Tiên Y

Chương 136


Trương Văn Trọng cầm theo hai túi nhựa đựng đầy ắp, đang đi nhanh trên đường về nhà.

Ngay khi hắn sắp đi vào tiểu khu Hoa Hàng, ngay sạp báo ở cửa tiểu khu có một tờ báo khiến cho hắn chú ý.

Hắn cầm tờ báo lật lật xem, bên trong có hai tin tức làm hắn tương đối cảm thấy hứng thú.
Trương Văn Trọng trả tiền mua tờ báo, dùng tay trái cầm hai túi nhựa đầy ắp, tay phải cầm tờ báo vừa đi vừa đọc.
Trong đó có một tin tức liên quan tới Vương Khải, Ngụy Nhạc bọn hắn.
Trương Văn Trọng giao usb cho Lý Triêu Dương trong đó tồn trữ tư liệu chứng cứ liên quan tới việc Vương Khải thu nhận hối lộ, trở thành ô dù cho đám hắc đạo.

Cùng tư liệu phạm tội cấu kết Ngụy Nhạc làm những việc trái pháp luật.

Mà trước mặt những chứng cứ tường tận rành rành, Vương Khải và Ngụy Nhạc không thể chống chế, chỉ đành cúi đầu thú nhận những hành vi phạm tội mình đã làm, toàn bộ đều bị bỏ tù.

Ngoài ra còn có một vị phó cục trưởng phân cục cảnh sát khu Phương Đình cũng bởi vì việc này mà bị liên lụy.
Ngụy Nhạc mở tiệm trà và tiệm matxa chân cũng đã bị niêm phong.

Hai khối u ác tính cạnh trường đại học Ung Thành, cuối cùng cũng đã bị diệt trừ.

Ngoài ra trong Ung Thành, cũng bởi vì việc này, nhấc lên một cuộc càn quét hắc đạo của ngành cảnh sát.
Một tin tức khác, có liên quan tới cha con Dương Nghị.
Trương Văn Trọng để Tam Túc Ô giao đi bằng chứng cho tỉnh kỷ ủy, khiến cho tỉnh kỷ ủy coi trọng cao độ.

Lúc này liền bí mật phái ra một tổ công tác, tiến nhập Ung Thành điều tra bằng chứng, khi bọn họ phát hiện tư liệu chứng cứ hoàn toàn chính xác không lầm, lập tức hướng cấp trên hồi báo việc này, đồng thời đã lập tức bắt giữa cha con Dương Nghị.
Trải qua một phen thẩm vấn, trước tư liệu chứng cứ xác thực, cha con Dương Nghị cho dù muốn chống chế cũng không có khả nặng.

Cuối cùng chỉ đành nhận tội, bị bắt bỏ tù.

Ngoài ra còn có Triệu viện trưởng của bệnh viện Ung Thành, cũng bởi vì nhận hối lộ của cha con Dương Nghị nên bị liên lụy, lảo đảo xuống đài.

Toàn bộ hệ thống chữa bệnh vệ sinh Ung Thành, cũng bởi vì việc này tiến nhập vào thời gian chỉnh đốn cùng cải cách mới.
Xem xong hai tin tức, Trương Văn Trọng tùy ý nhét tờ báo vào trong túi nhựa, trên đường vào nhà cũng nhịn không được nhẹ nhàng cảm thán: “Thiện có thiện báo, ác có ác báo.”

Về đến nhà, Trương Văn Trọng đặt hai túi lên bàn, từ bên trong lấy ra đủ loại tài liệu ngạc nhiên cổ quái.

Những tài liệu này, đều do hắn mua về chuẩn bị luyện chế Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh.
Từ sau khi thu được Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh, Trương Văn Trọng vẫn đem ngâm trong nước thuốc.

Mục đích hắn làm như vậy, là muốn tẩy sạch cỗ thô bạo khí ẩn chứa trong Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh.

