Lý Vân Đông cũng không ngờ rằng lại có kết quả như vậy, hắn đứng trên bầu trời cũng có chút sững sờ. Trên mặt đất, bốn người Vũ La đã nhìn thấy hỏa vân trên bầu trời.
Hai đoàn hỏa vân, Trịnh Tinh Hồn một mình, Chu Thanh Giang một đám.
Lão nhân rống to kia đang đứng ở bên cạnh Trịnh Tinh Hồn. Vũ La làm sao lại nhìn không ra? Hắn làm ra vẻ không biết:
- Lý Vân Đông? Nghe giọng điệu của hắn, hắn hình như là một Đại nhân vật.
- Nhưng vì sao ta không có nghe nói qua chứ?
Vu Thiên Thọ nắm chắc cơ hội vỗ mông ngựa sư tôn.
Lư Niệm Vũ rốt cuộc phúc hậu một chút, có chút cay nghiệt nói:
- Phỏng chừng người ta quả thực là một đại nhân vật.
Bốn người ở đây, Vũ La và Thái Âm Sơn có tử cừu không giải được. Chuyện Thượng Trảm Đạo, Vũ La vẫn còn ghi nhớ trong lòng, cắt phần chia của Thái Âm sơn lần trước chẳng qua là thu chút lợi tức, báo thù chân chính sắp sửa tới đây, Vũ La đều đã nghĩ hết, chỉ là còn chưa kịp thực thi mà thôi.
Ba người khác càng không cần phải nói rồi, địa vị tôn quý, người là Thái thượng chưởng giáo của Thái Âm Sơn thì làm sao? Muốn linh phù không? Muốn linh đan không? Muốn pháp bảo không? Cầu ta đi!
Hướng Cuồng Ngôn là đại biểu cho ba người, cười hắc hắc một tiếng:
- Đừng có gấp, để ta cẩn thận nghĩ lại, tên này có chút quen tai, hắn là có thể nhớ ra, ừm.
Hắn trầm ngâm một hồi, giả bộ giống như thực sự đang đau khổ suy nghĩ.
Một phen biểu diễn này của bốn người làm cho Lý Vân Đông tức giận râu mép vểnh lên. Trịnh Tinh Hồn yên lặng tiến lên, thấp giọng nói:
- Sư tôn, thiếu niên đứng giữa kia chính là Vũ La.
Lý Vân Đông cũng là cáo già, lập tức càng làm ra vẻ tức giận, chỉ bốn người phía dưới tức giận nói:
- Chư vị đạo hữu, không phải Lý Vân Đông lấy lớn hiếp nhỏ, vẻ mặt những người này như vậy, các ngươi cũng đều nhìn thấy rồi.
Chu Thanh Giang bĩu môi: Còn nói không lấy lớn hiếp nhỏ, ngươi so với Vũ La cao hơn tròn hai bối.
- Bốp.
Hướng Cuồng Ngôn đột nhiên vỗ tay một cái:
- Ta nhớ ra rồi.
- Nói mau nói mau, hắn rốt cuộc có phải là Đại nhân vật hay không?
- Ta đoán hẳn là không phải đâu, những người có chút danh khí ta hẳn là đã nghe nói qua.
- Đúng nha, đại nhân vật đều khiêm tốn giống như ta và ngươi vậy, làm sao lại ra vẻ như vậy, dường như rất sợ người khác không biết mình rất có danh khí.
Lý Vân Đông tức giận đến mức da mặt đều tím:
- Một lũ cuồng vọng vô tri, các ngươi tự mình tìm chết, chớ trách lão đạo ta thủ đoạn độc ác.
Hướng Cuồng Ngôn cười hắc hắc:
- Mấy năm trước kia, có một môn phái, lão Đại của môn phái này nói với mọi người, ta muốn truy cầu Thiên Đạo.
Hướng Cuồng Ngôn vừa nói vừa biểu diễn, khi nói những lời này phối hợp với một động tác một tay ở phía trước, một tay ở phía sau, xông lên không quay đầu lại. Chu Thanh Giang, trưởng lão của Côn Lôn và Long Hô Sơn đều phì cười thành tiếng. - Thế là truyền lại vị trí lão Đại môn phái của mình cho đồ đệ của mình.
Hướng Cuồng Ngôn làm bộ tháo mũ của mình xuống, dường như ở trước mặt có một người đang quỳ, đội lên đầu người người kia.
- Nhưng trên thực tế là bởi vì lão Đại môn phái kia coi trọng đồ đệ của một người đồ đệ của mình, đồ đệ của mình cũng coi trọng nam tử kia.
- Đồ đệ của lão Đại môn phái kia ở gần đối tượng hơn, lão Đại môn phái kia cạnh tranh không nổi liền dùng quyền thế mua lấy ái tình. Đồ đệ kia của hắn không vượt qua được mê hoặc, lão Đại môn phái kia liền truyền vị trí của mình cho đồ đệ, mà đồ đệ của hắn lại đem đồ đệ của mình, mỹ thiếu niên yểu điệu hai tay dâng lên.
Khi Hướng Cuồng Ngôn nói những lời này vẻ mặt cực kỳ hèn mọn, rất có mùi vị của bản sắc diễn xuất.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, đồ đệ, đồ đệ của đồ đệ, lại là mỹ thiếu niên, ai nấy đều bị lão làm cho mê muội rồi. Vẫn là Vu Thiên Thọ cười hắc hắc một trận: - Thì ra là một kẻ nhiễu loạn luân thường, cộng thêm một câu chuyện đoạn tụ phân đào. (Tình yêu giữa hai nam nhân).
- Phì!
Lúc này ngay cả Chu Thanh Giang cũng không nhịn được nữa.
