Cổ bi chính là kim tinh đúc thành, mặt ngoài loang lổ tang thương, không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió ăn mòn. Trên mặt chính, ba chữ cổ triện cực lớn, triện thể thành long hình.
Mặt trái khắc đầy văn tự không biết tên, dường như đang tự thuật sự tích gì đó, đáng tiếc những văn tự này không phải là linh văn, cũng không phải bất cứ một loại văn tự nào mà Vũ La thấy qua, căn bản xem không hiểu.
Ngược lại ba chữ cổ triện cực lớn trên mặt chính, Vũ La quan sát một phen, không nhịn được cau mày nói:
- Trích tiên lạc...
Những người khác của Ngũ Trang Quan cũng có can đảm hơn, nghe được ba chữ mà Vũ La nói lập tức mồm năm miệng mười nghị luận. Ba chữ này cũng không khó hiểu, rất nhanh đã có người hiểu được: - Lẽ nào có một vị Tiên Nhân ngã xuống ở trong Hoài Sơn Hà?
- Vậy chính là nói đáy sông này có một tòa mộ phần của Tiên Nhân?
- Chỉ sợ là Tiên Nhân bị đánh chết trong thần chiến thượng cổ, thảo nào toàn bộ quá trình mười phần quỷ dị, đây chính là nơi chẳng lành nha.
Mặc dù trong lòng mọi người có chút sợ hãi, thế nhưng tất cả đều tham lam nhìn tòa cổ bi kia. Vô luận như thế nào, đây cũng là một tòa mộ táng Tiên Nhân.
Rất nhanh đã có người dã tâm bừng bừng nói:
- Vũ Đại nhân, đừng quản nhiều như vậy. Một tòa mộ táng Tiên Nhân như vậy, ích lợi bên trong khẳng định không ít. Ngài mang theo chúng ta đi vào, phần chính là của ngài, chúng ta uống chút canh là được.
Vũ La nhìn Ngũ Liễu Đạo Nhân một chút, người sau xấu hổ một trận, lớn tiếng quát:
- Một đám ngu xuẩn! Biến cố này của Hoài Sơn Hà chỉ sợ toàn bộ Trung Châu đều có cảm giác, mộ táng Tiên Nhân này nào phải trò đùa? Ngũ Trang Quan chúng ta phúc duyên không lớn như vậy, ăn không nổi. Vẫn nên chờ Cửu Đại Thiên Môn tập hợp đông đủ rồi quyết định đi.
Vũ La một mực thờ ơ lạnh nhạt, chính là muốn nhìn xem Ngũ Liễu Đạo Nhân xử trí thế nào.
Mộ táng Tiên Nhân đã phi thường rõ ràng, không phải ai cũng có thể chống lại mê hoặc cực lớn này.
Thế nhưng Ngũ Liễu Đạo Nhân vẫn rất tỉnh táo ngăn các môn nhân lại, hắn cũng âm thầm gật đầu.
- Tòa tiên mộ này xuất thế, khí thế kinh người, nói vậy những cường giả của Trung Châu đều có cảm ứng.
Vũ La chỉ cột sáng kia nói:
- Ngũ Liễu Quan chủ nói rất có đạo lý, chúng ta khẳng định không có khả năng độc chiếm ích lợi. Chẳng qua mọi người yên tâm, có ta ở đây, bất kể Cửu Đại Thiên Môn an bài thế nào cũng không thể thiếu một phần của Ngũ Trang Quan.
Những người có dã tâm kia vẫn không cam lòng, nhưng cũng không dám có ý kiến khác.
Ngũ Liễu Đạo Nhân nhìn Vũ La, Vũ La cũng không nói nữa. Ngũ Liễu Đạo Nhân liền hiểu được Vũ La không muốn vượt quá chức phận đi chỉ huy người của Ngũ Trang Quan, thiện cảm của hắn đối với Vũ La lại gia tăng một tầng.
Nói chung tu sĩ trẻ tuổi thành danh có người nào không phải là kẻ ngang ngược, Vũ La vừa rồi đã cứu toàn bộ Ngũ Trang Quan, nếu như đổi là thanh niên tài tuấn khác, nếu không đè đầu cưỡi cổ Ngũ Trang Quan, tối thiểu cũng có thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến.
Ngũ Liễu Đạo Nhân vung tay lên:
- Lưu lại năm đệ tử không thụ thương trông coi nơi này, những người khác về trước tu chỉnh.
Mọi người lĩnh mệnh, rất nhanh đã chọn ra năm đệ tử không thụ thương lanh lợi giỏi giang lưu lại trông coi, những người khác cùng nhau trở về.
Tất cả mọi người đều đi rồi, lại nhìn thấy Mạnh Liên Ân còn đang đứng trước cổ bi cực lớn kia suy nghĩ xuất thần.
- Mạnh Liên Ân, đi thôi, còn ngây ngẩn gì nữa.
Có người gọi một tiếng, Mạnh Liên Ân giật mình tỉnh lại, vội vàng cúi đầu đuổi theo mọi người. Vũ La hữu ý vô ý nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì thêm.
Đúng như dự đoán của Vũ La, tiên mộ trong Hoài Sơn Hà xuất thế toàn bộ Trung Châu đều cảm giác được.
Phàm nhân tự nhiên không ý thức được cỗ khí thế như có như không kia ở trong thiên địa, thế nhưng gần như chưởng giáo của mỗi một môn phái cũng sẽ không bỏ qua biến hóa nhìn như rất nhỏ này.