Để có thể đem nó luyện chế trở thành một kiện pháp khí có uy lực vô cùng cao minh.
Trong thân có pháp khí, cũng không ai sẽ ngại có nhiều, Trương Văn Trọng tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Trải qua nhiều ngày ngâm thuốc, cỗ thô bạo khí trong Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh đã bị rửa sạch không còn chút nào, có thể bắt đầu luyện chế.

Cho nên Trương Văn Trọng mua về hai túi tài liệu, muốn ngay trong hôm nay, đem Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh luyện chế thành một kiện pháp khí công kích.
Sau khi lấy hết tài liệu bên trong hai túi nhựa ra ngoài, Trương Văn Trọng mới bưng ra một chậu đựng cá nhỏ.
Bên trong chậu cá, không phải dùng nuôi cá, mà là ngâm Tử Mẫu Tang Hồn Đinh ác độc.
Xuyên thấu qua chậu cá thủy tinh trong suốt, có thể rõ ràng nhìn thấy hai mũi đinh sắt màu lục đen như mực, đang nằm bên dưới đáy nước thuốc.

Thường thường còn có thể nhìn thấy được có những bọt nước từ bên trong toát ra, phảng phất như chúng đang hô hấp.
Trương Văn Trọng đặt chậu cá lên bàn cũng không vội vã lấy Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh ra ngoài, mà từ trong đống tài liệu, lấy ra chu sa nam châm, sau khi nghiền nát thành phấn, rắc vào trong nước thuốc trong chậu cá.

Đồng thời hắn còn lấy ra một viên Tụ Khí Đan, bỏ luôn vào trong nước thuốc, Tam Túc Ô đậu trên đầu vai hắn nhìn thấy trong lòng một trận xót ruột tiếc của.
Chuyện kỳ dị, ngay lúc này liền xảy ra.
Nước thuốc màu nâu bên trong chậu cá trong nháy mắt sản sinh ra đại lượng bọt khí, ùng ục ùng ục thanh âm không dứt bên tai, thật giống như âm thanh của nước đang sôi.

Không chỉ như vậy, nước thuốc màu nâu còn đang kịch liệt giảm xuống.

Chỉ trong chớp mắt, cũng đã giảm bớt một phần tư.

Ngay khi Trương Văn Trọng thò tay cầm lấy đồ gắp, nước thuốc bên trong chậu cá cũng đã rút hết.

Nguyên 1ai nước thuốc cũng không phải tự nhiên biến mất, đều bị Tử Mẫu Tang Hồn Đinh nằm dưới đáy chậu cá hấp thu sạch sẽ.
Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh không ngờ còn có thể uống thuốc?
Chuyện như vậy nếu không tận mắt nhìn thấy, sợ rằng sệ không có mấy người chịu tin tưởng đi?

Trương Văn Trọng cũng không hề biểu hiện ra biểu tình ngạc nhiên sợ hãi gì, hắn cầm đồ gắp trong tay, gắp Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh từ bên trong đi ra, đặt vào trong chén sắt đã chuẩn bị sẵn bên cạnh.

Trong miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ, tay phải ngón trỏ nhẹ nhàng điểm vào trong chén sắt, nhất thời một đoàn hỏa diễm màu u lam lập tức xuất hiện bên trong chén sắt.

Bao vây lấy Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh, hừng hực thiêu đốt lên.
Đây là chân hỏa do Trương Văn Trọng dùng đạo pháp triệu hồi ra tới.
Nhìn chân hỏa đang hừng hực thiêu đốt, Tam Túc Ô đang đậu trên đầu vai Trương Văn Trọng nhất thời bật cười khì một tiếng.

