Tiên Tuyệt

Chương 197 - Thợ Rèn Tu Chân (Thượng)

Đương nhiên bản thân Quách Hiểu cũng là nhân tài kiệt xuất trong lớp thanh niên tài tuấn trên Tu Chân Giới, là đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm của Long Hổ sơn. Những kẻ đó cũng tự biết mình không tranh được với Quách Hiểu cho nên tỏ ra hào phóng, tỏ ý trợ giúp Quách Hiểu một tay trong hành trình Thiên Nhai lần này, Quách Hiểu lấy được lợi ích, chỉ cần không quên bọn họ là đủ.

Người ngoài không biết Vũ La, Quách Hiểu lại nhận biết. Vừa rồi y đã do dự rất lâu, rốt cục mới quyết định chọn Thiên Nhai. Tuy rằng Thiên giới xa vời, nhưng dù sao cũng vô cùng hấp dẫn, Nếu so ra, bây giờ Vũ La bất quá chỉ là phù sư chưa có đẳng cấp, còn mình xuất thân Long Hổ sơn, khác với tu sĩ thông thường, có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với phù sư, về sau vẫn còn cơ hội dựa dẫm phù sư.

Lúc trước ba người Đồng trưởng lão dẫn quân đánh vào Ma Diễm cốc, Quách Hiểu cũng có đi theo.

Sau lưng hành động lần ấy cũng có bóng dáng của Long Hổ sơn, Long Hổ sơn là môn phái mà Đồng trưởng lão dựa vào, tuy rằng không có can đảm phái ra cao thủ xuất chiến, nhưng cũng phái Quách Hiểu đi theo để thêm phần kiến thức.

Lại không ngờ cuối cùng Quách Hiểu cũng bị trúng phải độc của Cửu U Ma Hỏa, Đại danh của hỏa độc này vang dội như sấm động bên tai, Quách Hiểu thân là đệ tử phái lớn, lẽ nào lại không biết.

Lúc ấy y cho rằng lần này mình xong đời, nói không chừng sau khi trở về Long Hổ sơn phải van cầu các trưởng lão trong môn, thỉnh bọn họ giúp mình chuyển thế trùng tu.

Long Hổ sơn tu luyện công pháp chuyên về hồn phách, chuyển thế trùng tu có bảy thành nắm chắc thành công, nhưng chuyển thế trùng tu cũng có nghĩa là công lao tu luyện đời này như nước chảy về Đông, không đến vạn bất đắc dĩ, không ai nỡ bỏ.

Lúc ấy Quách Hiểu dưỡng thương ở tầng ba lâu thuyền, vốn tâm đã nguội lạnh như tro tàn, nhưng không ngờ Vũ La ngang trời xuất thế, luyện chế linh phù giải độc cứu tất cả mọi người.

Đối với Vũ La mà nói, lần ấy chữa trị cho quá nhiều người. Hơn nữa hắn chỉ phụ trách luyện chế linh phù giải độc, cho nên không tiếp xúc nhiều với các tu sĩ bị thương, vì vậy lần này không nhận ra Quách Hiểu, nhưng Quách Hiểu lại nhận ra Vũ La, lần đó sau khi trở về, y cũng từng này sinh ý nghĩ đăng môn bái tạ Vũ La, nhân cơ hội kết nối quan hệ với Vũ La, Dù sao mình cũng là đệ tử Long Hổ sơn, nếu Vũ La cũng như những phù sư bình thường, chọn lựa giao hảo một ít môn phái, vậy Long Hổ sơn là một trong Cửu Đại Thiên Môn, chắc chắn là một lựa chọn không tệ.

Đáng tiếc sau khi Quách Hiểu trở lại Long Hổ sơn, còn chưa kịp tiến hành kế hoạch này đã dính vào việc tranh đoạt Thiên Nhai Yêu Bài.

chỉ là hắn muôn ngàn lần không ngờ lại gặp phải Vũ La ở nơi này.

Đây là một cơ hội tốt để kết giao với một vị phù sư, nhưng mình nên chọn phù sư hay chọn Thiên Nhai?

Nếu Vũ La là một vị phù sư cao thâm, nhất định Quách Hiểu sẽ không chút do dự lập tức chọn Vũ La, dù sao cũng đã nhiều năm qua, không ai mang được gì từ trong Thiên Nhai ra.

nhưng trong mắt Quách Hiểu, Vũ La chỉ là một vị phù sư vừa mới nhập môn. Chuyện này cũng không thể trách y, lúc ấy ở Đương Dương thành, chỉ có bọn Đồng trưởng lão từng tiếp xúc nhiều với Vũ La mới biết được thiếu niên này đáng sợ tới mức nào, Quách Hiểu cũng chỉ là nghe đồn vị phù sư thiếu niên này vừa mới nhập môn, có thể dễ dàng kết giao.

