Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa

Chương 17

Trà nóng còn ấm, ta bưng đến đặt trước mặt hắn:

“Nhị thúc, uống trà đi.”

Bùi Nhị Lang ghé mắt nhìn ta:

“Tiết Ngọc, năm đó ta không phải không biết nàng là hạng người gì, chỉ là khi đó không còn cách nào khác. May mà lúc ấy có ngươi, nếu không ta chỉ sợ khó tránh khỏi chịu tội thêm lần nữa.”

Câu cảm tạ đột ngột khiến ta lúng túng, hồi lâu sau mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói:

“Nhị thúc, sao ngươi lại gọi tên ta?”

Gọi hai tiếng “Tiết Ngọc”, không biết ta làm sai chuyện gì? Bất ngờ không được tiểu thúc trong nhà tôn trọng nữa rồi sao?

Một lòng bất an, lại thấy hắn cười như không cười, đột nhiên cong khóe môi, nhẹ giọng gọi:

“Tẩu tẩu.”

Xưng hô trở lại như cũ, nhưng hai chữ quen thuộc từ môi hắn vang lên, mang theo ý vị vòng vo sâu xa, như thể lưu luyến chẳng dứt.

Ta lại bắt đầu thấp thỏm bất an.

8

Bùi Nhị Lang nguyên bản dự định ở lại nhà hơn một tháng.

Thế nhưng mới nửa tháng trôi qua, triều đình đột nhiên hạ chỉ lệnh, truyền tất cả quan viên lớn nhỏ thuộc doanh Trường An tại hoa kinh lập tức hồi kinh, không được trì hoãn.

Hàn tiểu tướng cùng một nhóm người sớm đã chạy tới sư tử hẻm, muốn cùng hắn quay về kinh thành.

Ta thấy lạ, lúc đang giúp hắn thu dọn đồ đạc liền hỏi:

“Đang yên đang lành trở về gấp như thế, là trong kinh xảy ra chuyện gì sao?”

“Nghe nói Trường An quân doanh tra ra vụ án buôn lậu s.ú.n.g ống đạn dược, quy mô rất lớn, liên lụy rộng khắp, tất cả mọi người đều phải quay về tiếp nhận điều tra.”

“Trời ạ, đây đúng là đại sự, nhị thúc cần phải cẩn thận một chút.”

“Không cần lo, ta còn chưa có nhận chức, chắc cũng không bị cuốn vào chuyện này.”

“Tuy rằng kinh thành phồn hoa, nhưng nghe nói chốn quan trường hiểm ác, thiên tử ngay trên đầu, cũng không dễ dàng gì. Bình an vô sự thì tốt, bằng không còn không bằng làm địa phương quan, tiêu d.a.o tự tại.”

“Làm sao mà so được? Ở hoa kinh, dù chỉ là một vị quan nhỏ được phái đến, quan viên địa phương cũng phải răm rắp nghe theo. Kỳ thực đều giống nhau, chẳng có gì gọi là tiêu d.a.o tự nhiên cả. Chi bằng trèo cao một bậc, đứng nơi đầu sóng ngọn gió, trái lại lại càng ổn định.”

“Ừm, nhị thúc nói đúng, là ta thiển cận rồi.”

Ta gật đầu tán thành lời hắn nói, hắn cong môi cười nhạt, đưa cho ta một cái tráp gỗ trong tay.

“Cái này là gì?”

Ta đón lấy mở ra, bên trong là cả một xấp ngân phiếu dày cộm, khiến ta kinh ngạc nhìn hắn trân trối.

“Nhiêu đây là bao nhiêu?”

“Một vạn lượng.”

“Nhị thúc lấy đâu ra nhiều tiền vậy?” Lần đầu tiên thấy từng ấy bạc, ta không có tiền đồ đến mức tay run run, giọng nói cũng theo đó mà run.

“Yên tâm, không phải trộm cũng chẳng phải cướp, là Hoàng thượng ban thưởng, ta đã đổi thành ngân phiếu rồi.” Hắn khẽ cười một tiếng.