Lúc này trong nhà của Trương Văn Trọng chỉ có nó và hắn hơn nữa trong phòng còn bố trí cấm chế, thanh âm cũng không tiết ra ngoài, cho nên Tam Túc Ô mở miệng nói chuyện: “Chủ nhân sao ngài lại dùng chân hỏa cấp thấp nhất nha?”
Trương Văn Trọng tức giận hồi đáp: “Ngươi nghĩ rằng ta không muốn dùng hỏa diễm cao cấp hơn sao? Chân nguyên trong cơ thể ta có hạn, tuy rằng có thể miễn cưỡng triệu hồi ra hỏa diễm cao cấp hơn, thế nhưng muốn kéo dài việc luyện khí, cũng chỉ đành sử dụng chân hỏa.”
“Chủ nhân sao ngài lại quên mất tôi rồi?” Tam Túc Ô dùng mỏ chim mổ mổ vào đầu Trương Văn Trọng trong giọng nói có chút bất mãn.
“Ngươi?” Trương Văn Trọng chợt sửng sốt, sau đó bừng tỉnh nhớ ra nở nụ cười gật đầu nói: “Không sai, sao ta lại quên mất ngươi nhỉ? Ngươi là Tam Túc Ô, là dương trung chí dương, hỏa diễm do ngươi phóng xuất, còn lợi hại gấp trăm lần chân hỏa ta triệu hoán ra.”
Trương Văn Trọng đưa tay phải vẫy nhẹ, chân hỏa đang thiêu đốt Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh nhất thời liền thu trở lại, sau đó hắn quay đầu nhìn Tam Túc Ô cười nói: “Đến đây đi, đã đến thời gian ngươi biền diễn”
Có một cơ hội biểu diễn thực lực của chính mình, Tam Túc Ô thể hiện phi thường kích động.

Nó lập tức bay khỏi đầu vai Trương Văn Trọng vẫy cánh phiêu phù giữa không trung.

Từng sợi quang mang màu vàng kim từ trong thân thể Tam Túc Ô phóng ra, chăm chú quấn lấy người nó, khoảng bốn năm giây ngắn ngủi, toàn bộ thân thể nó giống như ánh nắng chói mắt, lập tức bắn về phía Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh, bao vây lấy chúng nó, bay lên giữa không trung, luyện hóa.
Hỏa Diễm do Tam Túc Ô phóng ra chính là Thái Dương tinh hỏa là hỏa diễm nhất đẳng.

Tuy rằng hiện tại tu vi của nó không đủ, độ tinh thuần của Thái Dương tinh hỏa cũng không cao, nhưng vẫn mạnh hơn chân hỏa Trương Văn Trọng vừa sử dụng khi nãy.
Chỉ trong chớp mắt, Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh đã bị luyện thành trạng thái chất dịch, ở giữa không trung không ngừng cuồn cuộn.
Trương Văn Trọng không cần tiêu hao chần nguyên triệu hóa chân hỏa, lúc này cũng thấy dễ dàng hơn rất nhiều.

Mà việc hắn cần làm cũng trở trên đơn giản hơn.

Chỉ thấy hắn liên tục lấy ra đủ loại tài liệu, chọn đúng thời cơ ném vào trong đoàn Thái Dương tinh hỏa đang hừng hực thiêu đốt của Tam Túc Ô ngay giữa không trung, chuyện còn lại tự nhiên do Tam Túc Ô đảm nhận.
Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh bị luyện thành trạng thái chất dịch, vừa lúc mới bắt đầu, hiện ra màu lục như mực.

Sau đó biến thành màu đỏ, cuối cùng biến thành màu trắng trải qua mấy lần biến hóa màu sắc, cuối cùng quay trở về màu lục như mực ban đầu.
Theo Trương Văn Trọng đầu nhập tài liệu từ từ tăng nhanh, Tam Túc Ô từ từ thu liễm Thái Dương tinh hỏa do nó phóng xuất.


Đại khái khoảng một canh giờ sau, Tam Túc Ô triệt để thu liễm Thái Dương tinh hỏa hai cây đinh sắt lại khôi phục trạng thái cố định, rơi vào trong tay Trương Văn Trọng.
Khác với lúc ban đầu tản ra mùi vị tanh hôi, lúc này hai cây đinh sắt phát ra mùi hương thơm ngát mê người.