Mới nhập môn dễ dàng lẫn lộn cùng chưa có đẳng cấp, Quách Hiểu nghĩ như vậy thật ra hết sức sai lầm, Quả thật Vũ La mới nhập môn, nhưng không phải là chưa có đăng cấp.

Y nghiến răng chịu đựng, lạnh lùng nhìn Vũ La với vẻ khinh miệt. Nói thật ra đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy, thật sự là có chút vong ân phụ nghĩa, nhưng trong lòng Quách Hiểu đã kiên quyết, vì Đại Đạo, chút tình cảm thế tục này có đáng gì? Nếu sau này ta có một phen thành tựu, dẫn dắt hắn một chút là được.

Trong mơ hồ, sắc trời dần tối, xung quanh Ma Nhai Lĩnh đột nhiên trở nên mông lung mờ mịt, hình dáng núi non, cây cối xa xa dần dần trở nên mờ đi.

Mọi người nhất thời trở nên có vẻ không yên, ngay cả đám tu sĩ tỏ ra thanh cao, ngồi một mình trên những tảng đá cao cũng không nhịn được bay xuống dưới, mọi người tập trung lại với nhau.

chỉ có Vũ La ung dung lấy từ trong không gian trữ vật ra bốn con gà quay, một bầu rượu, bắt đầu ăn hùng hổ. Ăn xong ngáp một cái, không nói nửa lời nằm lăn ra ngáy ầm ầm.

Có một ít tu sĩ nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, lòng bình phẩm đây rõ ràng là một tên giá áo túi cơm.

Đêm này, tất cả tu sĩ bao gồm Quách Hiểu đều không chợp mắt, chỉ có Vũ La ngủ thật ngon lành, bất quá hắn ngủ không ngáy, im lặng vô cùng, khiến cho đám tu sĩ kia không có cách nào làm khó được hắn.

Đến bình mình, thái dương dâng lên, kim quang vạn trượng, sương mù dày đặc xung quanh nhanh chóng tiêu tan dưới ánh nắng ban mai, chỉ trong thoáng chốc, cảnh vật hiện ra trước mắt lập tức khiến cho mọi người phải trợn mắt há mồm.

Một con đường xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả núi hoang, cây cối đã hoàn toàn biến mất. Cũng không biết là ai có thể thi triển đại thần thông đáng sợ tới mức này, trong lúc không hay không biết dời bọn họ tới đây dưới tình cảnh bọn họ luôn luôn đề phòng cao độ.

Hai bên đường có người uể oải rút then mở cửa. Bên một gánh hàng ven đường, một lão hán đang bán đậu hủ, một tráng hán trung niên và một lão nhân gầy gò đang ăn ngon lành.

Hai bên đường có treo rất nhiều cờ vài, toàn là vài trắng viền xanh, trên có thêu tên chủ nhân cửa hàng, nào là Trương, Triệu, Vương, Trần... chỉ là không biết những cửa hàng này bán thứ gì.

chợt có tiếng cửa mở ken két, trong một gian phòng nhỏ, Vũ La uể oải đẩy cửa bước ra, vươn vai một cái, tay giụi giụi mắt. Hắn tiện tay tạo ra một dòng nước chảy, bắt đầu rửa mặt ào ào, sau đó lấy trong không gian trữ vật ra một cái bàn chải bằng lông heo chải răng, dùng muối súc miệng, rửa mặt sạch sẽ.

cả quá trình này khiến cho đám tu sĩ Quách Hiểu trợn trừng mắt. Tên tiểu tử này có biết đây là đâu không, lại tỏ ra ung dung nhàn nhã như vậy?

Vũ La rửa mặt xong, thần thanh khí sảng, ha hả cười một tiếng:

- Các tiền bối Thiên Nhai vô cùng chu đáo, thấy ta ngủ bèn chuẩn bị cho ta một cái giường.

Mọi người nghe vậy mới nhìn lại gian phòng mà Vũ La vừa đi ra, quả nhiên trong phòng có bày một cái giường, chăn đã xốc lên, xem ra đúng là Vũ La vừa ngủ trong đó.

