Vương Khải cầm lấy danh thiếp, nhìn dòng chữ bằng vàng, nhẹ giọng đọc ra tên luật sư: “Luật sư Triệu Văn Chính? Di, tên này sao lại có chút quen tai như thế? Hình như là nghe qua ở đâu?” Hắn không khỏi nhíu mày, hồi tưởng mình đã từng nghe được tên này ở đâu, sau một lát hắn ngẩng đầu lên, biểu tình vẻ mặt kinh ngạc nhìn nam tử trung niên.
“Ông...ông là thủ tịch luật sư Triệu Văn Chính của tập đoàn Vưu thị?” Vương Khải kinh hô.
“Không sai, chính là tôi.” Triệu văn Chính vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười đáp.
Nếu như là luật sư khác đến, Vương Khải có thể cũng không nhận thức, cũng sẽ không nể mặt.
Thế nhưng hiện tại, Triệu Văn Chính đang đứng trước mặt hắn, cũng chính là một nhân vật lừng lẫy đại danh, thậm chí dù là Vương Khải, cũng từng nghe nói qua rất nhiều lời đồn về hắn.
Trong truyền thuyết, Triệu Văn Chính là một nhân vật có mạng lưới quan hệ rất rộng.
Dù trong tỉnh, cũng có không ít lĩnh đạo quen biết với hắn.
Thậm chí có người nói ở bên trong kinh thành, hắn cũng có quan hệ thâm sâu.
Cho nên khi biết được nam nhân trước mặt mình chính là đệ nhất luật sư Triệu Văn Chính, tâm tình Vương Khải nhất thời liền biến thành thấp thỏm bất an.
Bởi vì hắn nghĩ không ra, một đại nhân vật như Triệu Văn Chính, vì sao lại chạy tới đồn cảnh sát nho nhỏ như bọn họ?
Rốt cục hắn đến đây để làm gì? Hay là tìm đến gây phiền phức?
“Không biết Triệu tiên sinh đến đồn cảnh sát đường Phiệt Tử Hà chúng tôi có chuyện gì không?” Vương Khải cẩn cẩn thận thận hỏi, hắn cũng không mong muốn đắc tội Triệu Văn Chính.
“Ác, tôi vì thân chủ của tôi mà đến.” Triệu Văn chính mỉm cười đáp.
“Thân chủ của ông?” Vương Khải nhất thời trợn tròn mắt.
Theo hắn biết, có thể mời được Triệu Văn Chính làm luật sư, toàn là nhân vật thượng tầng có danh dự uy tín trong Ung Thành.
Nhưng trong đồn cảnh sát của bọn họ, cũng không có đại nhân vật nào tới a.
“Triệu tiên sinh, không biết thân chủ của ông là vị nào?” Vương Khải rút khăn tay trong hộc bàn ra, lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn cẩn thận thận dò hỏi.
“Trương Văn Trọng.” Từ trong miệng Triệu Văn Chính nhổ ra tên này, làm trái tim Vương Khải chấn động.
“Cái...cái gì? Trương Văn Trọng? Hắn...hắn là thân chủ của ông?” Vương Khải chấn kinh, há to miệng không dám tin tưởng những gì lỗ tai mình vừa nghe thấy.
Tên tiểu tử không có hậu trường gì trong miệng Ngụy Nhạc, không ngờ có thể thỉnh được đại luật sư như Triệu văn Chính làm luật sư cho hắn.
Đây...đây con mẹ nó không phải là hậu trường cứng thì mới là lạ!
Hiện tại Vương Khải thật sự hận chết Ngụy Nhạc.
Triệu văn Chính không để ý đến sự khiếp sợ của Vương Khải, vẫn mang gương mặt mỉm cười dò hỏi: “Vương sở trưởng không biết thân chủ của tôi hiện tại đang ở đâu? Tôi muốn đi gặp hắn.”
“Cái gì? Ông muốn gặp hắn?”
“Thế nào? Không được sao?”
“Có...có thể đương nhiên là có thể.
Ông chờ, tôi đưa hắn đến gặp ông” Vương Khải liên tục dùng khăn lau mồ hôi lạnh đầm đìa trên mặt.
Triệu văn Chính lắc đầu cự tuyệt lời kiến nghị của Vương Khải, nói: “Không cần phiền phức như vậy, tôi đi tới gặp hắn là được.
