Vũ La đành phải lại kể lại chuyện xảy ra bên trong Đông Hồ địa cung, nhưng giấu đ một vài chi tiết trong đó, tỷ như Phù Cổ, Linh Long... Chu Cẩn tức tối nghiến răng: - Lão khốn Tào Long Báo vong ân phụ nghĩa, huynh cứu lão làm gì, sao không để cho Đại Trưởng lão Long Hổ Sơn chết trong Đông Hồ địa cung?
Vũ La dang rộng hai tay, cũng có chút bất đắc dĩ.
Chu Thanh Giang cau chặt đôi mày:
- Thì ra là như vậy...
Lão đi tới bên bàn cầm tin tình báo khi nãy lên:
- Con xem đi.
Vũ La nhìn lướt qua, ngây ngẩn cả người:
- Huyền Tiên môn bị diệt?
Hắn ngẩng đầu lên, hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng hiểu được ý của đối phương.
- Là y làm ư?
- Cũng chỉ có y có được thực lực này.
Chu Thanh Giang cân nhắc một phen:
- Con khoan hãy đi Long Hổ Sơn, cứ ở lại chỗ của ta. Ma đầu kia diệt Huyền Tiên môn nhất định còn chưa đủ, chúng ta lấy thoái làm tiến, yên lặng theo dõi biến hóa.
Vũ La suy nghĩ một phen, trầm ngâm nói:
- Biện pháp này của nhạc phụ Đại nhân cũng không sai, nhưng con cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Chu Thanh Giang vội kêu lên:
- Dựa theo lời con vừa mới nói, hiện tại ma đầu kia không biết vì sao lại sợ con, đây chính là vốn liếng lớn nhất của chúng ta. Con diệt Trưởng lão hội, chắc chắn là tội lớn bằng trời, cho dù là ta cũng không tiện quá mức che chở cho con. Ma đầu kia diệt Huyền Tiên môn, rất nhanh sẽ tìm tới môn phái khác. Chờ Trương Thiên Tuyệt ứng phó không được, tới cửa để van cầu, đến lúc đó sẽ có lợi nhất đối với chúng ta, muốn gì được nấy. Nếu so với hiện tại con đi ra ngoài đánh đánh giết giết thì tốt hơn nhiều lắm.
Vũ La gật đầu:
- Con biết lời nhạc phụ Đại nhân có đạo lý, nhưng hiện tại con vô cùng hận lão khốn Trương Thiên Tuyệt kia. Nếu như không đánh lão một trận trút giận, lửa giận sẽ dồn nén trong lòng con, ý niệm trong đầu không thể thông tỏ, thời gian kéo dài sợ là sẽ ngưng tụ này vô cùng bất lợi với công cuộc tu luyện.
Chu Thanh Giang á khẩu:
- Con...
Vũ La khoát khoát tay:
- Con tới mượn Ngọc Tủy, nhạc phụ Đại nhân có cho mượn hay không vậy?
Chu Thanh Giang căm tức:
- Có ai đi mượn tiền như vậy chăng?
Chu Cẩn khẽ kêu lên một tiếng.
Chu Thanh Giang hung hăng trợn mắt nhìn Vũ La, hai mắt đảo tròn:
- Nhiều thì không có, mười vạn Ngọc Tủy.
- Không đủ nhét kẽ răng, ít nhất phải hai trăm vạn.
Chu Thanh Giang quát lên như sấm:
- Cái gì? Hai trăm vạn? Không có! Nhiều nhất là hai mươi vạn, con có lấy hay không? Mở miệng ra lập tức đòi hai trăm vạn, con cho rằng Ngọc Tủy của ta là từ trên trời rơi xuống hay sao?
Vũ La sờ sờ mũi mình:
- Một trăm năm mươi vạn, không thể ít hơn nữa, một trăm năm mươi vạn cũng chỉ đủ cho Hồng Vũ tiên pháo của con bắn ba lần mà thôi. Long Hổ Sơn là một trong Cửu Đại Thiên Môn, sợ rằng phá vỡ hộ sơn đại trận của chúng, cũng đã cần hai lần bắn.