Mọi người nhất thời đố kỵ phát cuồng, dựa vào cái gì, tiểu tử này mười phần giá áo túi cơm, nhưng lại được hưởng đãi ngộ bậc này?

Quách Hiểu cũng thoáng động trong lòng, dường như nhìn ra được chuyện gì. Bất quá y nhìn vào giường Vũ La chăn gối xộc xệch, cũng âm thầm lắc lắc đầu. Tên Vũ La này quả nhiên đần độn, người ta đã cho ngươi ngủ, ngươi lại không biết tận dụng cơ hội này dọn dẹp giường chiếu chỉnh tề, để lại ấn tượng tốt cho các tiền bối Thiên Nhai. Cơ hội tốt như vậy lại bỏ qua, thật là đáng tiếc.

Y lại không biết, đây là Đế Quân diễn xuất, nào có chú ý nhiều như vậy? Bản Đế Quân muốn thế nào thì làm thế đó thôi.

Vũ La đảo mắt nhìn quanh, lập tức nhìn thấy gánh hàng bên đường, nhất thời bật cười ha hả:

- Không ngờ ở đây còn có điểm tâm.

Hắn lập tức chạy nhanh qua, vừa đến gần thình lình lên tiếng hỏi:

- Lão trượng, lão bán đậu hủ bao nhiêu tiền một chén?

Lão nhân đáp:

- Hai đồng tiền lớn một chén, buôn bán thật thà.

Vũ La gật gật đầu:

- Bán cho ta... để xem... ta mua hết đậu hủ của lão, tổng cộng bao nhiêu tiền?

Tiền kiếp Vũ La là Nam Hoang Đế Quân chỉ thành công ở phương diện tu vi, về phần quyền mưu, quả thật không phải là sở trường của hắn. Tới đời này hắn trở nên phóng đãng hơn nhiều, không cần ra vẻ uy nghiêm, suốt ngày nghĩ chuyện trị kẻ dưới, quả thật sung sướng hơn nhiều.

Phải nói rằng hắn tới Thiên Nhai, không hề tỏ ra căng thẳng chút nào.

Hành động phóng đãng như vậy là vì Vũ La tự tin mình vốn ngang hàng với những người ở Thiên Nhai này.

Chuyện này cũng giống như có người cần cầu xin đại quan trong triều, tự nhiên là nơm nớp lo sợ, rất sợ mạo phạm, giống như bọn Quách Hiểu vậy. Mà trong đám đại quan với nhau, tự nhiên không cần câu nệ, cũng giống như Vũ La.

Gánh hàng của lão nhân nọ, một bên là một thùng gỗ đựng đậu hủ, bên ngoài thùng được bao bằng vài bông giữ ấm thật dày,

Đầu kia chứa chén bát, gia vị, vài chiếc ghế.

- Còn có hơn nửa thùng, ngươi trả cho ta một lượng ba tiền.

Lão nhân tính toán rõ ràng, Vũ La móc tiền ra trả, Hán tử trung niên bên cạnh húp soạt một cái hết sạch đậu hủ trong chén của mình, sau đó đứng dậy nói:

- ngươi mua hết cả, ta cùng vị lão ca này còn chưa ăn no, vậy phải làm sao?

Giọng Vũ La vô cùng bất đắc dĩ:

- Hơn nửa thùng này vẫn chưa đủ cho ta...

Hán tử trung niên á khẩu nghẹn lời, rốt cục nói:

- Giá áo túi cơm.

Y buông chén xuống, tức tối chắp tay sau lưng rời đi.

Lão nhân gầy gò kia thưởng thức hết chén đậu hủ của mình một cách ngon lành, lấy trong tay áo ra hai đồng tiền lớn để vào chén, sau đó mới ung dung rời đi.

Các tu sĩ ở xa xa nghe thấy Vũ La bị người thóa mạ, nhất thời cảm thấy sảng khoái, vốn chúng muốn thóa mạ Vũ La bằng những từ này đã lâu, nhưng tự thị phong độ, lại lo rằng có người của Thiên Nhai giám sát, cho nên không dám nói ra. Hiện tại nghe người Thiên Nhai thóa mạ như vậy, mới biết chắc rằng Vũ La không phải diễn trò.

Tuy rằng bọn chúng cũng không cảm thấy Vũ La là một mối uy hiếp, bất quá có thể xác định hắn đã bị loại, khiến cho trong lòng bọn chúng cảm thấy khoan khoái.

Lão nhân bán đậu hủ thu dọn, Vũ La ngồi xuống ăn.

