Tiên Tuyệt

Chương 1191 - Một Đồng Tiền Làm Khó Anh Hùng (Trung)

Trưởng Lão hội đã bị diệt như vậy đó... Chín vị Đại Năng ở dưới tay hắn, rõ ràng là không chịu nổi một đòn.

Ba trăm Hồng Vũ tiên pháo, đủ để ngạo thị lực lượng cả Tu Chân Giới!

Hướng Cuồng Ngôn bĩu môi một cái, bất mãn nói:

- Ngươi bảo chúng ta tới để làm gì? Căn bản không có cơ hội xuất thủ. Ngươi thì thống khoái rồi, chỉ có chúng ta đi một chuyến vô ích.

Vũ La cười hắc hắc, thu thần kiếm Thiên Tinh, khoát tay nói:

- Các ngươi áp trận cho ta, vạn nhất ta không được, các ngươi lên.

Kế tiếp hắn giới thiệu ba người Hướng Cuồng Ngôn cho bọn Đồng trưởng lão. Đồng trưởng lão đã sớm biết thân phận của mấy người bên cạnh Vũ La từ chỗ Đường Từ Phong, nhưng lần này Vũ La trực tiếp giới thiệu cho bọn họ, khiến cho bốn vị trưởng lão phải chấn động một phen. Đối mặt ba người Hướng Cuồng Ngôn, Đồng trưởng lão luôn luôn kiêu ngạo cũng đặc biệt tỏ ra kính cẩn, không dám vượt lễ.

Cuối cùng Đồng trưởng lão hỏi:

- Vũ huynh đệ, ngươi chuẩn bị làm gì kế tiếp?

Vũ La đã sớm nghĩ kỹ:

- Các ngươi không cần phải lo cho ta, về môn phái các ngươi trước đi, rất nhanh sẽ có đại sự xảy ra.

Đồng trưởng lão lo sợ bất an, theo ý của Vũ La, diệt Trưởng lão hội còn không phải là đại sự, đại sự chân chính còn ở phía sau. Vậy còn có thể là chuyện gì? Diệt cửu đại môn phái, diệt sáu đại Thiên Môn ư?

Lúc trước Đồng trưởng lão cũng rất lo lắng cho Vũ La, dù sao cửu đại môn phái, sậu đại Thiên Môn hùng mạnh vô cùng. Bọn chúng liên thủ lại với nhau trở thành quái vật khổng lồ chưa từng có trên Tu Chân Giới, một người không phải là đối thủ, Vũ La nhất định dữ nhiều lành ít.

Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Vũ La diệt Trưởng lão hội nhẹ nhàng như vậy, bắn pháo diệt chín tên cao thủ Đại Năng, ý nghĩ của lão cũng theo đó mà thay đổi.

Hôm nay nhìn lại sáu đại Thiên Môn cùng cửu đại môn phái chỉ là một con cọp giấy. Nhìn qua hết sức dọa người, nhưng những môn phái này đều có sơn môn của mình, phần lớn lực lượng đều chỉ có thể cố thủ môn phái, chân chính có thể điều ra ngoài bao vây tiêu diệt, đuổi giết Vũ La có thể có được bao nhiêu? Chỉ sợ chưa chắc đã hùng mạnh hơn lực lượng bọn Bạch Diệt Thiên vừa rồi.

Mà ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo của Vũ La chắc chắn là vũ khí nghịch thiên nhất, chỉ cần hắn có đầy đủ Ngọc Tủy, tiêu diệt sạch sẽ một môn phái cũng không thành vấn đề.

Vũ La chắc chắn có thể đánh bại từng phái một, chỉ cần Vũ La liên tục tiêu diệt ba môn phái, e rằng liên minh sáu đại Thiên Môn, cửu đại môn phái danh tiếng hết sức dọa người kia lập tức sẽ sụp đổ.

Huống chi bên cạnh Vũ La còn có Nam Hoang đệ nhất phù sư, Trung Châu đệ nhất khí sư, đan sư, còn có Chu Thanh Giang ủng hộ.

Đồng trưởng lão thầm than trong lòng: Sợ rằng sắp tới thật sự sẽ có đại sự phát sinh...

Lão nhìn Vũ La chắp tay nói:

- Vậy chúng ta cáo từ trước, nếu có chuyện gì sai khiến, chỉ cần một phong thư, bọn ta muôn thác không từ!

Vũ La đáp lễ:

- Đa tạ bốn vị!

Sau khi tiễn chân bốn người Đồng trưởng lão, Lư Niệm Vũ cẩn thận hỏi:

- Vũ La, rốt cục ngươi có tính toán gì không?

Vũ La ra vẻ đau lòng:

- Đi Chung Nam sơn trước, hiện tại ta đang nghèo cùng, khổ rách áo ôm...

Ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo đúng là cường hãn, nhưng tiêu hao Ngọc Tủy cũng hết sức đáng sợ. Mới một canh giờ vừa rồi, tính ra ba trăm Hồng Vũ tiên pháo cũng chưa bắn tới hai lượt, nhưng tất cả Ngọc Tủy, ngọc túy mà Vũ La cực khổ tích lũy đã sử dụng hết sạch.

Hiện tại hắn không còn tài sản, không thể làm gì khác hơn là cầu nhạc phụ Đại nhân giúp đỡ.

Phượng Ngô sơn nằm ở trung tâm Trung Châu, Trưởng lão hội lại là cơ cấu trực thuộc của Cửu Đại Thiên Môn, cho nên tin tức truyền tới Cửu Đại Thiên Môn đặc biệt mau. Mà Huyền Tiên môn nằm ở Tây Nam Trung Châu, hơi vắng vẻ một chút, rất ít liên lạc với các môn phái khác.

