Trong tay Vũ La còn nắm sáu sợi xích, trên xích quấn lấy thi thể của con Nghê Hủy Long Giao kia.
Sau khi Vu lực màu vàng sẫm hóa thành Cương Sát Long Hồn, Vũ La đã có thể khống chế lực phá hoại đáng sợ này, mặc dù dùng lực lượng của Long Hồn giết Nghê Hủy Long Giao, thế nhưng thi thể lại không chút tổn hao. Thi thể này cũng là một khoản tài phú cực lớn, Vũ La hiện tại nghèo rớt mồng tơi, coi như lần này cũng kiếm cách được chút đỉnh.
Vòng xoáy càng lúc càng lớn, rất nhanh đường kính đã tới sáu trăm trượng, cho dù là Nghê Hủy Long Giao tiến vào cũng sẽ hoàn toàn bị nuốt hết chỉ trong một cái bọt nước. - Vũ Đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngũ Liễu Đạo Nhân nhịn không được hỏi.
Vũ La cũng không quá khẳng định:
- Dường như là đầu của Nghê Hủy Long Giao đã phá vỡ cấm chế gì đó ở dưới đáy sông. Ngũ Trang Quan các ngươi ở nơi này từ trước tới nay, có biết dưới đáy sông cất giấu thứ gì không?
Ngũ Liễu Đạo Nhân mờ mịt:
- Đáy của Hoài Sơn Hà? Đáy của Hoài Sơn Hà này có thể có thứ gì chứ? Thời Ngũ Trang Quan chúng ta ở đây, chưa từng nghe nói đáy sông này cất giấu thứ gì...
Hắn còn đang nói, mặt đất bỗng nhiên run rẩy, ngay sau đó một tràng tiếng nổ trầm đục giống như cổ thú rống giận từ dưới lòng đất truyền đến, trong Hoài Sơn Hà phốc một tiếng phun lên mấy trăm cột nước cực lớn. Cột nước cực kỳ thô to, mỗi một cột nước đường kính đều ngoài ba mươi trượng, phun lên trăm trượng hóa thành mưa bụi đầy trời rơi xuống lả tả, bị gió lớn trên mặt sông thổi qua hất vào mặt mọi người, lạnh lẽo lạnh lẽo, không có một tia cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, trái lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Đủ một khắc đồng hồ những cột nước này mới chậm rãi lui đi, trên mặt sông lại lần nữa khôi phục bình tĩnh, chỉ có vòng xoáy đen kịt kia vẫn đang xoay tròn không ngừng.
Bỗng nhiên có người hô một tiếng:
- Kia là cái gì?
Chỉ thấy bên bờ sông, không biết từ khi nào dâng lên hai gò đất cực lớn. Vừa rồi sự chú ý của mọi người đều bị cột nước giữa sông hấp dẫn, không ngờ không có ai phát giác gò đất này yên lặng dâng lên.
Mà gò đất còn đang không ngừng dâng lên, đã đến độ cao một trượng, đường kính dưới đáy đã đạt tới sáu trượng. Ngũ Liễu Đạo Nhân nghiêm lệnh:
- Toàn bộ lui về phía sau, không được tiếp cận thứ kia!
Môn nhân của Ngũ Trang Quan tụ lại một chỗ, tất cả mọi người đều xuất ra pháp bảo đắc ý nhất của mình, có hơn nửa đều là pháp bảo phòng ngự. Mọi người đều có cảm giác nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, bằng vào bọn họ căn bản đừng nghĩ đến chuyện phản kích, nhanh chóng chạy trối chết mới có đường sống, đến lúc đó phải xem ai chạy trốn nhanh hơn rồi.
Hai gò đất kia vô thanh vô tức cao đến năm trượng, đường kính mười lăm trượng thì dừng lại, mà bùn đất trên đỉnh của gò đất đã có chút rạn nứt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra, từ bên trong sẽ chui ra ma vật đáng sợ gì đó.
Mọi người đang kinh nghi bất định nhìn gò đất kia, trong đầu nghĩ tới các loại hình ảnh đáng sợ, bỗng nhiên trong Hoài Sơn Hà lại vang lên một tiếng nổ. Khi mọi người quay đầu nhìn lại, trên mặt sông đã có chín đạo lôi quang tử sắc hình cầu cực lớn bay lên, trong mỗi một viên lôi quang hình cầu đều có bảy tám đạo điện quang chằng chịt. Lôi quang xông lên trời, ầm ầm nổ vang, cuốn sạch mây đen đầy trời, bầu trời trên Hoài Sơn Hà phong vân cuồn cuộn, nước sông ầm ầm cuốn lên trời.
Mà trong vòng xoáy màu đen cực lớn kia, bỗng nhiên nhảy ra hai con quái thú cực lớn. Quái thú thân ngựa đầu rồng đuôi cá sấu, thân dài ba trượng, cao một trượng tám, vô cùng to lớn, trên người mang gông xiềng, sau khi từ trong vòng xoáy nhảy ra liền vọt thẳng về phía bờ sông. - A! Cẩn thận, mau tránh ra...
Môn nhân của Ngũ Trang Quan kinh hô một mảnh. Ngũ Liễu Đạo Nhân sắc mặt khó coi, quát lớn một tiếng:
- Trấn định!
Sau khi hai con Thất Long Mã đi ra, vòng xoáy bỗng nhiên đọng lại.