Tôi nghĩ muốn xem thử, thân chủ của tôi ở bên trong đồn cảnh sát, được đối đãi như thế nào.”
“A...” Lúc này trong ruột Vương Khải đã hối hận đến phát tím.
Nếu như để Triệu Văn Chính nhìn thấy hai cảnh sát tâm phúc của hắn đang ở trong phòng thẩm vấn đánh Trương Văn Trọng như vậy hắn cũng thực sự xong đời.
Thế nhưng Vương Khải cũng không dám không dẫn hắn đi xem.
Ngay khi Vương Khải còn chưa biết nên làm gì, một trận tiếng bước chân gấp gáp đột nhiên vang lên bên trong hành lang đồn cảnh sát, ngay sau đó có hai người hấp tấp chạy ào vào phòng Vương Khải.
Còn chưa đợi Vương Khải kịp nhìn thấy hai người vừa chạy vào là ai, người xông vào đầu tiên cũng đã lập tức túm lấy áo hắn, nhấc bổng cả người hắn lên, lớn tiếng chất vấn: “Họ Vương, tôi hỏi ông, ông có phải đã bắt Trương ca vào đây? Rốt cục hắn phạm vào tội gì? Nếu như hôm nay ông không cho tôi một giải thích hợp lý, dù liều mạng chịu xử phạt, tôi cũng một cước đá ông thành thái giám!”
Người phía sau vội vã khuyên nhủ: “Tiểu Đàm, đừng xung động như thế, cô buông Vương sở trưởng ra trước, hỏi rõ ràng sự tình ngọn nguồn hãy nói.”
Thẳng đến lúc này, Vương Khải mới nhìn thấy rõ, túm áo hắn nhấc bổng cả người hắn lên, không phải là người khác, chính là hình cảnh phó đội trưởng Đàm Thanh, là trái ớt siêu cấp lớn trong hệ thống cảnh sát.
Mà ở phía sau nàng người đang khuyên bảo nàng chính là hình cảnh đội trưởng Lý Triêu Dương.
Đàm Thanh quả nhiên còn e ngại Lý Triêu Dương nàng buông Vương Khải xuống nhưng lại dùng ánh mắt trừng trừng theo dõi hắn.
Trong đôi mắt đấy anh khí kia, bao hàm sát khí thật sắc bén.
Làm cả người Vương Khải hoảng sợ đến dựng đứng tóc gáy.
“Thế...thế nào lại đưa tới cả hai người này vậy?” Lúc này Vương Khải muốn khóc lại khóc không được, hắn thực sự muốn lớn tiếng quát lên: “Ai có thể nói cho ta biết, tên Trương Văn Trọng này đến tột cùng có địa vị gì?” Đáng tiếc chính là, dù hắn có ý nghĩ này, lại không có lòng can đảm để làm.
“Lý đội trưởng, Đàm phó đội trưởng chào hai vị.” Triệu Văn Chính mỉm cười chào hỏi Lý Triêu Dương và Đàm Thanh.
“Triệu luật sư? Sao ông lại chạy tới đây?” Lý Triêu Dương và Đàm Thanh cũng nhận ra Triệu Văn Chính, nhưng nhìn thây hắn ở chỗ này, cũng cảm giác rất kinh ngạc.
Triệu Văn chính hồi đáp: “Tôi cũng giống như hai vị, đều vì Trương Văn Trọng, Trương tiên sinh mà đến.”
Trên gương mặt xinh đẹp của Đàm Thanh hiện lên biểu tình thì ra là thế, nói: “Là Vưu Giai tỷ cho ông tới sao? Chị ấy đâu? Thế nào không tự mình tới?”
Triệu văn Chính hồi đáp: “Vưu tiểu thư cho tôi tới trước, sau đó cô ấy sẽ tới.”
Đàm Thanh gật đầu, sau đó không chút khách khí nhìn Vương Khải huy nắm tay, lớn tiếng thét ra lệnh: “Nhanh mang chúng ta đến gặp Trương ca, nếu như ông dám đùa giỡn xảo trá với tôi, đừng trách tôi đối với ông không khách khí! Tôi nghĩ ông hẳn là biết rõ tính tình con người tôi, nếu thực sự nổi giận, sẽ không lo lắng tới hậu quả kỷ luật gì hết đâu!”