Tay chân lão nhân vô cùng nhanh nhẹn, thu dọn rất nhanh, Vũ La ăn cũng cực nhanh, hơn nửa thùng đậu hủ bất quá sau thời gian ăn xong bữa cơm đã chui sạch vào bụng Vũ La.

Vũ La cảm thấy mỹ mãn lau qua miệng, lấy một miếng bạc vụn trong không gian trữ vật của mình ra đưa cho lão nhân, Lão nhân cẩn thận tìm tiền thối lại cho hắn, Vũ La khoát tay ra ý không cần.

Vũ La thấy đám tu sĩ xa xa đang nhìn chằm chằm vào thùng đậu hủ, không khỏi nở một nụ cười, hạ giọng nói với lão nhân đang thu dọn:

- Thùng gỗ này của lão nhân gia ngài, có lẽ là dùng Vạn Niên Hoàng Dương Mộc gì đó chế thành. Vải bông bao bọc bên ngoài có lẽ cũng là Hỏa Tàm Ti Quyên gì đó. Nếu không phải vậy, e rằng những người bên kia phải thất vọng rồi.

Lão nhân cười thần bí, không nói nửa lời, quảy gánh lên vai nghêu ngao hát vài câu, xoay người rời đi.

Lúc này ánh mặt trời rọi sáng, cửa hàng hai bên đường đã mở. Bọn Quách Hiểu cau mày, không hiểu bên trong Thiên Nhai này ẩn chứa những gì.

Đúng như lời Vũ La, vừa rồi bọn chúng ở xa xa quan sát một lúc lâu, cũng không thấy gánh đậu hủ của lão nhân sử dụng tài liệu trân quý dọa người nào cả. Như vậy càng khiến cho bọn chúng cảm thấy thấp thỏm không yên, nhất định là có tài liệu trân quý nào đó mà mình không nhìn ra, chắc chắn là như vậy...

Cửa hàng hai bên được có tiệm y phục, son phấn, lò rèn, phường thi họa... Quách Hiểu đã hiểu ra, lần này Vũ La chưa kịp cất bước, y đã vọt tới giành trước cửa hàng thứ nhất là tiệm y phục.

chưởng quỹ bên trong hết sức nhiệt tình, dáng vẻ thương nhân thành thạo, cười ha hả đưa ra một ống thuốc hút:

- Khách quan, có muốn thử xem tài liệu thế nào không?

Mọi người cũng có phản ứng, lập tức ào ào như ong vỡ tổ xông vào, Vũ La đứng bên ngoài nhìn, lắc lắc đầu, cũng không tham gia náo nhiệt với chúng mà xoay người đi sang cửa hàng kế tiếp.

Cửa hàng thứ hai là một lò rèn, một hán tử trung niên chỉ cao tới vai Vũ La, ở trần đang đập sắt choang choang, cơ bắp trên người y nổi vồng lên săn chắc như sắt thép, bóng như thoa mỡ.

Bên cạnh quầy có một cái bát ăn cơm rất to, to bằng chậu rửa mặt, có vẻ như hán tử này vừa ăn xong, bát còn chưa rửa, Vũ La thấy vậy lắc lắc đầu, buột miệng nói:

- Đây là khuyết điểm của người không có lão bà...

Hán tử kia nghe vậy liếc nhìn Vũ La một cái, lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi cho ta một mối buôn bán kiếm được chút đỉnh, nói không chừng ta có thể đủ tiền cưới lão bà.

Vũ La nhìn lên tường, không ngoài dự liệu, trên đó chỉ treo một ít đao, kiếm, thuẫn. Hắn tiến sát lại nhìn xem, tuy rằng phẩm chất không tệ, nhưng tài liệu cũng chỉ dùng sắt thường rèn nên.

Vũ La thầm cân nhắc một chút, tuy rằng mình có không ít khoáng thạch, nhưng cũng không thiếu pháp bảo. Trong lòng hắn xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, chợt mỉm cười nói:

- Hàng hóa của ngươi như vậy, còn ai thèm dòm ngó? Chẳng trách cho tới bây giờ vẫn chưa cưới được lão bà, cũng vì tay nghề quá kém...

Thợ rèn cũng là lão hồ ly, không bị những lời của Vũ La chọc giận, vừa thản nhiên đập khối sắt đã được nung đỏ rực trên đe, vừa lạnh lùng nói:

- Muốn hàng tốt, vậy phải trả nhiều tiền.

Vũ La hào phóng móc ra một thỏi kim nguyên bảo:

- Sao hả?