Đây là một trạng thái rất kỳ lạ, nước sông trong vòng xoáy cũng không đóng băng, thế nhưng vẫn duy trì tư thái của vòng xoáy, đột nhiên đọng lại.
Mà lập tức, một đạo quang trụ màu vàng sáng rực rỡ chậm rãi dâng lên, mãi cho đến trên chín tầng trời, sau khi xuyên qua tầng mây dày cộm lại tiếp tục thông về phía hư không không biết tên.
Hai con Thất Long Mã đạp móng bước trên mặt nước mà đến, trong nháy mắt đã đến bên bờ sông, mà đến lúc này mọi người mới chú ý tới, phía sau gông xiềng trên người hai con Thất Long Mã còn nối với một sợi xích cực lớn, sợi xích không biết làm bằng tài liệu gì, đen như mực, trên mặt lôi lõm không bằng phẳng, chắc là có khắc linh văn gì đó.
Khi hai con Thất Long Mã đi ra vẫn giữ khoảng cách bất biến với nhau. Sợi xích màu đen cực lớn phía sau vẫn kéo ở trong nước sông.
Chúng nó nhảy lên bờ sông, trên mặt sông Hoài Sơn Hà cũng chỉ để lại hai mảnh bọt nước không lớn.
Long Mã đằng không bay lên không ngờ đáp thẳng xuống trên hai gò đất kia.
Cộp!
Khi Long Mã đáp xuống, bỗng nhiên nhấc chân dẫm một trận, trong tiếng cộp cộp bùn đất trên hai gò đất từng khối từng khối rơi xuống, bên trong không ngờ là hai tòa đài cao đúc bằng tinh kim.
Đài cao thành hình tháp có sáu mặt, trên mặt khắc đầy linh văn không rõ hàm nghĩa. Hai con Thất Long Mã đứng trên đài cao bằng tinh kim, đột nhiên thân thể rung lên phát ra một tiếng hí lanh lảnh, sợi xích phía sau kia bị kéo thẳng tắp, hai sợi xích cũng từ trong nước sông nâng lên, đầu tận cùng của sợi xích chính là ở trong vòng xoáy kia.
Mà giữa hai sợi xích còn có vô số sợi xích thật nhỏ quấn lẩy nhau, không ngờ là một chiếc cầu dài bằng xích.
Vũ La lại không nhìn chiếc cầu xích sắt kia, mà khẽ cau mày quan sát hai con Thất Long Mã kia. Ngũ Liễu Đạo Nhân có chút kỳ quái:
- Vũ Đại nhân, hai con Thất Long Mã này có gì không thích hợp sao?
Vũ La không nói gì, hướng về phía hắn vẫy vẫy tay, hai người cùng đi về phía Thất Long Mã kia. Hai người cũng không chú ý tới, Mạnh Liên Ân cũng không đi theo mà có chút bối rối nhìn Hoài Sơn Hà, suy nghĩ xuất thần.
Ngũ Liễu Đạo Nhân vốn vô cùng cẩn thận, Long Mã cũng là Thần Thú trong truyền thuyết, chính là hóa thân của Hà Thần (thần sông). Thế nhưng đến gần hắn ngược lại đã thả lỏng cảnh giác, chỉ có chút khó có thể tin tưởng vào hai mắt của mình: - Điều này, điều này, quá khó có thể tin tưởng rồi...
Long Mã vừa rồi còn dẫm loạn hiện tại đã hóa thành hai bức tượng tinh kim, bốn chân dung hợp với đài cao dưới chân, thật giống như Long Mã và đài cao này vốn là dùng tinh kim đúc ra từ một khuôn.
Đài cao kia cao một trượng, lại thêm Long Mã cao đến một trượng tám, Vũ La và Ngũ Liễu Đạo Nhân đứng phía dưới có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Ngũ Liễu Đạo Nhân trong lòng cũng rối loạn: - Vũ Đại nhân, chúng ta kế tiếp nên làm thế nào?
Nguyên hồn của Vũ La cũng chưa từng thu lại, lực lượng của nguyên hồn rõ ràng cảm giác được, dưới Hoài Sơn Hà còn có lực lượng gì đó đang nổi lên. Mặt hắn lộ vẻ lo lắng, giơ tay nói: - Trước tiên đừng có gấp, còn chưa có kết thúc.
- Còn chưa kết thúc sao?
Ngũ Liễu Đạo Nhân rên rì một tiếng.
Chính vào lúc này, trong cột sáng của vòng xoáy bỗng nhiên hiện ra một tia ô quang.
Ô quang càng lúc càng lớn, chỉ trong chốc lát đã xuyên qua cột sáng lộ ra, vù một tiếng lủi lên trên bầu trời, sau đó xoay tròn rất nhanh.
Bụp bụp bụp...
Tiếng nổ liên tiếp không ngừng, những người phản ứng nhanh vội vã thu pháp bảo của mình lại, những người phản ứng chậm một chút toàn bộ pháp bảo đều chịu không nổi uy áp của ô quang kia, pháp bảo nát bấy, bản thân nội thương.
Ô quang đối với những pháp bảo này lại khinh thường để ý, thu quang mang kia lại rơi ở phía trước sườn bên phải của hai con Thất Long Mã. Ô quang chậm rãi tán đi, lại là một tấm cổ bi cực lớn cao sáu trượng, rộng ba trượng, dày một trượng rưỡi.