Lần trước giúp hắn đo kích cỡ, ta quả thật có làm một bộ bao đầu gối và một cái đệm bằng lông đen.
Nhưng… mấy thứ đó là ta làm cho Trần tú tài.
Tú tài lần trước thi hương bị cảm lạnh, lần thi tới phải chờ ba năm nữa. Mấy tháng trước ta đã làm xong bao đầu gối và đệm cho hắn, toàn bộ đều dùng loại da cừu đen dày.
Giờ Bùi Nhị Lang lại đòi lấy, ta muốn mở miệng giải thích, nhưng làm thế nào cũng không nói nổi câu “đó là làm cho người khác.”
Chỉ đành quay về phòng, đem bao đầu gối mang ra cho hắn.
“Còn cái đệm đâu?”
“Nhị thúc không dùng đến cái đó đâu, cứ để lại trong nhà đi.”
“Dùng được chứ, đi lấy.” Hắn không cho phép từ chối.
……
Lúc Bùi Nhị Lang rời đi, lại mặc bộ áo giáp huyền sắc kia.
Hắn đến cáo biệt với Thái mẫu.
Gần một năm nay, Thái mẫu càng thêm lẩn thẩn, vừa thấy hắn liền nổi giận, dùng gậy đánh hắn:
“Ngươi lại muốn đi! Ngươi đi rồi, Tiểu Ngọc biết phải làm sao đây? Hai đứa các ngươi khi nào mới chịu sinh cho ta một đứa chứ? Ngươi cũng đâu còn nhỏ nữa, ba mươi rồi còn gì, ta còn chờ bế cháu đó, phải cố gắng lên nghe chưa……”
Vị tướng quân trẻ tuổi trong bộ áo giáp đen quỳ thấp bên chân bà, dáng vẻ bình thản, nhưng vành tai đỏ rực.
Ta nghe mà rợn hết da đầu, chẳng dám nhìn hắn, chỉ vội bước tới kéo Thái mẫu lại, gấp giọng nói:
“Người này là Nhị Lang, là Nhị Lang mà, Thái mẫu người nhận lầm rồi.”
“Muốn lừa ta à? Ngươi tưởng ta ngốc sao? Ta tận mắt thấy ngươi với hắn bái đường! Có phải hắn lại đuổi ngươi đi rồi không? Hắn không cần ngươi nữa đúng không? Ngươi đừng sợ, ta sẽ đánh hắn giúp ngươi……”
……
Đảo mắt lại ăn Tết Quan.
Bùi Nhị Thúc hồi kinh đã được ba tháng.
Từ lúc hắn đi rồi, sinh hoạt trước sau như một, nhưng cũng có chút biến hóa.
A Hương ngã bệnh, một đoạn thời gian rất dài không đến cửa hàng.
Quả phụ thôn Ngô đến tìm, cùng ta hỏi thăm Hàn tiểu tướng.
Lúc ấy ta mới biết, đám người Hàn tiểu tướng ở tại đại miếu thôn kia khi, đã không ít lần ăn đồ ăn mà Ngô quả phụ mang tới.
Về sau Hàn tiểu tướng ỷ vào tư sắc không tệ, cư nhiên đem Ngô quả phụ ngủ rồi.
Còn hứa hẹn muốn cưới nàng.
Kết quả là, lúc cùng Bùi Nhị Thúc hồi kinh, hắn lại lén lút rời đi, đến một tiếng cáo biệt cũng không có.
Ta không nhịn được nói với Ngô Thúy Liễu: “Ngươi sao có thể tin hắn được? Hắn cũng đâu phải người tốt gì.”
“Hai, nam nhân thì có mấy ai tốt. Dù sao ta mặc kệ, hắn hứa cưới ta, trốn tới tận chỗ lão tử hoàng đế, ta cũng phải tìm hắn ra.”
“Tìm ra rồi thì sao? Hắn nếu nhất định không chịu cưới ngươi?”
“Kia ta thiến hắn.”
“……”
Sau đó nàng thật sự thu dọn đồ đạc, lên kinh.
Bùi Tiểu Đào ở sau lưng nàng giơ ngón tay cái: “Quả phụ đúng là ngưu! Dám vào kinh hoạn quan! Không hổ là người từng ăn hai cái m.ô.n.g gà nhà chúng ta!”