Chu Thanh Giang vân vê chòm râu, con ngươi đảo liên hồi, thình lình bật cười:
- Ta có biện pháp, ta không có nhiều Ngọc Tủy như vậy, nhưng ta biết chỗ nào có...
Vũ La ngạc nhiên:
- Ở đâu vậy?
- Vũ La, oan gia nên giải không nên kết, mặc dù Trương Thiên Tuyệt đáng hận thật, nhưng xuất phát từ lập trường của lão mà nói cũng không có gì sai. Ta thấy hay là để ta hy sinh thể diện già nua của mình, bảo lão tới xin lỗi ngươi vậy...
Dọc trên đường đi, Lư Niệm Vũ vốn hiền lành không ngừng khuyên nhủ Vũ La.
Hướng Cuồng Ngôn cười hắc hắc:
- Lão hy sinh thể diện chỗ nào? Nếu Vũ La bằng lòng, đó là Trương Thiên Tuyệt tránh được một kiếp nạn, lão sẽ trở thành ân nhân của lão ta mới phải.
Lư Niệm Vũ cười khổ, mặc dù Hướng Cuồng Ngôn nói rất đúng sự thật, nhưng Trương Thiên Tuyệt chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Dõi mắt cả Tu Chân Giới, cũng chỉ có mình Vũ La một lòng một dạ muốn đánh Trương Thiên Tuyệt một trận, trừ hắn ra còn ai dám kiêu ngạo như vậy? Còn có người nào có được thực lực này?
Tóm lại Lư Niệm Vũ cảm thấy làm như vậy không ổn, vẫn muốn khuyên nhủ Vũ La thay đổi chủ ý. Vũ La chỉ lắc đầu không đáp ứng:
- Lão Lư, ta biết lão có ý tốt, nhưng lão thử nghĩ xem, Trương Thiên Tuyệt có lĩnh tình không? Lão giúp Trương Thiên Tuyệt tránh được một trường đại nạn, e rằng lão ta còn ghi hận lão trong lòng.
Lư Niệm Vũ thở dài, lão biết Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn nói cũng là thật tình, lão cũng nói theo cảm tính mà thôi. Thấy Vũ La kiên quyết không chịu, lão cũng không nói gì thêm nữa.
Vu Thiên Thọ đi trước chợt xen lời:
- Chúng ta tới rồi.
Trung Châu thanh tú, không giống như Nam Hoang một mảng khỉ ho cò gáy. Nhưng
Trung Châu cũng có vài chỗ không có một ngọn cỏ, ác chướng khắp nơi.
Hiện tại bọn Vũ La đang đứng ở một nơi như vậy.
Nơi này tên là Cửu Dã Nguyên, ở vào miền Đông Bắc Trung Châu, chu vi ba ngàn dặm, cũng không biết vì nguyên nhân nào, quanh năm sương mù màu xám bao phủ. Mặt đất đầy nham thạch màu đen, trên nham thạch là cát màu vàng nhạt, không có một ngọn cỏ, thậm chí ngay cả côn trùng cũng khó lòng sinh sống ở chỗ này.
Mặc dù điều kiện nơi này khắc nghiệt nhưng cũng không có gì hung hiểm, tối đa cũng chỉ có thể bị lạc trong đó mà thôi. Người phàm lạc vào trong đó cũng có thể có chết đói, chết khát, chết mệt, đối với tu sĩ, nơi này cũng không có gì nguy hiểm, nhưng cũng không có gì tốt đẹp.
Cho nên Cửu Dã Nguyên cũng không thu hút người ta chú ý.
Bất quá Ám Vệ dưới tay Chu Thanh Giang chính là tổ chức tình báo đệ nhất Trung Châu, không đâu là không vào được. Mười mấy năm trước Chu Thanh Giang đã biết, Long Hổ Sơn phát hiện một mỏ Ngọc Tủy trong Cửu Dã Nguyên.
