Tiên Tuyệt

Chương 1190 - Một Đồng Tiền Làm Khó Anh Hùng (Thượng)

Vòng thứ nhất ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo bắn một lượt, Vũ La khống chế cực kỳ khéo léo. Giữa bầu trời bao la của Phượng Ngô sơn, đan thành một tấm lưới hỏa lực khổng lồ, bất kể bay ra ngoài từ góc độ nào cũng sẽ bị một khẩu Hồng Vũ tiên pháo bắn trúng.

Chín vị trưởng lão cũng đã là siêu cấp cao thủ Đại Năng, nhưng bọn họ cũng không dám hứng chịu loại vũ khí nghịch thiên này.

Ba trăm phát pháo rót vào trong Phượng Ngô sơn, những tiếng nổ ầm ầm vang lên đinh tai nhức óc. Hết thảy kiến trúc trong Phượng Ngô sơn đều bị nổ tan tành.

Sau khi vòng thứ nhất bắn hết một lượt, chín vị trưởng lão mạnh ai nấy phủi bụi đất đá vụn bám trên người, quát to một tiếng, mạnh ai nấy bay theo phương hướng khác nhau. - Vũ La, ngươi dám giương oai ở Phượng Ngô sơn, ngươi nhất định phải chết, chờ xem, Cửu Đại Thiên Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Vừa chạy trốn, các trưởng lão vừa nói nhăng nói càn.

Cả Tu Chân Giới trừ Vũ La ra, không còn có ai có thể một lần lấy ra ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo, dù là Chu Thanh Giang cũng không làm được.

Bạch Diệt Thiên chính là trưởng lão Huyền Tiên môn trong thập đại môn phái trúng cử Trưởng lão hội, sau lưng y chính là bóng dáng Trường Bạch sơn. Bạch Diệt Thiên đã là siêu cấp cường giả cảnh giới Đại Năng Vấn Thiên, chính là đệ nhất cao thủ Huyền Tiên môn.

Quyết nghị bãi miễn Vũ La lần này cũng là do y sách động, mà nơi chín tên trưởng lão tổ chức yến tiệc ăn mừng chính là động phủ của y.

Hiện tại Bạch Diệt Thiên còn chưa biết môn phái của mình đã bị diệt. Y phát huy Cửu Thiên Huyền Tiên Độn của mình tới cực hạn, bản thân hóa thành một đạo ô quang vù một tiếng thoát ra ngoài mấy vạn trượng, vừa bay vừa nhìn về phía Vũ La thóa mạ ầm lên: - Tiểu tử vô tri, dám hủy diệt Phượng Ngô sơn, ngươi muốn thách thức quyền uy Cửu Đại Thiên Môn, nhất định chết không có chỗ chôn...

- Mối thù hôm nay, ngày sau lão phu nhất định trả gấp bội, sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!

Y đang thóa mạ sướng miệng, thình lình trước mắt có thứ gì xuất hiện. Bạch Diệt Thiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị vật kia vỗ vào đầu bùng một tiếng, chỉ thấy trước mắt ngàn sao, lập tức ngã nhào xuống đất.

Sau khi rơi xuống, y mới phát hiện ra mình vẫn còn đứng trên động phủ của mình hiện đã vỡ tan tành.

Y ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện thứ vỗ vào người mình là một thanh thần kiếm hết sức khổng lồ nằm trong tay một thiếu niên. Hắn chỉ vung vẩy vài cái đã đánh cả tám tên trưởng lão kia rơi xuống đất, mỗi một kiếm ngầm chứa ý nghĩa sâu xa của Thiên Đạo Luân Hồi, khiến cho đối thủ không thể nào tránh né, dường như là những người này tự mình đâm đầu vào thần kiếm vậy.

Bọn Bạch Diệt Thiên cũng biết chuyện về Vũ La, nhất thời khiến cho y run lên:

- Thần kiếm... Thiên Tinh...

Cốc Thương có lợi hại hay không? Binh khí thành danh trước kia của Cốc Thương chính là phòng theo thần kiếm Thiên Tinh luyện chế mà thành. Phỏng chế còn có uy lực như vậy, thần kiếm Thiên Tinh này lợi hại tới mức nào có thể tưởng tượng.

Tất cả mọi người đều biết Vũ La chiến lực kinh người, nhưng không ai ngờ rằng hắn lại to gan lớn mật, dám một mình đánh lên Phượng Ngô sơn.

Trưởng lão hội là cơ cấu quyền lực mà Cửu Đại Thiên Môn dùng quản lý Trung Châu, vừa rồi không phải là Bạch Diệt Thiên khoác lác. Đánh tan Phượng Ngô sơn, diệt Trưởng lão hội chẳng khác nào thách thức quyền uy Cửu Đại Thiên Môn, đẩy Cửu Đại Thiên Môn vào tuyệt lộ.

Nếu Cửu Đại Thiên Môn không giết Vũ La, sau này sẽ không có cách nào quản lý Trung Châu được nữa.

Nhưng Vũ La bất chấp đạo lý, ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo bắn một lượt đã làm cho Phượng Ngô sơn đổ nát hoang tàn.

Vũ La một mình một kiếm, xuất ra liên tục chín kiếm đánh chín tên trưởng lão rơi xuống đất. Lúc này Bạch Diệt Thiên không còn dám thóa mạ ầm ĩ nữa, trong mắt y, Vũ La đã điên rồi, không cần thiết so đo cùng một người điên, vẫn nên lén lút chuồn đi, giữ lại mạng già là hơn.