Cũng là người của hệ thống cảnh sát Ung Thành, Vương Khải tự nhiên biết được “sự tích anh hùng” của Đàm Thanh, lúc này nhìn Đàm Thanh huy vũ hai nắm tay, hắn vô ý thức lui về phía sau một bước, quyền cước của Đàm Thanh, không phải là người như hắn có thể thừa thụ được.
“Tốt, tôi đưa các vị tới đó.” Vương Khải vội vã gật đầu đáp.
Giờ này khắc này, hắn chỉ đành hi vọng hai tên cảnh sát tâm phúc còn chưa bắt đầu dụng hình đối với Trương Văn Trọng.
Nếu như đã dụng hình, như vậy hắn chỉ đành để hai tên tâm phúc gánh tội thay.
“Đừng dây dưa, mau dẫn đường” Đàm Thanh trừng mắt quát to.
Vương Khải vừa dẫn Lý Triêu Dương Đàm Thanh và Triệu Văn Chính đi ra khỏi phòng làm việc của hắn, thì đối diện liền có năm người đang vọt tới.
Mà khi bọn họ nhìn thấy Lý Triêu Dương và Đàm Thanh đi phía sau Vương Khải, người xông vào đầu tiên đã lập tức ồn ào lên: “Lý đầu gỗ, anh thực sự là không có nghĩa khí, Trương tiên sinh đã xảy ra chuyện, không ngờ anh cũng không cho tôi biết, uổng tôi còn xem anh là bạn bè!”
Vùng lông mày của Lý Triêu Dương nhất thời nhíu lại, hỏi: “Tằng Đức Bình? Sao cả anh cũng tới?”
Người vừa tới, chính là võ cảnh trung giáo Tằng Đức Bình.
Lúc này nghe được Lý Triêu Dương hỏi, Tằng Đức Bình nhất thời cũng không vui, lầm bầm nói: “Như thế nào? Lẽ nào chỉ có anh tới được, tôi không thể tới sao? Hừ, nếu không có Đàm Thanh bắn điện thoại, nói Trương tiên sinh bị người bắt vào đồn cảnh sát, tôi còn bị che mắt không biết! Người đâu? Trương tiên sinh đang ở chỗ nào?”
“Là cô nói cho hắn sao?” Vùng lông mày Lý Triêu Dương cau lại, quay đầu hỏi Đàm Thanh.
Đàm Thanh cũng không ngờ Tằng Đức Bình không nói nghĩa khí, vừa mở miệng đã bán đứng nàng.
Rơi vào đường cùng nàng cũng chỉ đành gật đầu thừa nhận: “Là tôi nói cho hắn, tôi sợ có chút người dựa vào quyền của mình chống lại, cho nên mới nói cho Tằng đội.
Dù sao nhiều người lực lượng lớn nha.”
“Nhiều người lực lượng lớn?” Lý Triêu Dương không khỏi nở nụ cười khổ, nói: “Cô không phải muốn cậy mạnh cướp Trương tiên sinh ra khỏi đồn cảnh sát đó chứ?”
“Dù sao tôi cũng không tin Trương tiên sinh phạm tội, tôi nghĩ, đại khái chính anh cũng không tin tưởng đúng không?” Đàm Thanh nói đến đây, lạnh lùng nhìn Vương Khải, nói: “Tôi dám khẳng định chuyện này trăm phần trăm là có vấn đề!”
Vương Khải bị nàng nhìn đến dựng đứng tóc gáy, mồ hôi lạnh nhễ nhại làm ướt cả quần áo.
Hắn lặng lẽ nhìn Triệu Văn Chính, sau đó lại nhìn Lý Triêu Dương và Đàm Thanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tằng Đức Bình, cả khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, chẳng khác gì quỷ hút máu.
Vương Khải lúc này hận chết Ngụy Nhạc, trong lòng sợ hãi tràn đầy, hò hét: “Lộ thần tiên nào có thể nói cho ta biết, tên giáo y Trương Văn Trọng này, đến tột cùng có địa vị gì a? Vừa mới bị bắt vào đồn cảnh sát, lập tức liền kinh động đệ nhất đại luật sư Triệu Văn Chính của Ung Thành, hình cảnh đội trưởng Lý Triêu Dương, hình cảnh phó đội trưởng Đàm Thanh, còn có võ cảnh bộ đội trung giáo quan quân.