Tu sĩ Trung Châu thông thường sử dụng ngọc túy, Ngọc Tủy cao hơn ngọc túy một bậc. Trong vùng Cửu Dã Nguyên hoang vắng này lại ấn chứa một mỏ Ngọc Tủy có trữ lượng không nhỏ như vậy, quả thật ra ngoài dự liệu của mọi người.
Bất kể môn phái nào cũng giữ bí mật về các loại tài nguyên quan trọng. Những thứ như mỏ ngọc túy, mỏ Ngọc Tủy, chính là cơ mật tối cao của môn phái, khai thác vận chuyển cũng đặc biệt cẩn thận.
Đương nhiên mỏ Ô Thiết của Vũ La không nằm trong loại vật tư quan trọng, không ở trong số này.
Chu Thanh Giang tính rằng nếu cho con rể mình vay tiền, chỉ sợ sẽ ra đi không hẹn ngày trở lại, cho nên tình huống tốt nhất coi như đó là của hồi môn tương lai Chu Cẩn xuất giá. Vũ La muốn làm cho Trương Thiên Tuyệt nếm mùi đau khổ, mình chỉ hắn đi cướp mỏ Ngọc Tủy của Trương Thiên Tuyệt, vậy chính là nhất cử lưỡng tiện.
Chuyện này Vũ La làm không biết mệt, rất vui vẻ đáp ứng. Thông thường mà nói, trữ lượng của mỏ Ngọc Tủy cũng tương đối ít, không thể so sánh với mỏ ngọc túy. Một mỏ Ngọc Tủy thông thường chỉ trong thời gian mười năm là có thể khai thác sạch sẽ. Mỏ Ngọc Tủy trong Cửu Dã Nguyên này, Long Hổ Sơn khai thác hết mười mấy năm vẫn chưa vứt đi, đích xác là một mỏ quặng hết sức giàu tài nguyên. Vũ La suy nghĩ một chút, cũng phải chảy nước miếng.
Cửu Dã Nguyên rộng lớn, bất quá Chu Thanh Giang đã sớm điều tra rõ ràng tình huống mỏ Ngọc Tủy. Từ điểm này, Vũ La có thể nhìn ra vị nhạc phụ Đại nhân của mình trước đây cũng không phải là không có chút lòng cảnh giác nào với Trương Thiên Tuyệt.
Dựa theo bản đồ Chu Thanh Giang cho hắn, bốn người lặng lẽ tiến vào Cửu Dã Nguyên. Cũng không hao tốn bao nhiêu sức lực đã tìm được lối vào mỏ Ngọc Tủy giữa làn sương mù màu xám dày đặc.
Lối vào nhìn qua rất bình thường, dưới sương mù, hết thảy dung hợp hoàn mỹ với hoàn cảnh xung quanh thành một thể.
Có bốn tảng đá lớn nằm trên mặt đất không theo quy tắc nào cả. Mà ở giữa bốn tảng đá chính là mặt nham thạch cứng rắn.
Nhưng Chướng Nhãn pháp này sao có thể che mắt được bốn người Vũ La? Vu Thiên Thọ nhìn lướt qua, gật đầu nói:
- Bốn Cơ Quan nhân, cấp bậc cũng tạm được, xông vào hết sức dễ dàng.
Cơ Quan nhân “cũng tạm được” theo lời lão, chắc chắn có thể chống được tám thành người tu chân ở Trung Châu.
Vũ La vốn là tới đánh cướp, tự nhiên không thèm chú trọng tới cái gì “thần không biết quỷ không hay”. Hắn đang muốn gật đầu, Hướng Cuồng Ngôn chợt khoát tay, sau đó ra hiệu với mọi người, tất cả lập tức lui qua một bên, ẩn nấp thật kỹ.