Lý Vân Đông tức giận toàn thân run rẩy:
- Thằng nhãi ranh! Dám bôi nhọ danh dự của ta, lão đạo hôm nay không giết ngươi thề không làm người.
Hai mắt của Hướng Cuồng Ngôn khẽ đảo, hướng lên bầu trời nói:
- Lão tử nói lão Đại môn phái kia là ngươi sao?
Lý Vân Đông nhất thời bị nghẹn nói không ra lời.
Vũ La cười ha ha, cười đến đau cả bụng, nhịn không được lấy tay đập đất.
Mọi người cũng bừng tỉnh: Hướng Cuồng Ngôn nói chuyện xưa này căn bản không nói đến Lý Vân Đông và Thái Âm Sơn, người ta đích xác chưa nói là ngươi, chính ngươi lại vội vàng nhận lấy vơ vào mình. - Ngươi, ngươi...
Hướng Cuồng Ngôn liếc mắt khinh thường:
- Lão tử chỉ là nhất thời nghĩ tới chuyện xưa này. Về phần lão nhân gia ngài tên là Lý Vân Đông là thần thánh phương nào, lão tử không nhớ được.
- Lão tử nói chuyện xưa này, ngươi liền cấp bách muốn giết người, lẽ nào nói lão tử đánh bậy đánh bạ đã nói trúng ngươi?
- Thối lắm.
Lý Vân Đông hổn hển.
Nhưng thật ra làm cho những người khác không khỏi có chút hoài nghi: Chẳng lẽ là sự thực?
Lư Niệm Vũ cũng có chút hoài nghi, lặng lẽ hỏi Hướng Cuồng Ngôn:
- Đây là sự thực ư?
Vũ La bĩu môi:
- Ngươi tin lão được sao?
Hướng Cuồng Ngôn ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi:
- Lão tử đặt chuyện, không được hay sao?
Lư Niệm Vũ hàm răng ngứa ngáy: Kết bạn sơ suất nha.
Chẳng qua dù sao cũng tốt hơn là đối địch với bọn họ... Lư Niệm Vũ vừa nghĩ như vậy, trong lòng nhất thời thoải mái rất nhiều.
- Tốt, tốt, tốt.
Trên bầu trời Lý Vân Đông tức giận nói liền ba chữ tốt, đã tới sát bờ vực phát tác. Vũ La lại khoát tay chặn lại:
- Lý Vân Đông kia, ngươi vẫn là tự giới thiệu đi, bằng không chúng ta thật không biết ngươi là ai.
Lý Vân Đông cười nhạt:
- Lão đạo vô danh tiểu tốt chẳng đáng ghi nhớ. Các ngươi rất nhanh sẽ phải chết, cũng không cần phải nhớ.
Vũ La nháy mắt mấy cái:
- Ngươi xác định?
Lý Vân Đông nghiêm mặt:
- Lão đạo mười phần xác định.
Vũ La lúc này chỉ Vu Thiên Thọ:
- Đây là Trung Châu đệ nhất khí sư Vu Thiên Thọ.
Cừu Nhân Hổ ở bên cạnh thầm hận.
Vũ La lại chỉ Lư Niệm Vũ:
- Đây là Trung Châu đệ nhất đan sư Lư Niệm Vũ.
Cuối cùng chỉ Hướng Cuồng Ngôn:
- Đây là Nam Hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn.
Tất cả mọi người ở đây đều ngây người.
Phân lượng của ba người này quá nặng rồi, tùy tiện một người cũng chưa chắc đã yếu hơn Lý Vân Đông. Lý Vân Đông vừa mới tuyên bố muốn giết bốn người, Vũ La không nói đến, chỉ là ba người này, tùy tiện chết một người nào, Trung Châu chắc chăn phải có một trận địa chấn.
Nói ví dụ Lư Niệm Vũ, bao nhiêu người dự định cầu linh đan cứu mạng còn chưa lấy được đến tay, lại bị Lý Vân Đông ngươi giết rồi? Tốt, ngươi không để đường sống cho ta, ta cũng không thể cho ngươi sống khá giả! Lão tử liều mạng với ngươi!
Bao nhiêu người chịu ân huệ của Lư Niệm Vũ, trong lòng đều sẽ ghi hận với Lý Vân Đông.
Bao nhiêu người mất rất nhiều công sức mới làm tốt quan hệ với Lư Niệm Vũ, còn chưa kịp sử dụng tài nguyên của mối nhân tình này, Trung Châu đệ nhất đan sư đã bị Lý Vân Đông ngươi giết rồi, nỗ lực của lão tử trước đây uổng phí rồi, ai sẽ bồi thường tổn thất của lão tư?
Trịnh Tinh Hồn nhìn sư tôn đang trợn mắt há mồm, hung hắn cắn răng một cái, kiên trì nói:
- Ngươi nói bọn chúng là đúng vậy sao? Bản tọa lôi bừa một người ra đây, cũng có thể nói là thiên hạ đệ nhất phù sư vậy.
Vũ La như cười như không nhìn chằm chằm Cừu Nhân Hổ bên cạnh:
- Thân phận của Vu Thiên Thọ, Cừu Nhân Hổ tướng quân có thể làm chứng.
Thầy trò Trịnh Tinh Hồn bất ngờ, quay đầu lại nhìn Cừu Nhân Hổ. Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân vô cùng xấu hổ, nói cũng có chút lấp bấp:
- Lão, đích xác là Vu Thiên Thọ các hạ.
Sau đó liền không nói thèm một từ nào nữa.
Nếu như để người khác biết, Vu Thiên Thọ là đại cung phụng mà hắn hao phí vô số tài nguyên cung dưỡng, kết quả lại đi theo Vũ La cừu nhân của mình, thì hắn vĩnh viễn cùng đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên ở trước mặt Cửu Đại Thiên Môn.