Y lặng lẽ xoay người, đang muốn thi triển độn pháp lặng lẽ chạy đi, đột nhiên cảm giác được có điểm gì là lạ, bèn quay đầu nhìn lại. Trên một ngọn núi cách đó không xa, ánh sáng đang uốn khúc. Biến hóa này vô cùng nhỏ, nếu không phải Bạch Diệt Thiên lưu ý, tuyệt đối sẽ không phát hiện.

Y nhận ra đó là Thổ Độn Thuật, một trong Ngũ Hành độn thuật của một vị trưởng lão khác xuất thân Ngũ Hành môn, tên là Kim Hồng Bảo. Kim Hồng Bảo cũng là Đại Năng cảnh giới Khấu Thiên, hơn nữa đã đạt tới đỉnh phong. Tối đa chỉ cần ba năm nữa là có thể tiến vào cảnh giới Vấn Thiên, ngang hàng với mình.

Hơn nữa Ngũ Hành độn thuật của Kim Hồng Bảo quỷ dị khó lường, thật sự là pháp môn tuyệt hảo dùng để chạy trốn. Ít nhất ở điểm này, Bạch Diệt Thiên phải than thở mình còn kém không bằng.

Bạch Diệt Thiên thầm mắng trong lòng một tiếng lão hồ ly, bản thân cũng chuẩn bị thi triển thủ đoạn chạy trốn.

Bỗng nhiên một đạo hào quang nóng bỏng xuất hiện giữa không trung, ngay sau đó là ba đạo hào quang khác bắn tới. Những tiếng ầm ầm kinh khủng nổ vang, bốn khẩu Hồng Vũ tiên pháo đồng loạt khai hỏa, giữa không trung vốn trống không không có một vật, thình lình vang lên một tiếng hét thảm thiết. Thân thể hơi mập mạp của Kim Hồng Bảo xuất hiện, nhưng đã là da tróc thịt bong, không còn hình dạng con người.

Thần kiếm trong tay Vũ La chỉ ra, mười khẩu Hồng Vũ tiên pháo lại khai hỏa. Kim Hồng Bảo ra sức ngăn cản được ba phát, rốt cục không phải là đối thủ. Chỉ nghe một tiếng bịch rất lớn vang lên, thân thể Kim Hồng Bảo nổ tung, máu thịt bắn ra tung tóe.

Một tia nguyên hồn y trốn ra, khản giọng kêu la thảm thiết, thóa mạ Vũ La ầm lên

- Tiểu tử khốn kiếp, ngươi chờ đó cho ta...

Kim Hồng Bảo tu luyện Ngữ Hành độn pháp, tốc độ phi độn của nguyên hồn nhanh tới mức khó lòng tin được, vốn y cho rằng mình buông bỏ nhục thân sẽ có thể dễ dàng chạy trốn, nhưng không ngờ một cơn trốt xoáy màu vàng sẫm mạnh mẽ nháy mắt cuốn nguyên hồn y vào. Chỉ nghe nguyên hồn của Kim Hồng Bảo phát ra một tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta dựng đứng lông tóc, sau đó không còn nghe thêm tiếng động gì nữa.

Bạch Diệt Thiên run lên một cái, ngay cả Kim Hồng Bảo cũng không thể trốn thoát, huống chi là mình?

Y cắn răng một cái, hét lớn một tiếng:

- Mọi người liên thủ, ta cũng không tin chúng ta có tám người, đánh không lại một mình hắn!

Lời y còn chưa nói hết, mười cột sáng nóng bỏng đã bắn tới. Bạch Diệt Thiên điên cuồng hét lên một tiếng, thi triển ra toàn bộ thủ đoạn của mình, chín món pháp bảo bất chấp tất cả nghênh đón, đáng tiếc chỉ ngăn được ba cột sáng, bảy cột sáng phía sau đã nối gót bay tới. Bạch Diệt Thiên điên cuồng hét lên liên tục, dùng hết toàn lực mới chặn lại được ba cột sáng, còn lại bốn cột sáng hung hãn bắn trúng thân thể của y, giống như Kim Hồng Bảo lúc rước, bịch một tiếng hóa thành sương máu đầy trời.

Vũ La vung tay lên, Vu lực màu vàng sẫm dễ dàng tiêu diệt nguyên hồn Bạch Diệt Thiên.

Giết Kim Hồng Bảo cùng Bạch Diệt Thiên đối với Vũ La chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể, hắn xoay người đuổi theo giết những người khác.

Ba trăm Hồng Vũ tiên pháo phong tỏa cả bầu trời, thần kiếm Thiên Tinh không ai ngăn nổi. Trận tàn sát này hết sức đáng sợ, nhất định khiếp sợ cả Trung Châu. Nhưng cả quá trình cũng không dài, chỉ mất một canh giờ đã kết thúc chiến đấu.

Chín vị trưởng lão, chín tên tu sĩ Đại Năng, còn có môn nhân, người hầu của chín người, chôn hơn số ngàn trong trận Phượng Ngô sơn này. Hội sở Trưởng lão hội thường ngày khiến cho các đại môn phái Trung Châu kính ngưỡng, hiện tại đã trở thành một ngọn núi chết.

Vũ La dẫn thần kiếm Thiên Tinh vòng trở về, phen này giết thật là thích chí mê ly, tất cả những kẻ mình thấy chướng tai gai mắt đã biến mất khỏi thế giới này, rốt cục lửa giận trong lòng Vũ La đã với đi được một nửa.

Còn lại một nửa, tự nhiên là phải đi tìm đám sáu đại Thiên Môn, cửu đại môn phái mà tính sổ.

Bốn người Đồng trưởng lão trợn mắt há mồm, đám đệ tử môn nhân của bọn họ cũng run rẩy. Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy sát thần như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy người to gan lớn mật như vậy.

Bình Luận (0)
Comment