Chu Thanh Giang nhìn Lư Niệm Vũ và Hướng Cuồng Ngôn chắp tay nói:
- Hướng tiên sinh, Lư huynh, đã lâu không gặp.
Đây chẳng khác nào chứng minh thân phận của hai người. Địa vị của Chu Thanh Giang không có khả năng nói dối ở tình cảnh đông người này.
Sắc mặt của Trịnh Tinh Hồn và Lý Vân Đông khó coi đến cực điểm. Vũ La lại tranh thủ đánh chó rớt xuống nước:
- Đạo sĩ già tên là Lý Vân Đông kia, không phải là lão muốn giết chúng ta sao?
Lý Vân Đông khó chịu muốn ói máu, thế nhưng công phu dưỡng khí ngàn năm vẫn làm cho hắn mạnh mẽ áp chế phẫn nộ vào trong lòng, bày ra vẻ tươi cười, nói:
- Hiểu lầm, đây là một sự hiểu lầm.
Trịnh Tinh Hồn vẫn có chút không cam lòng:
- Trời đất bao la, dù sao cũng không thể không nói đạo lý chứ? Các ngươi đánh lén sư tôn của ta trước, kẻ đuối lý vốn là các ngươi, sao lại giống như là chúng ta cưỡng từ đoạt lý chứ?
Vũ La giống như nhìn thấy một chuyện buồn cười nhất trên thế giới này, mở to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nói:
- Thái Âm Sơn Trịnh Tinh Hồn không ngờ bắt đầu nói đạo lý rồi sao?
Hướng Cuồng Ngôn nghi hoặc nhìn Vũ La, lặng lẽ hỏi:
- Ngươi cũng quá rảnh rỗi không có việc gì làm, trà trộn vào gánh hát hay sao?
Lư Niệm Vũ và Vu Thiên Thọ rốt cuộc biết khả năng diễn của Hướng Cuồng Ngôn xuất thần nhập hóa như thế nào rồi.
Trịnh Tinh Hồn bị Vũ La làm cho tức giận không nhẹ, thế nhưng hắn biết rõ tình thế hiện tại, hắn đánh không lại Vũ La, bên cạnh Vũ La còn có ba tên hạ nhân lai lịch rất lớn. Trong lòng Trịnh Tinh Hồn đố kị muốn chết: Tiểu tử này làm sao tập hợp được ba người lại?
Ba người này, tùy tiện kéo một người ra ngoài, toàn bộ môn phái tu chân của Trung Châu đều phải tranh đoạt cung phụng bọn họ, không ngờ ba người đều tụ tập bên người Vũ La, điều này cũng quá không thể tưởng tượng được rồi.
Hắn cắn muốn gãy xương hàm:
- Chính là các ngươi đánh lén trước.
Vẻ mặt giọng điệu kia cực kỳ giống với người vợ nhỏ ở nhà chồng bị ức hiếp, lại gặp phải mẹ chồng ngang ngược không nói đạo lý.
Trưởng lão Cửu Nghi Sơn tiến lên một bước:
- Đạo quang mang đỏ thẫm vừa rồi kia là các ngươi phóng ra chứ gì? Bắn tới va chạm với Lý lão tiền bối, chuyện này dù sao cũng là các ngươi không đúng chứ?
Vũ La bừng tỉnh, thì ra là có chuyện như vậy.
Hắn nhìn Lục Tướng Hỏa Vân Sát Trận Xa của Trịnh Tinh Hồn, thân xe hơi nghiêng có một vết xước rõ ràng hoàn toàn mới. Bản thân Vũ La cũng đang nuốt nước bọt, không ngờ đạo hỏa khí kia lợi hại như vậy.
Như vậy xem ra, công pháp gân gà kia dường như không chỉ đơn giản là ngưng luyện Long Nguyên.
Những chuyện này sau này nghiên cứu tiếp, Vũ La chắp tay rất không có thành ý:
- Thực sự xin lỗi, vừa rồi không phải là cố ý. Ta tu luyện đến một cửa ải, khi phá quan trong lòng ngột ngạt, đạo quang diễm đỏ thẫm kia là do ta phun ra, tuyệt đối không phải cố tình mai phục vị đạo nhân già nua Lý Vân Đông này.
Hắn vừa mở miệng là một đạo nhân già nua, nói Lý Vân Đông giống như già nua không chịu nổi, hết lần này đến lần khác trên mặt lại lộ vẻ chắc chắn không sai, làm cho Lý Vân Đông sắc mặt càng đen. Hắn cảm giác trong ngực đau đớn co rút từng trận, chỉ sợ tiếp tục nói với Vũ La sẽ bị tức giận mà mắc lỗi.
Vũ La nói hời hợt, mọi người lại âm thầm kinh hãi. Vừa rồi đạo quang diễm đỏ thẫm kia làm cho Trịnh Tinh Hồn và Lý Vân Đông chật vật không chịu nổi. Tuy nói có chút thành phần may mắn, thế nhưng đây chỉ là một ngụm nhiệt khí của Vũ La khi phá quan vô ý phun ra.
Chu Thanh Giang biết đã đến lúc mình lên sân khấu, bèn cười ha hả:
- Ha ha, Cửu Đại Thiên Môn, như cây liền cành, mọi người đều là người một nhà, một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Lý lão tiền bối đại nhân đại lượng, nhất định sẽ không so đo tính toán với những vãn bối này chứ?
Lý Vân Đông vội vàng mượn cơ hội này xuống đài, bày ra vẻ mặt tươi cười:
- Tự nhiên sẽ không.
Chu Thanh Giang nháy mắt với Vũ La, bốn người Vũ La tạm thời cũng không náo loạn.
- Vũ La, các ngươi đây là chuẩn bị đi đâu?