Hiện tại chỉ còn thiếu người của quân đội mà thôi.”
Ngay lúc này, một tiếng xe thắng rít vang lên trong đồn cảnh sát.
Vương Khải vô ý thức ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài sân, nhất thời liền khiếp sợ há to miệng hận không thể lập tức tát vào mặt mình: “Ta...ta kháo, con mẹ nó ta đúng là miệng quạ đen, nói cái gì có cái đó a.”
Xuất hiện bên trong sân đồn cảnh sát, là một chiếc quân xa tải(xe tải của quân đội).
Quân xa tải vừa dừng lại, hơn mười binh sĩ mặc quân phục rằn ri, toàn thân đeo súng ống hạng nặng từ bên trong quân xa nhảy xuống.
Theo một hán tử mặc tây trang phiêu dũng suất lĩnh, giống như một cơn lốc trong nháy mặt lao vào trong đồn cảnh sát.
Giờ này khắc này, không chỉ có Vương Khải khiếp sợ, dù là Tằng Đức Bình, Lý Triệu Dương, Đàm Thanh và Triệu Văn Chính cũng vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ dù sao cũng không hề ngờ tới, không ngờ có một đội binh sĩ vũ trang hạng nặng đằng đằng sát khí chạy ào vào đồn cảnh sát.
“Đấy...đấy là có chuyện gì?” Trong lòng mọi người đều toát ra sự nghi ngờ như thế.
“Ôm đầu ngồi xổm xuống!” Vừa chạy vào đồn cảnh sát, những binh sĩ ôm súng lớn tiếng thét mệnh lệnh: “Tất cả mọi người ôm đầu ngồi xổm xuống!” Có mấy cảnh sát bởi vì biến cố thình lình nên phản ứng có chút hơi chậm, không lập tức làm theo mệnh lệnh ôm đầu ngồi xổm xuống nhất thời đã trúng một báng súng đập tới, kêu thảm ngồi phịch xuống đất.
Tằng Đức Bình, Lý Triêu Dương, Đàm Thanh và Triệu Văn Chính bốn người phản ứng nhanh nhất, trước tiên làm theo lời ngồi xổm xuống mặt đất.
Bọn họ đều rất rõ ràng, ngay bây giờ tốt nhất nên nghe theo mệnh lệnh của những binh sĩ này, bằng không có hại sẽ chỉ là chính mình.
Hán tử dũng mãnh mặc tây trang, đi nhanh tới trước mặt Vương Khải đang ngồi dưới đất, đưa tay nhấc hắn lên: “Sở trưởng Vương Khải đồn cảnh sát Phiệt Tử Hà?”
Vương Khải đầu đầy mồ hôi lạnh, vội vã gật đầu nói: “Dạ, là tôi, ngài là vị nào?”
“Muốn biết tên của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!” Hán tử phiêu dũng hừ lạnh nói, hắn lấy ra súng lục quân dụng bên hông trực tiếp chĩa ngay huyệt Thái Dương của Vương Khải, loại cảm giác băng lãnh này,làm cả người Vương Khải run lên.
“Trương Văn Trọng, Trương tiên sinh ở đâu?” Thanh âm hán tử phiêu dũng lộ ra sát khí nồng đậm: “Ngươi tốt nhất nên cầu khẩn, ngàn vạn lần Trương tiên sinh không nên có việc gì.
Bằng không ta sẽ tử hình ngươi ngay tại chỗ!”
Vương Khải không chút nào dám hoài nghi sự thực trong câu nói của hán tử phiêu dũng này.
“Tôi đưa anh đi.” Vương Khải đã nhanh muốn khóc.
Ánh mắt hán tử phiêu dũng nhìn về bốn người đang ôm đầu ngồi chồm hổm nói: “Triệu luật sư, Lý cảnh quan, Đàm cảnh quan, Tằng đội trưởng bốn vị cũng vì Trương Văn Trọng, Trương tiên sinh mà tới phải không? Mọi người đều đứng lên đi, theo tôi đi gặp Trương tiên sinh.”
Triệu Văn chính, Lý Triêu Dương, Đàm Thanh và Tằng Đức Bình đưa mắt dò xét, bọn họ cũng không biết hán tử phiêu dũng này, nhưng không ngờ hắn vừa mở miệng đã nói đúng tên của bọn họ.