Cho nên tin tức Huyền Tiên môn bị diệt cùng tin tức Trưởng lão hội bị diệt cơ hồ là đồng thời truyền tới Cửu Đại Thiên Môn.

Lúc Chu Thanh Giang nhận được tin tức, thở dài dặn dò hạ nhân:

- Phái người ra cửa chính nghênh đón cô gia, cẩn thận một chút, đừng để cho quá nhiều người nhìn thấy.

Hạ nhân nhận lệnh đi ra ngoài không lâu, bọn Vũ La đã đến.

Hạ nhân dẫn bọn Vũ La tới thư phòng Chu Thanh Giang, Chu Thanh Giang thấy ba người Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra sửng sốt, ôm quyền xin lỗi:

- Không biết ba vị Đại sư tới cùng một lúc, không kịp ra cửa nghênh đón, thật là có lỗi.

Hiển nhiên ba người cũng cùng Vũ La đi Phượng Ngô sơn, chỉ bất quá ba người không xuất thủ, cho nên trong tin tình báo của Cửu Đại Thiên Môn không đề cập tới ba người. Chu Thanh Giang nhìn thấy ba người, lập tức hiểu bất kể Vũ La làm chuyện gì, ba người này cũng sẽ kiên định đứng bên cạnh hắn, trong lòng cũng cảm thán không thôi. Cả đời này có một bằng hữu như thế cũng đã đáng giá rồi, tiểu tử này lại có nhiều như vậy, hơn nữa ai nấy còn có lai lịch địa vị lớn như vậy, ngay cả lão cũng cảm thấy hơi ghen tỵ. - Khụ...

Một tiếng ho khan từ bên cạnh thư phòng chợt truyền đến.

Thư phòng Chu Thanh Giang có hai gian trong ngoài, giữa hai gian là cửa vòm bằng gỗ trên khắc hình long phượng. Không gian nơi này chật hẹp, bên ngoài bày mười mấy giá sách, trên chất đầy sách.

Phía sau cổng vòm có một người đang ngồi, nhìn không rõ lắm.

Vũ La vui mừng:

- A Cẩn, nàng cũng ở đây ư?

Chu Cẩn vận một thân trường sam màu lam hết sức vừa vặn, mặc dù là nam trang nhưng khoác lên người nàng lại nổi bật vô cùng.

Nàng ngồi ở bên trong, thấy Vũ La tới đã bùng lên nỗi nhớ trong lòng, nhưng vẫn muốn làm ra dáng vẻ ung dung tự tại. Đáng tiếc Vũ La bận rộn nói chuyện cùng phụ thân nàng ở bên ngoài, hồn nhiên không cảm giác được nàng ở bên trong, cho nên không nhịn được ho khan một tiếng.

Mỗi một lần Vũ La tới, Chu Cẩn cũng cố ý né tránh, làm ra dáng vẻ không thèm để ý. Chỉ có lúc hai người ở chung một chỗ, thân thể hấp dẫn mê hồn của nàng quấn chặt với Vũ La, mới khiến cho hắn cảm nhận được nỗi nhớ của nàng từ trong sâu thẳm đáy lòng.

Lần này nàng chạy tới thư phòng từ sớm. Vũ La thoáng động trong lòng đã biết ý của nàng: Nha đầu này chạy tới làm chỗ dựa cho mình, nàng biết hôm nay tình cảnh của mình khó khăn, lo rằng Chu Thanh Giang sẽ cân nhắc nên giữ hay nên bỏ...

Vũ La cảm thấy ấm áp trong lòng, chẳng qua là lúc này không tiện nhiều lời, lặng lẽ nắm bàn tay trắng nõn của nàng, âm thầm vuốt ve trong tay mình.

Chu Cẩn đỏ mặt lên, giãy dụa một chút, sau đó cũng mặc hắn.

Chu Thanh Giang thừa hiểu lòng con gái, lão chỉ có thể nở một nụ cười cười khổ:

- Lần này con đã gây ra đại họa.

Vũ La khẽ cau mày:

- Con biết, nhưng con không quan tâm.

Chu Thanh Giang tức giận:

- Vậy con còn tới tìm ta làm gì?

Vũ La cười hắc hắc:

- Tìm ngài vay tiền.

Vũ La nói hết rõ ràng từ đầu chí cuối, sau đó lại nói:

- Con nhất định sẽ trả, bất quá đừng hy vọng có lợi tức. Lãi mẹ đẻ lãi con, sẽ làm cho con chết mất...

Hắn nhìn Chu Thanh Giang với vẻ châm chọc:

- Con lấy Ngọc Tủy của nhạc phụ Đại nhân, trước tiên sẽ đi tìm Trương Thiên Tuyệt. Ngài kết đồng minh với Long Hổ sơn bao nhiêu năm qua, thình lình bị họ Trương kia đâm sau lưng một dao như vậy, hẳn trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngài có muốn xem ba trăm khẩu Hồng Vũ tiên pháo của con bắn phá Long Hổ Sơn không? Chắc chắn là rất muốn, con biết cho dù ngài không nói ra, nhưng trong lòng ngài nhất định cũng hết sức ngứa ngáy...

Chu Thanh Giang bị ánh mắt giễu cợt của Vũ La khiến cho hơi xấu hổ:

- Quan hệ giữa Long Hổ Sơn với ta thật ra cũng chẳng phải thân tình...

- Được rồi, không nên nói dông dài nữa.

Chu Thanh Giang khoát tay hỏi:

- Khoan hãy nói chuyện này, con còn chưa cho ta biết chuyện Thiên Môn diễn võ lần này rốt cục có kết quả thế nào? Người Cửu Đại Thiên Môn đi Đông Hồ xem thử, kết quả ngay cả Đông Hồ cũng không tìm được, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Bình Luận (0)
Comment