Thế nhưng cũng không đại biểu cho độc tính của nó biến mất, trái lại còn tăng cường hơn rất nhiều, nhất là mùi thơm ngát, dưới tình huống không thể hay biết, nếu hút vào quá nhiều, sẽ dẫn đến khí huyết lưu thông chậm chạp, do đó không cách nào thi triển được võ thuật hay đạo pháp.

Cùng lúc đó, trên đinh sắc màu lục như mực còn hiện lên rất nhiều hoa văn kỳ lạ phong cách cổ xưa.

Nhìn qua thấy chúng giống như đồ cổ rất có giá trị, nhưng người hiểu biết là có thể nhìn ra những hoa văn kia chính là trận pháp.
Tác dụng của trận pháp này, chính là súc địa thành thốn!( khoảng cách xa chỉ biến gần trong nháy mắt)
Trương Văn Trọng cúi đầu nhìn hai cây đinh sắt trong tay, cũng không thấy hắn niệm tụng chú ngữ, chỉ tâm niệm khẽ động, cả hai cây đinh sắt màu lục như mực lại đột nhiên biến mất trong tay hắn, trong nháy mắt xuất hiện ở một nơi khác trong phòng khách, đinh đinh hai tiếng nhẹ vang lên, cả vật thể xâm nhập ghim vào trong vách tường.
“Thái Dương tinh hỏa quả nhiên lợi hại, ta vốn thầm nghĩ luyện chế ra một kiện pháp khí, nhưng không có nghĩ đến lại luyện chế ra một kiện nhất phẩm bảo khí.

Nhất phẩm bảo khí, tuy rằng là cấp thấp nhất trong bảo khí, thế nhưng uy lực của nó, ngay cả cửu phẩm pháp khí cũng không thể sánh bằng” Trương Văn Trọng không khỏi tán thán một tiếng hai đạo quang mang màu lục lại thoáng hiện trong tay hắn, hai cây đinh sắt vốn đang ghim trên vách tường lại lần nữa xuất hiện trong tay hắn.
Đầy chính là công hiệu của súc địa thành thốn!
Trương Văn Trọng làm trung tâm, trong phạm vi mười thước, hai cây đinh sắt đều có thể trong nháy mắt xuất hiện.

Thần không biết quỷ không hay, làm kẻ khác khó lòng phòng bị, khó có thể chống đỡ.
Trương Văn Trọng nhìn hai cây đinh sắt huyền phù trong lòng bàn tay minh, mỉm cười nói: “Ngươi đã trở thành một kiện bảo khí.

Như vậy tên Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh cũng không còn xứng với ngươi nữa.

Ân, từ này về sau, ngươi gọi là Âm Dương Nhị Khí Đinh đi!”
Hai cây định sắt hơi rung động lên, phát ra một trận ong ong, giống như đáp lời Trương Văn Trọng nói.
Một kiện pháp bảo, sau khi đạt được cảnh giới bảo khí, là có thể có được khí linh, có năng lực chính mình nhận chủ.

Lúc này Âm Dương Nhị Khí Đinh chính là như vậy.
“Từ nay về sau, ta sẽ tìm kiếm tài liệu dưỡng ngươi.

Cho ngươi sớm ngày đề thăng phẩm cấp.” Dứt lời, Trương Văn Trọng bỏ Âm Dương Nhị Khí Đinh vào trong chén.

Bảo khí này hiện tại đã nhận hắn làm chủ nhân, cho nên hắn cũng không còn lo lắng đánh rơi chúng.

Dù bỏ vào trong đống rác, chỉ cần tâm niệm vừa chuyển, nó vẫn sẽ xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Đây chính là công hiệu thần kỳ sau khi báo khí nhận chủ!
Vừa mới thu hồi Âm Dương Nhị Khí Đinh, điện thoại di động của Trương Văn Trọng vang lên.