Lúc này ta mới yên tâm, đóng nắp tráp lại, định trả cho hắn:

“Nhị thúc giữ lấy.”

“Ngươi cất đi.”

“Sao có thể để ta giữ được chứ?”

“Sao lại không thể.”

Hắn nhướng mày nhìn ta, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, khiến ta nghĩ ngợi một chút, sau cùng vẫn là nhận lấy từ tay hắn:

“Vậy được rồi, ta tạm giữ giúp nhị thúc, đợi đến khi nhị thúc cùng Phùng tiểu thư thành thân thì giao lại……”

“Tiết Ngọc, ngươi đang nói bậy gì đó?”

Lời còn chưa dứt, hắn đã đột ngột cắt ngang, sắc mặt sa sầm, giọng nói cũng trầm hẳn xuống:

“Phùng tiểu thư gì chứ? Ai nói với ngươi những lời lung tung đó?”

“…… Không phải là tiểu thư Phùng gia Trấn Bắc tướng quân phủ sao, nhị thúc không thích nàng sao?” Ta dè dặt hỏi.

Phản ứng của hắn khiến người ta giật mình, ta theo bản năng nghĩ rằng hắn không ưa vị Phùng tiểu thư kia.

Quả nhiên, hắn hừ lạnh từ trong lỗ mũi: “Không thích.”

“Vậy thì tốt, chung quy đời người vẫn nên lấy người mình thương. Nhị thúc nếu đã không thích, dù Phùng gia có cao quý thế nào cũng không sao cả. Trong kinh thiếu gì quý nữ, không vội, cứ từ từ mà chọn.”

“Trong kinh quý nữ thì liên quan gì tới ta? Ngươi đừng có nói mấy lời linh tinh nữa.”

Hắn lại nhíu mày, giọng nói nặng nề. Ta bị hắn dạy dỗ vài câu, trong lòng vừa hoang mang vừa uất ức, lại chẳng biết mình đã nói sai ở chỗ nào, chỉ thấy không dễ chịu gì.

Nghĩ đến việc hắn sắp phải rời đi, ta cũng không muốn so đo nữa, liền tìm cách chuyển chủ đề, nhẹ giọng hỏi hắn:

“Ngân phiếu này, ta có thể lấy ra một trăm lượng dùng trước được không?”

“Dĩ nhiên, tùy ngươi tiêu thế nào cũng được.”

“Không, ta chỉ cần một trăm lượng là đủ rồi.”

Trong nháy mắt, tâm trạng ta bỗng phấn chấn hẳn lên:

“Lúc trước giúp tiệm vải dọn hàng, ta có nhìn thấy một cuộn sa tanh đẹp lắm, không biết gọi là phù quang cẩm hay trang đoạn hoa gì đó, giá mấy chục lượng bạc, ta đã nghĩ đến nó suốt ba năm rồi. Thật sự rất muốn may một bộ y phục bằng loại vải đó. Nhị thúc giờ có tiền, vậy cho ta may một bộ, rồi may thêm một bộ cho Tiểu Đào, một bộ cho Thái mẫu……”

Người vui thì nói chuyện cũng không khỏi nhiều hơn, Bùi Nhị Lang chăm chú nhìn ta, ánh mắt sâu lắng, bỗng nhiên chen lời:

“Ngươi muốn may bao nhiêu thì cứ may, muốn bao nhiêu cứ lấy. Sau này, đều sẽ như vậy.”

Ta sững lại, có phần không hiểu hắn có ý gì.

Trong mắt hắn loé lên ánh sáng, hắn lại mở miệng hỏi:

“Ngươi còn gì chưa đưa cho ta không?”

“Thứ gì cơ?” Ta ngơ ngác hỏi lại.

“Kinh thành khí hậu không như biên cương, thật ra phần lớn thứ đó chắc cũng không cần dùng tới. Nhưng nếu ngươi đã làm xong rồi, thì cứ đưa ta đi, biết đâu có ngày dùng tới.”

“Nhị thúc đang nói cái gì?”

“Bao đầu gối.”

Ta lập tức nghẹn họng, há miệng không nói nên lời.

Bình Luận (0)
Comment