ngộ trong ảo cảnh, thế nhưng trong sử sách có ghi chép lại, có người chỉ sau một đêm mặn nồng với phu quân trong đêm tân hôn là có thể lĩnh ngộ.
Đạo uẩn là một thứ vô cùng kỳ lạ, cho dù có người tận tâm tận lực dạy bảo, không hề giấu giếm, nhưng người học có làm theo từng bước cũng chưa chắc đã lĩnh ngộ được.
Luận đạo như tối nay của Nhiễm Thanh Mặc và Bạch Mộ Hi là vô cùng hiếm thấy, một là bởi vì đạo uẩn rất khó bổ sung cho nhau, hai là bởi vì đạo uẩn gần như là lá bài tẩy lớn nhất của mỗi người, khó có thể chia sẻ cùng ai. Sau khi tu luyện đến Dung Thân, bản thân đã nắm giữ đạo uẩn, Hứa Nguyên thỉnh thoảng cũng suy nghĩ về con đường tương lai của mình.
Các nhánh tu luyện đã hiện ra rõ ràng trước mắt.
Hắn vẫn chưa quyết định được là nên tiến hành theo trình tự, đột phá lên Đại Tông Sư rồi mới đến Nguyên Sơ, hay là giống như phụ thân, từ Dung Thân trực tiếp vượt cấp, bỏ qua cảnh giới Tông Sư mà đột phá Nguyên Sơ.
Nếu như chọn con đường thứ nhất, vậy hắn nên tiến giai như thế nào?
Đi theo Khí đạo, hay là Hồn đạo?
Tiên Thiên Đạo Thể cùng với sự biến đổi của thân thể sau này mang đến cho hắn một đan điền và thức hải vững chắc, khiến cho Hứa Nguyên có thể tùy ý lựa chọn con đường nào cũng được.
Nhưng nếu nói về sự phù hợp, thì tu luyện Hồn đạo chắc chắn có thể phát huy tối đa đặc tính quỷ dị, khó lường của Mị Thần đạo uẩn.
Còn nếu như muốn đi theo con đường mà phụ thân đã khai sáng, theo đuổi cực hạn, thì Hứa Nguyên lại có chút do dự không biết có nên tìm cách lĩnh ngộ thêm một loại đạo uẩn mới hay không.
Mị Thần đạo uẩn tuy mạnh, khiến đối phương khó lòng phòng bị, nhưng dù sao hắn cũng không phải là Mị Hồn Ma Thể chân chính như Tô Cẩn Huyên, không thể khóa chặt khí cơ đối phương rồi tùy ý thi triển.
Muốn khiến đối phương rơi vào ảo cảnh, Hứa Nguyên phải tìm cách làm đối phương bị thương, hoặc là lợi dụng Mị Thần đạo uẩn, men theo khí cơ của đối phương, lặng lẽ xâm nhập vào trong cơ thể.
Theo tu vi tăng lên, nếu như gặp phải những kẻ đồng cấp vô địch như Hứa Trường Ca, Thiên Diễn, thì uy hiếp của Mị Thần đạo uẩn sẽ giảm sút rất nhiều.
Loại người này đều là những kẻ cẩn thận đến cực điểm, bản thân có rất nhiều át chủ bài, cho nên bọn họ sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở, mà một khi đã không để lộ sơ hở, thì Mị Thần đạo uẩn với đặc tính phải "tiếp cận" đối phương mới có thể phát huy tác dụng của hắn sẽ rất dễ bị phát hiện, từ đó bị phòng bị.
Như vậy, Mị Thần đạo uẩn chẳng khác nào bỏ đi.
Đánh kẻ yếu thì không cần, đánh kẻ mạnh thì không được. Chính vì vậy, Hứa Nguyên đặc biệt cảm thấy hứng thú với nội dung luận đạo của Nhiễm Thanh Mặc và Bạch Mộ Hi, bởi vì biết đâu nó có thể giúp hắn tìm ra một hướng đi mới.
Thế nhưng,
Lúc này Hứa Nguyên lại cảm thấy toàn thân tê dại.
Tê dại...
Bàn chân ngọc được bao bọc bởi lớp vải lụa trắng muốt tỉnh xảo như có như không đang lướt nhẹ, cảm giác mềm mại, ấm áp như xuyên thấu qua lớp y phục.
Nhiễm Thanh Mặc và Bạch Mộ Hi vẫn đang tiếp tục luận đạo, nhưng Hứa Nguyên lại chẳng nghe lọt tai chữ nào, những lời bọn họ nói vừa lọt vào tai trái đã bay ra ngoài từ tai phải.
Bàn chân ngọc trắng nõn nà kia đã chiếm hết sáu phần tâm trí của hắn, bốn phần còn lại đều dồn cả vào người Nhiễm Thanh Mặc.
Tảng Băng lớn kia chính là Tông Sư đỉnh phong.
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ có một cái bàn, Bạch Mộ Hi tuy rằng cũng là Đại Tông Sư đỉnh phong, có thể qua mặt được Nhiễm Thanh Mặc, nhưng Hứa Nguyên mà dám manh động, chắc chắn sẽ bị nàng phát hiện ra, cho nên hắn chỉ có thể thỉnh thoảng trừng mắt cảnh cáo Bích Loa Xuân đối diện đang muốn giở trò.
Bạch Mộ Hi đương nhiên là cảm nhận được ánh mắt của Hứa Nguyên.
Thế nhưng nàng nào có để tâm.
Vẫn vừa cùng "băng sơn mỹ nhân' đối diện trao đổi tâm đắc về đạo uẩn, vừa âm thầm dùng bàn chân ngọc khiêu khích người nào đó.
ebookshop.vn