Cầm lấy điện thoại vừa nhìn điện thoại chính do tước sĩ Eric gọi tới.

Từ lần trước từ biệt tại Ngọc Kiều tửu lâu, Trương Văn Trọng cũng không gặp lại tước sĩ Eric.

Cũng không biết, hôm nay hắn gọi điện thoại đến là có chuyện gì.
Trương Văn Trọng bấm máy chuyển điện thoại, bên trong truyền ra thanh âm tước sĩ Eric: “Uy, chào bác sĩ Trương tôi là Eric.”
Trương Văn Trọng hỏi: “Chào tước sĩ Eric, có chuyện gì sao?”
“À, tôi chỉ muốn nói với bác sĩ Trương hiện tại tôi đã tới sân bay, chuẩn bị bay về nước.” Tước sĩ Eric lại nói: “Hành trình đi Trung quốc lần này, thật làm cho tôi được lợi ích rất nhiều.

Chờ khi tôi trở lại Anh quốc, nhất định phải đem những gì tôi nhìn thấy tại Trung Quốc, nhất là y thuật Trung y thần kỳ của bác sĩ Trương viết thành văn chương phát biểu.

Tôi muốn cho toàn bộ Anh quốc...Không, toàn bộ Âu Châu đều biết Trung y thần kỳ như thế nào!”
Trương Văn Trọng nói: “Tước sĩ Eric nguyện ý giúp đỡ chúng tôi truyền bá Trung y tại Âu Châu, bản thân tôi thập phần chi trì ông.

Nhưng tước sĩ Eric, tôi phải nhắc nhở ông lần nữa, ngàn vạn lần phải cẩn thận con Miệt Phiến Chung kia, ông đừng xem bình thường nó nằm trong bình thủy tinh vẫn không hề nhúc nhích, nhìn qua giống như đã chết, nhưng chỉ cần ông sơ sẩy, nó sẽ lập tức nổi bạo thương tổn ông.

Lực sinh tồn của nó rất mạnh, dù không ăn uống mấy năm cũng sẽ không chết được.”
Tước sĩ Eric nói: “Yên tâm đi bác sĩ Trương tôi sẽ rất cẩn thận với nó.

À, hình như tới phiên tôi đăng ký rồi, tôi phải đi, tạm biệt bác sĩ Trương chờ tôi trở lại Anh quốc, sẽ bảo trì liên lạc với ông”
Vừa cắt đứt điện thoại của tước sĩ Eric, điện thoại của Tôn Nguy lại gọi đến.
“Bác sĩ Trương tôi phải đi.” Tôn Ngụy nói bên trong điện thoại.
“Đi? Đi đâu?” Trương Văn Trọng khó hiểu hỏi.
Tôn Nguy than thở nói: “Ai, ông nội tôi muốn tôi trở về kinh thành an dưỡng, lần này sau khi tôi trở về, nhất định sẽ bị lão nhân gia canh chừng thật kỹ, sau này nếu còn muốn đua xe liều mạng phỏng chừng sẽ không có khả năng.

Bác sĩ Trương ân cứu mạng của anh, tôi tuyệt đối sẽ không quên, tôi nhất định sẽ báo đáp anh.

Tôi biết, anh cũng không cần tôi trả ơn, thế nhưng nếu như tôi không báo đáp, trong lòng tôi sẽ rất khó an.

Cho nên tôi van anh phải nhận sự báo ân của tôi đó.”
Sau khi tiếp xong điện thoại của Tôn Nguy, Trương Văn Trọng lắc đầu,cười khổ.

Tính cách của Tôn Nguy, thật đúng là có chút cổ quái, nhưng nói thật ra, hắn đúng là một người tốt.
Nhưng...Tôn Nguy này, đến tột cùng có địa vị ra sao?
Nhớ tới một màn tại đồn cảnh sát Phiệt Tử Hà, Trương Văn Trọng đối với thân phận của hắn không khỏi có một chút hiếu kỳ.

Bình Luận (0)
Comment