Vũ La lạnh lùng liếc mắt nhìn Cừu Nhân Hổ:
- Cừu tướng quân đã cho chúng ta một tấm địa đồ mười phần hoàn chỉnh, chúng ta đang chuẩn bị đi Thiên Các quần sơn đây.
Cừu Nhân Hổ da mặt đỏ lên, trên thực tế khi thấy Vũ La, Cừu Nhân Hổ lại càng hoảng sợ: Không ngờ đám khốn này vẫn còn sống!
Hiện giờ, hung thú Bắc Cương không biết vì sao không có động tĩnh, nói cách khác chí ít hiện giờ, tác dụng của Băng Hà Khẩu gần như bằng không, Cừu Nhân Hổ ngay cả một con bài chưa lật cuối cùng cũng không có, bởi vậy trên đường đi hắn chỉ có thể cẩn thận đi bên cạnh Lý Vân Đông.
Chu Thanh Giang tỏ ra biết thời biết thế:
- Vừa hay chúng ta muốn đi Thiên Các quần sơn, mọi người cùng đi đi.
Cừu Nhân Hổ trong lòng khẩn trương, tình thế nghịch chuyển.
Vốn bên Chu Thanh Giang chỉ có ba người, thế nhưng hiện tại đã có bảy người, cho dù Trường Bạch Sơn, La Phù Sơn trung lập đều hướng về phía Lý Vân Đông, thì mọi người cũng chỉ cơ bản ngang hàng trên nhân số mà thôi.
Chu Thanh Giang nhìn Lý Vân Đông:
- Lý lão tiền bối, không thành vấn đề chứ?
Lý Vân Đông miễn cưỡng nói:
- Không có, chúng ta đi thôi.
Vẫn như trước là hai đám hỏa vân cực lớn đằng không bay lên. Chu Thanh Giang bên này còn có ba ngàn Hỏa vân Chiến Xa binh, bởi vậy diện tích của hỏa vân đã đạt tới ngàn mẫu, thanh thế cực kỳ kinh người.
Trưởng lão của Côn Lôn và Long Hổ Sơn lại là mặt mày rạng rỡ, khó có được cơ hội này, đồng hành cùng Nam Hoang đệ nhất phù sư, Trung Châu đệ nhất đan sư, khí sư, vừa hay nhân cơ hội làm tốt quan hệ.
Hai người có thể xu nịnh cũng bởi vì Lư Niệm Vũ là một người phúc hậu, Vu Thiên Thọ thì nể mặt sư tôn, bỏ qua Hướng Cuồng Ngôn, toàn bộ quá trình giao lưu có thể nói là vui mừng. Hai vị trưởng lão đã rất thỏa mãn rồi, đã quyết định chủ ý sau khi trở về sẽ hội báo một phen với chưởng giáo. Khoan nói tới những chuyện khác, chỉ vì ba người này, cũng phải vững vàng đoàn kết với Chu Thanh Giang.
Về phần trên một đám hỏa vân khác, sắc mặt của mấy người Lý Vân Đông lại cực kỳ khó coi, đoàn người không nói được một lời, hỏa vân ở trên thanh thế lại càng yếu đi không ít.
Hai vị trưởng lão của Nga Mi, Không Động ánh mắt không ngừng nhìn về phía ba người Hướng Cuồng Ngôn, trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài: Sau này muốn cầu ba vị này làm việc chỉ sợ đã khó lại càng thêm khó, ôi...
Trường Bạch sơn lần này tới cũng không phải là ai khác, chính là Mộc Thương Bình.
Hắn và trưởng lão của La Phù Sơn cùng mạnh ai nấy đạp phi kiếm bay ở giữa hai đám hỏa vân. Trưởng lão của La Phù Sơn tự nhiên cũng nhìn ba người mà thèm, lặng lẽ hỏi Mộc Thương Bình: - Mộc trưởng lão, chúng ta gặp gỡ ba vị kia một chút, cũng không phải là đại biểu môn phái của chúng ta nghiêng về phía Chu Thanh Giang.
Đây là đang tìm cho mình một cái cớ.
Mộc Thương Bình thở dài, nhưng vẫn lắc đầu:
- Vẫn nên chờ xem trước rồi hãy tính.
Tất cả mọi người là cao thủ đứng đầu Trung Châu, chỉ trong chốc lát đã bay ra mấy trăm dặm.
Cừu Nhân Hổ dọc trên đường đi đều thấp tha thấp thỏm, hắn chính là người Bắc Cương, tuy nói đã có tình báo xác thực chứng thực hung thú Bắc Cương gần đây không dám xuất động hoạt động, bên người lại có nhiều cao thủ siêu cấp như vậy, thế nhưng hắn vẫn nơm nớp lo sợ, cuối cùng vẫn cảm thấy sẽ có nguy hiểm.
Hỏa vân khổng lồ của Lục Tướng Hỏa Vân Sát Trận Xa vừa xoẹt qua một ngọn núi, trên mặt đất nhoáng lên một cái bóng, Cừu Nhân Hổ lại càng hoảng sợ, không cần suy nghĩ sinh hồn Bạch Hổ bay lên, hóa thành một đạo bạch quang bắn về phía mặt đất, hắn kêu to một tiếng: - Cẩn thận, là Băng Giáp Bạch Hùng.
Ầm...
Sinh hồn Bạch Hồ mạnh mẽ đánh vào dưới chân núi, một tiếng nổ lớn, quang diễm bạch sắc bay lên trời, trong quang diễm bắn ra xung quanh, vô số thịt vụn đông lạnh thành khối băng bay ra như mua.
Mọi người lại càng hoảng sợ, nhìn mặt đất bừa bãi đều bất mãn nhìn Cừu Nhân Hổ.