Vũ La cũng không quay về Nhược Lô Ngục, chuyện lớn như vậy hắn phải tự mình tọa trấn. Thật ra nhân cơ hội này, thu về tất cả lễ vật của ngũ đại Thiên Môn và bát đại môn phái tặng từ chỗ Mạnh Liên Ân.
Nghe nói trong đó không ngờ còn có một mạch khoáng Ngọc Tủy, Vũ La rất là hưng phấn, cái này thật tốt, cũng không phải thắt lưng buộc bụng nữa rồi.
Buổi chiều cùng ngày, Đường Tử Phong đã tới rồi. Trong biệt viện Yên sơn, ba người Hướng Cuồng Ngôn đều đang bế quan, Tào Long Báo không dám tự ý rời khỏi cương vị, Đường Tử Phong tới thông báo với Vũ La một tiếng, thuận tiện hỏi một chút tình huống rốt cuộc là thế nào. Sau khi biết sự tình trải qua, Đường Tử Phong lại càng hoảng sợ.
Hắn ở trong Yên sơn cũng đã rất nhiều năm, biết ở chỗ sâu trong Yên sơn có lục đại Thần Thú vô cùng hùng mạnh, không ngờ lại chạy đến bên ngoài, thực sự làm cho người ta kinh ngạc.
Chẳng qua chuyện này Đường Tử Phong cũng không giúp được gì, sau khi hỏi tình huống hắn liền lập tức trở về.
Không ngờ rằng vào ban đêm, Đường Tử Phong đi rồi quay lại, nói ra yêu cầu của ba người Hướng Cuồng Ngôn trong sự ngạc nhiên của Vũ La.
Ba người Hướng Cuồng Ngôn bế quan nhưng không phải bế tử quan. Bế quan luyện chế linh phù, linh đan và pháp bảo, vẫn có thể bớt chút thời gian nói chuyện mấy câu với bên ngoài, chẳng qua chỉ là không thể ly khai mà thôi.
Nghe nói Vũ La đã săn được một con Thú Vương, ba người hưng phấn không ngớt, bảo Đường Tử Phong lập tức trở lại gấp.
- Thi thể Thú Vương, phần tài liệu có thể sử dụng chế khí, Vu tiền bối nói muốn lấy toàn bộ. Phần có thể làm thuốc, sư tôn nói muốn lấy toàn bộ. Hướng Cuồng Ngôn tiền bối nói, nội đan của Thú Vương này nhất định phải giữ lại cho hắn, nếu không ngài sau này đừng mơ ăn thịt nướng của hắn...
Vũ La vất vả khổ sở săn giết được một con Thú Vương, chỉ chừa lại cho bản thân hắn một đống thịt thú lớn. Không có Hướng Cuồng Ngôn, thịt thú thô ráp này tuyệt đối không phải là mỹ vị gì.
Chẳng qua trong khi giải phẫu con Thú Vương này, Vũ La bất ngờ phát hiện một tin tức hữu dụng: Trong cơ thể con Nghê Hủy Long Giao này có vết thương cũ.
Nói cách khác, trước khi Vũ La giết chết nó, nó cũng đã bị người ta đả thương.
Nó không phải vô duyên vô cớ từ trong lãnh địa chạy ra, hơn phân nửa là bị người ta đuổi
Lẽ ra thay đổi Thú Vương giống như thay đổi triều đại ở thế tục giới, không có gì ngạc nhiên. Thế nhưng lục đại Thú Vương vô cùng hùng mạnh, thay đổi triều đại nhất định là một hồi ác chiến, vì sao Vũ La lại không phát hiện một chút nào?
Đường Tử Phong mang theo tài liệu trở về, Vũ La viết một phong thư, bảo hắn giao cho Hướng Cuồng Ngôn.
Trong thư, Vũ La nói ra suy đoán của mình, dặn Hướng Cuồng Ngôn sâu trong Yên sơn có biến hóa, cẩn thận sự an toàn của biệt viện Yên sơn.
Ngày thứ hai, người của Chung Nam Sơn đã tới rồi.
Chu Hoành mang theo ba trăm Hỏa vân chiến xa binh, nhìn thấy hỏa vân kia vừa xuất hiện ở trên bầu trời, Vũ La đã nở nụ cười. Thanh âm của Chu Hoành cực kỳ lớn, cách mấy ngàn trượng đã truyền đến: - Ha ha ha, muội phu, ta lại tới rồi!
Hỏa vân rơi xuống Vũ La mới nhìn thấy, phía sau hỏa vân còn có ba mươi tu sĩ trẻ tuổi đi theo.
- Đây là...
- Đây là đồ đệ của Hoắc Liên Đông sư thúc.
Chu Hoành bĩu môi một cái, theo hắn thấy, tiên mộ là do Vũ La phát hiện, Vũ La là nữ tế của Chu gia chúng ta, người của chưởng môn nhất hệ các ngươi mặt dày mày dạn theo tới, hiển nhiên là muốn chia ích lợi, da mặt này không phải quá dày đi!
Liên minh ngầm của Hoắc Liên Đông và Chu Thanh Giang đến hiện tại cũng chỉ có ba người biết, ngay cả Chu Hoành cũng bị che mắt, huống chi là những đệ tử môn hạ này của Hoắc Liên Đông.
Bởi vậy dọc đường đi Chu Hoành không thèm để ý những tu sĩ trẻ tuổi này, người ta cũng không ưa gì hắn, hai bên rất ít giao lưu.
Trong đám Hỏa vân chiến xa binh, một đôi mắt sáng sủa nháy nháy, Vũ La lập tức kéo ra, mỉm cười nói:
- Ngươi cũng tới rồi, còn trốn làm gì?