Tiên Tuyệt

Chương 198 - Thợ Rèn Tu Chân (Hạ)

Tình huống Thiên Nhai thế nào, cũng có người trước kia từng tiến vào Thiên Nhai, sau khi trở về lặng lẽ nói lại cho đệ tử thân truyền hoặc con cháu của mình. Những người này đời đời truyền lại bí mật này, con cháu bọn họ biết chân tướng sự tình, mang theo rất nhiều vàng bạc tiến vào Thiên Nhai, xui xẻo lắm cũng có thể mang theo một ít bảo bối trở lại Tu Chân Giới.

nhưng trong số bọn Quách Hiểu, hiển nhiên không có tên nào may mắn như vậy.

Tu sĩ hầu như không dùng được vàng bạc vào việc gì, vật thế tục này không thể dùng chế khí luyện đan, cho nên không ai mang những thứ này theo, làm chật chội không gian trữ vật trân quý của mình.

Cho nên lúc Vũ La đang thương lượng giá cả với thợ rèn, đám Quách Hiểu bị chưởng quỹ tiệm y phục đuổi cổ ra ngoài.

Lão chưởng quỹ vừa nghe nói nhiều người như vậy lại không có tiền, nhất thời nụ cười đón khách tươi tắn vừa rồi vụt tất, phùng mang trợn mắt đuổi nhanh:

- Đi mau đi, mau mau ra ngoài, không có tiền, đòi xem náo nhiệt gì chứ...

Còn có người chưa từ bỏ ý định:

- Tiền bối, tiền bối đừng lo, ta có ngọc túy, thứ này đáng giá hơn vàng bạc, ngài...

-Cút!

Lão chưởng quỹ đá vào mông y một cước, bắn ra ngoài cửa.

Đi qua vài cửa hàng nữa, bọn Quách Hiểu xem như đã hiểu rõ ràng, Thiên Nhai chỉ lấy vàng bạc, ngọc túy, Ngọc Tủy gì đó, người ta không thích. Chuyện này khiến cho bọn chúng vừa khó hiểu vừa buồn nản. Tất cả mọi người bèn dốc không gian trữ vật của mình ra tìm lại thật kỹ, cho dù có thể tìm ra được một đồng tiền cũng tốt.

Đáng tiếc những người này không phải Vũ La, không có pháp bảo động thiên, hoặc linh phù, cho dù là Quách hiểu, không gian trữ vật cũng rất có hạn. Trước khi đi tính toán rất kỹ, xem nên mang theo những gì, mỗi tháng đều dọn dẹp không gian trữ vật, cơ hồ không có gì gọi là ‘bỏ sót’, tuyệt đối không có giữ lại vàng bạc.

cả đám vô cùng ảo não, đi thất thểu giữa đường, Rất nhanh tất cả các thương hộ đều biết, đám người này nhìn qua bề ngoài ‘hào phóng’, trên thực tế không có một xu dính túi, cho nên không ai tiếp bọn chúng.

Những kẻ may mắn được trưởng bối của mình báo cho biết bí mật này của Thiên Nhai, mang theo vàng bạc trong người, thông thường đều có thu hoạch. Gần đây sở dĩ không ai có thể mang được thứ gì từ trong Thiên Nhai ra, chính là vì không xuất hiện người may mắn như vậy.

nhưng nếu muốn mua một ít bảo bối vậy rất dễ dàng, nếu muốn những thứ như truyền thừa, công pháp, vậy không dễ chút nào.

Thiên Nhai có quy tắc.

Thợ rèn nhìn nén kim nguyên bảo chăm chú, tuy rằng tỏ vẻ thèm thuồng nhưng lại khoát tay một cái:

- ngươi xem cho kỹ, chọn một trong ba món binh khí này đi.

Vũ La cũng không hết hy vọng, lại lấy ra nén kim nguyên bảo thứ ba.

Đậu hủ khi nãy có giá hai đồng tiền lớn một chén, một lượng bạc tương đương một ngàn đồng tiền lớn, một lượng vàng tương đương mười lượng bạc. Nén kim nguyên bảo của Vũ La là do Đại Chu khố phủ bí chế, mỗi nén trị giá hai mươi lượng hoàng kim. Ba nén kim nguyên bảo cũng chính là sáu mươi lượng hoàng kim, theo thời giá của Thiên Nhai, chắc chắn là một khoản không nhỏ.

Thợ rèn cũng không nói lời nào.

Vũ La lại lấy ra một nén kim nguyên bảo, sau đó là một nén, một nén... Mãi tới nén thứ mười, mới thấy hơi thở của thợ rèn trở nên gấp gáp.

Vũ La cũng nóng nảy:

- Rốt cục ngươi đòi bao nhiêu tiền? Hai trăm lượng hoàng kim, đủ để ngươi xây tại đây một hậu cung thật lớn, tạo ra một đống lò rèn.

Thợ rèn nhìn đi nhìn lại, nhưng vẫn cắn răng một cái, kiên quyết lắc lắc đầu.

Vũ La suy sụp:

- ngươi nói giá đi, để ta xem trên người có đủ tiền hay không.

Thợ rèn nhìn số kim nguyên bảo có vẻ luyến tiếc, do dự hồi lâu, rốt cục rít qua kẽ răng:

- ngàn lượng hoàng kim.

Vũ La giận dữ:

- ngươi nói cái gì, ngươi điên rồi sao, ta không có nhiều vàng như vậy, tất cả vàng của ta...

Hắn dốc hết ra, bạc vụn cũng có, tính toán:

- Tính đi tính lại, vét sạch túi chỉ được tám trăm lượng hoàng kim, có bán hay không? Không bán thì thôi vậy, trên đường này chẳng lẽ chỉ có mỗi một lò rèn của ngươi?