“Chúng ta chi mẫu mực! Ghê gớm!”
Ta liếc mắt lạnh lẽo nhìn nàng: “Hôm nay không đi tư thục?”
“Tú tài công chẳng phải chuẩn bị khảo thí sao, tiên sinh mới còn chưa đến.”
“Vậy thì đi hậu viện rửa sạch chén đi.”
“…… Ô ô ô, được thôi.”
A Hương bệnh lâu, không thể lo hết mọi việc, cửa hàng bèn mướn một tiểu nhị chạy đường.
Tiểu nhị kia rất có năng lực, ta cũng nhẹ nhõm không ít, buổi trưa rảnh rỗi thì đi thăm A Hương, lúc quay về tiện đường ghé kinh vân tiệm vải, mua hai xấp vải bố.
Là phù quang cẩm mà ta vẫn tâm tâm niệm niệm — sáng rực, ánh sáng d.a.o động, nhìn đến loá cả mắt.
Vui vẻ mang về nhà, cả một buổi trưa ở trong phòng cắt may xiêm y.
Lại qua hơn nửa tháng, Triệu đại thúc đến cửa hàng tìm ta, là một hán tử nha dịch cường tráng, nhìn thấy ta liền đỏ bừng hai mắt, quỳ xuống đất cầu ta cứu lấy A Hương nhà hắn.
Ta lập tức cau mày, mời ông ngồi xuống từ từ nói rõ.
Triệu đại thúc nói, gần đây A Hương rất không ổn. Hôm nay lại mời đại phu đến xem, đại phu lại bảo là... tâm bệnh.
Đây là loại bệnh có thể ch .t người.
Lòng ta lập tức siết lại. Mấy hôm trước ta tới thăm nàng, quả thực thấy nàng gầy yếu nghiêm trọng, sắc mặt nhợt nhạt, môi không chút máu.
Lúc ấy Triệu đại thúc không ở nhà, nàng nói ta đã mời đại phu, chẩn bệnh là khí huyết hư, chỉ cần dưỡng một thời gian là ổn.
Ta còn lấy ra mười mấy lượng bạc đi y quán mua sâm tốt nhất cho nàng.
Triệu đại thúc nói, A Hương là bị tâm bệnh. Nhị Lang không trở lại, nàng sợ là không ổn nổi nữa.
Ta nghe mà ngây người.
A Hương thích Bùi Nhị Thúc.
Là bắt đầu từ khi nào?
Triệu đại thúc và Bùi lão cha vốn quen biết nhau từ lâu, trước kia Bùi gia mở cửa hàng tào phớ, Triệu đại thúc thường mang theo A Hương lúc nhỏ đến ăn.
Khi đó nàng vẫn còn là một cô nương hoạt bát, chân chưa què.
Bùi gia Đại Lang thích đọc sách, vào tư thục.
Nhị Lang từ nhỏ bất kham, cũng không chịu thành thật ở lại cửa hàng giúp đỡ.
Ngược lại là Bùi lão cha, thường buông việc kinh doanh, khắp huyện thành mà đi tìm hắn.
Bởi vì mỗi khi hắn không có ở cửa hàng, hơn phân nửa là đi trà trộn với đám du côn lưu manh quanh vùng.
Bùi lão cha sợ hắn gây chuyện, mỗi lần bắt được, liền nắm cổ lôi về cửa hàng, luôn tức giận mắng chửi cái thằng hỗn trướng này một trận.
A Hương thì vừa ăn tào phớ trong chén, vừa nhìn hắn bị mắng.
Thiếu niên kia mặt mày kiêu ngạo, thỉnh thoảng trên mặt còn mang vết thương, ánh mắt phản kháng, quay lưng về phía phụ thân mà trợn trắng mắt.
A Hương không nhịn được cười ra tiếng.
Nhị Lang nhướng mày nhìn nàng, đôi mắt đen như mực, quái dị mà hung ác nói một câu——
“Cười cái rắm!”
A Hương hơi sợ, nép sát Triệu đại thúc, lại thấy Bùi lão cha cầm muôi dài gõ vào đầu hắn: “Thằng ranh con, đừng có bắt nạt A Hương.”