Nhân sĩ Tu Chân Giới không coi vàng bạc ra gì, Kim nguyên bảo này là lúc ở Đương Dương thành, Chu Thanh Băng đã cho hắn.

Thợ rèn nhìn thấy vàng, hai mắt đứng tròng, nhanh chóng chộp lấy quan sát, chỉ thấy dưới đáy nguyên bảo có khắc ấn ký ‘Đại Chu bảo khố’, là do quốc khố đúc ra, phẩm chất tuyệt hảo.

Y bật cười vang, dường như đã thấy lão bà ngay trước mắt:

- Theo ta.

Phía sau lò rèn có một cái sân nhỏ, hai người bước vào, trước mặt Vũ La chính là một thanh trường kiếm rất to dài chừng hai trượng, rộng bảy thước, giống như ngọn núi cắm sừng sững giữa sân. Phía Đông sân có một gốc đại thụ bốn người ôm, trên đó treo một chiếc nỏ to bằng cối xay. Bức tường phía Tây sân là do một khối đá lớn điêu khắc mà thành, trên đó có khám một thanh chùy đồng rất lớn. Trên thân chùy có chín con Ly Long vờn quanh, giống như vật sống phun ra những tia khí lạnh.

Vũ La có thể cảm giác được ba món binh khí này cũng không phải pháp bảo, nhưng khí tức mà chúng toát ra lại không kém gì pháp bảo nhất phẩm.

sở dĩ không phải pháp bảo, là vì chưa ai tế luyện chúng.

Thợ rèn này chỉ là rèn ra những món binh khí kia, chúng lặng lẽ ở đây chờ đợi chủ nhân tới. Ba món binh khí này đã sắp sửa đạt tới cảnh giới thông linh, Vũ La vừa xuất hiện, lập tức có ba cỗ khí thế cường hãn phóng vút lên cao, giống như sắp sửa nổ tung, vô cùng đáng sợ.

nhưng những cỗ khí thế này vừa bạo phát, đã bị một luồng lực lượng nào đó trên không lập tức áp chế chặt chẽ. Ba món binh khí vô cùng bất mãn, ***g lộn hung hăng, nhưng không thể nào giải khai cấm chế.

Vũ La thầm gật gật đầu, thợ rèn này quả nhiên có tay nghề bất phàm, có thể rèn ra vũ khí đạt tới cảnh giới này, hẳn thân y cũng có công pháp giống như pháp môn Thực Phù của mình, bằng không không thể nào làm được.

Tu Chân Giới không phải không có pháp bảo nhất phẩm, pháp bảo nhất phẩm nhiều hơn linh phù nhất phẩm, nhiều hơn Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm.

nhưng những pháp bảo nhất phẩm này phần lớn được luyện chế mà ra, chứ không phải được rèn ra.

Nói cách khác, ngay từ đầu pháp bảo đã có tinh huyết, nguyên hồn của chủ nhân tế luyện không ngừng, trải qua không biết bao nhiêu năm mới có thể trở thành pháp bảo nhất phẩm, pháp bảo như vậy, cho dù không bồi dưỡng trở thành bản mệnh pháp bảo, trên cơ bản cũng đã tương hợp khí huyết với kẻ luyện chế. Nếu mang tặng cho người ngoài, người ấy phải mất vài chục năm công phu mài mòn gột bỏ, bằng không rất khó đạt tới mức độ điều khiển như ý muốn.

Dù hao tốn công phu như vậy, vẫn còn kém một chút so với pháp bảo do chính mình tế luyện từ đầu.

nhưng ba món binh khí mà thợ rèn này rèn ra lại khác, Trên chúng không có bất cứ dấu vết của kẻ nào, bất cứ ai lấy được đều có thể dễ dàng tế luyện triệt để, tương hợp triệt để với nguyên thần của mình.

Hiện nay Vũ La đã có mỏ Ô Thiết, lại vừa phát hiện ra năng lực gieo trồng khoáng thạch của Thiên Phủ Chi Quốc, nhưng về phương diện luyện khí, hắn còn rất kém cỏi, đương nhiên đây là so sánh với năng lực luyện linh phù của hắn.

Nếu cứ như vậy bán khoáng thạch ra ngoài, không khỏi hơi đáng tiếc.

Vũ La xoay chuyển ý nghĩ trong lòng, lại lấy ra thêm một nén kim nguyên bảo, cũng có ấn ký ‘Đại Chu bảo khố’ dưới đáy:

- Đại thúc, ta muốn học nghề của ngài.

Bình Luận (0)
Comment