Thợ rèn cắn răng một cái:

- Thành giao.

Những người ở Thiên Nhai, Vũ La không nhìn thấu.

Nhãn quang Vũ La khác với người thường, có được kinh nghiệm của tiền kiếp, tuy rằng đời này hắn bị giới hạn tu vi quá thấp, nhưng chỉ cần người không vượt hơn tu vi tiền kiếp của mình, hắn cũng có thể phỏng đoán đại khái thực lực của họ.

Giống như Đồng trưởng lão, Cốc Thương, Chu Thanh Giang, trong lòng Vũ La đều có khái niệm mơ hồ về thực lực của bọn họ.

nhưng đối với những người ở Thiên Nhai này, từ lão nhân bán đậu hủ lúc sáng, đến hai người ăn đậu hủ, từ lão chưởng quỹ nhìn thoáng qua trong tiệm y phục, đến hán tử trung niên thợ rèn trước mắt, Vũ La không thể nhìn ra sâu cạn.

Nếu là người bình thường, lúc này chỉ sợ đã vô cùng e sợ trong lòng, không dám tỏ ra lỗ mãng, nhưng Vũ La lại khác, hắn có thể cảm giác được, dường như những người này có hơi khác với tu sĩ bình thường.

Bất quá chút khác biệt này đã khiến cho hắn không thể cảm ứng được thực lực của họ, nhưng rốt cục là khác thế nào, vẫn vì bị giới hạn trong tu vi hiện tại, cho nên hắn cũng không thể xác định.

nhưng tối thiểu tu vi của những người này không kém gì tiền kiếp Vũ La, hắn cũng không lo những người như vậy sẽ tráo đổi, hoặc đưa cho mình bản tâm pháp không đúng.

Hắn sảng khoái giao hoàng kim cho thợ rèn, thợ rèn bèn đi vòng qua thanh cự kiếm to đùng kia, chui vào một cánh cửa nhỏ phía sau, nhanh chóng đóng sầm lại, không có ý mời Vũ La tiến vào.

Vũ La cũng không để ý, bắt đầu ngắm nghía thưởng thức ba món binh khí hùng mạnh tới mức kinh khủng trong sân, trong lòng cảm thán. Nếu mang ba món binh khí này về Tu Chân Giới, e rằng ngay cả Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn cũng không nhịn được, hẳn sẽ ra tay tranh đoạt.

Đây gọi là người ta có lòng tham không đáy, rắn nuốt voi, Vũ La sờ sờ cằm, không biết có nên bỏ ra thêm chút hoàng kim mua luôn ba món binh khí này không, Sau khi ra ngoài sẽ bán lại, lợi nhuận vô số.

Trước khi chia tay, Chu Thanh Băng đã tiện tay cho hắn ít vàng bạc. Bất quá nàng là Công chúa được sủng ái nhất của Đại Chu hoàng thất, cho nên ‘tiện tay’ của Chu Thanh Băng cũng là mấy vạn lượng hoàng kim, vài chục vạn lượng bạc, Vũ La cho tất cả vào trong một chiếc nhẫn trữ vật.

Bất quá lúc nãy hắn chỉ diễn trò trước mặt thợ rèn, Bằng không có trời mới biết, thợ rèn này có giờ công phu sư từ ngoạm hay không.

Trong Thiên Nhai này có vô số cơ hội, Vũ La đã phát hiện ra vàng bạc vô cùng có ích ở nơi này, sao thể lãng phí một cách hồ đồ?

Bất quá rốt cục hắn cũng không phải là một thương nhân, bèn gạt bỏ ý định mua đi bán lại ba món binh khí trong đầu. Con người ta không thể quá tham lam, đã lấy được trứng vàng còn muốn bắt luôn gà mẹ, tham lam quá sẽ không có kết cục tốt.

Hắn vừa áp chế ý niệm này, thợ rèn nọ đã từ trong trở ra, tay cầm một quyển trúc giản đưa cho Vũ La:

- Cầm lấy.

Vũ La cầm quyển trúc giản, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ cổ triện mà mình không biết.

Hắn tự nhận có nghiên cứu thâm sâu về văn tự, hơn nữa lúc trước liên tiếp lấy được hai loại linh văn cổ xưa, càng làm phong phú kiến thức về cổ văn của hắn, nhưng không ngờ rằng bốn chữ trên quyển trúc giản này, hắn lại không biết được một chữ nào.

Thợ rèn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn lập tức hiểu, bèn nói:

- Muốn mang đi thứ có giá trị chân chính từ Thiên Nhai này, không phải là chuyện dễ dàng.

Vũ La nghiến răng nghiến lợi, căm giận trừng mắt nhìn thợ rèn, y chỉ vào ba món binh khí:

- Nếu ngươi chọn chúng, tự nhiên không phiền phức nhiều như vậy, Ta có thể chỉ cho ngươi một con đường sáng, lão nhân ở phường thi họa phía trước có thể giúp ngươi. Bất quá lão còn xấu xa hơn ta, tuy rằng ta không phải rất thiện lương, nhưng chưa bao giờ bắt chẹt khách, vì vậy cho nên mãi tới bây giờ vẫn chưa cưới được lão bà...

Vũ La không còn lòng dạ nào nghe y than vãn, tức giận ra ngoài. May mắn là mình đã có đề phòng, bằng không mất tám trăm lượng hoàng kim là chuyện nhỏ, cầm một quyền sách cổ trở về, rõ ràng là kho báu trong tay, nhưng chết sống gì cũng không hiểu được, như vậy mới gọi là tức chết người.

Bình Luận (0)
Comment