Người này, đến tột cùng là ai?
Giờ khắc này, trong lòng bọn họ khiếp sợ và nghi hoặc khó có thể dùng lời nói để mà hình dung.
Khi cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, hai tên cảnh sát tâm phúc của Vương Khải đang chuẩn bị dụng hình với Trương Văn Trọng.
Ngay khi hai người kinh ngạc không giải thích được, hai binh sĩ cầm súng đã vọt tới trước mặt bọn họ, đầu tiên dùng báng súng đánh bọn họ gục xuống mặt đất, sau đó chĩa họng súng đen ngờm vào trên gáy bọn họ.
Hai cảnh sát nhất thời cũng không dám động đậy, đều hoảng sợ đến choáng váng.
“Trương tiên sinh anh không sao chứ?” Hán tử phiêu dũng áp giải Vương Khải đi nhanh vào phòng thẩm vấn.
“Anh là Triệu Giáp?” Trương Văn Trọng nhìn hán tử phiêu dũng nhớ tới một trong hai bảo tiêu do Bạch Quang Minh phái tới bảo vệ cho Tôn Nguy.
“Là tôi.” Triệu Giáp gật đầu nói: “Thủ trưởng nghe nói anh bị người bắt vào đồn cảnh sát, lập tức bảo tôi dẫn người tới.” Hắn nghiêng đầu nhìn Vương Khải đang run rẩy bên cạnh quát: “Còn suy nghĩ cái gì? Nhanh cởi còng tay cho Trương tiên sinh.”
“Không cần nữa, còng tay này còn chưa làm khó được tôi.” Trương Văn Trọng lắc đầu cự tuyệt, hai tay run lên, còng tay khóa trên hai tay hắn, cũng đã bị hắn nắm ngược trong bàn tay, thuận lợi ném sang một bên.
Trương Văn Trọng nhìn Triệu Giáp, lại nhìn Đàm Thanh đứng phía sau Triệu Giáp, cùng Lý Triêu Dương, Tằng Đức Bình, còn có Triệu Văn Chính chưa từng gặp mặt, rất khó hiểu hỏi: “Kỳ quái, sao mọi người biết tôi vào đồn cảnh sát?”
Triệu Giáp hồi đáp: “Thủ trưởng gặp trợ lý của anh, từ chỗ nàng biết được toàn bộ sự tình, lập tức liền phái chúng tôi tới.”
Đàm Thanh cũng đáp: “Tôi từ chỗ Vưu Giai tỷ biết được, theo chị ấy nói, chị ấy gặp thực tập sinh tên Tô Hiểu Hồng ngay ngoài cửa trường đại học Ung Thành, nàng nói cho Vưu Giai tỷ nghe toàn bộ sự tình trải qua.”
“Nguyên lai đều do nha đầu kia a.” Trương Văn Trọng lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ nói.
Vưu Giai và Bạch Quang Minh, đều là người thông minh thành tinh, bọn họ tự nhiên đều có thể từ trong miêu tả của Tô Hiểu Hồng nhận thấy được vấn đề giữa Vương Khải và Ngụy Nhạc.
Bọn họ sợ Trương Văn Trọng bị hại, lập tức liền áp dụng hành động.
Vốn Trương Văn Trọng còn định tự dùng biện pháp của mình đối phó Vương Khải và Ngụy Nhạc.
Hiện tại xem ra, hắn hoàn toàn không cần phải tự mình động thủ.
Tất cả sự tình giao cho những người này đi làm là được.
Ngay lúc này, Tam Túc Ô từ bên ngoài bay vào, đậu trên vai Trương Văn Trọng.
Âm thầm không cho người biết, nhét usb vào trong tay hắn.
“Bên trong đây tồn trữ tư liệu cấu kết giữa Vương Khải và Ngụy Nhạc cùng một số đầu mục hắc đạo, Lý đội trưởng tôi giao nó cho anh.” Trương Văn Trọng giơ lên tay phải, đưa usb cho Lý Triêu Dương.
“Ngươi...ngươi thế nào lại có mấy thứ này? Xong! Lần này toàn bộ xong! Con mẹ nó Ngụy Nhạc, lão tử thật bị ngươi hại chết!” Vương Khải nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt bỗng nhiên tối sầm, “phác thông” một tiếng té xỉu trên mặt đất.