Ta suýt khóc tại chỗ, hoảng hốt ôm lấy hắn, tay run rẩy chụp lên mặt hắn: “Sao lại thành ra thế này? Khi ta đi còn đang yên ổn kia mà, nhị thúc, ngươi đừng dọa ta…”
“Lập tức đi mời đại phu, hắn thương thế rất nặng!”
Vị kia Tiêu công tử vẫn bình tĩnh nắm giữ cục diện, một mặt giữ lấy Bùi công tử, một mặt trầm ổn phân phó ta, đồng thời bước tới đỡ Nhị Lang đang ngã nhoài ở mép giường, lấy tay ấn lên vết thương đang chảy máu.
Đại phu vội vàng chạy tới.
Trước cầm máu, sau giảo mở quần áo, lập tức phát hiện trên người vết thương nối tiếp vết thương, mãi không ngừng, sau lưng còn có một đạo vết c.h.é.m sâu đến thấy máu.
Qua hai ba canh giờ, Bùi Nhị Lang mới chậm rãi tỉnh lại.
Do m. t m.á.u quá nhiều, sắc môi đã trắng bệch, mặt mũi cũng chẳng còn chút huyết sắc.
Vừa mở mắt ra, trông thấy vị Tiêu công tử kia, hắn đã lập tức lên tiếng: “Thái Tử điện hạ, thần vô năng, khiến ngài hoảng sợ.”
Quả nhiên, người này không phải phú tức quý thì cũng là quyền trọng chức cao. Chỉ là ta vạn lần cũng không ngờ được, hắn lại chính là đương kim Thái Tử.
Với ta – kẻ xuất thân hèn mọn, sống tại chốn phố phường tầm thường, vốn tưởng đời này chẳng bao giờ có cơ hội được tận mắt thấy một bậc nhân vật như vậy.
Quốc chi trữ quân.
Tay ta khẽ run lên, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
Thái Tử cười khẽ, trông hiền hòa vô cùng: “Tiết nương tử có ơn với Cô, không cần đa lễ, mau đứng lên.”
“Điện hạ chiết sát dân phụ, dân phụ thẹn không dám nhận.”
Ta thấp thỏm đứng dậy, trông thấy bọn họ hình như còn nhiều điều cần nói, liền lui xuống đi pha trà.
Nước vừa pha xong, ta bưng trà đứng ở ngoài cửa phòng, mơ hồ nghe được toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Chuyện xảy ra từ cuối năm trước, một vụ án buôn lậu s.ú.n.g đạn lớn bị khui ra, lại liên lụy đến một loạt quan viên tham ô nhận hối lộ, thậm chí có dính líu đến âm mưu phản nghịch.
Thái Tử phụng chỉ nam hạ tra án, Thánh Thượng phái Bùi tướng quân theo hộ giá.
Vừa tra ra manh mối, chưa kịp truy xét triệt để thì sát thủ liên tiếp kéo đến, mưu sát đương triều Thái Tử.
Hai người một đường đào vong.
Tới được Thao Châu quận lại tiếp tục đụng độ sát thủ, Bùi Ý lấy thân làm mồi, dẫn dụ đám thích khách rời đi, đồng thời hẹn Thái Tử đến một đình hóng gió cách Vân An huyện thành vài trăm dặm hội hợp.
Thái Tử đã đợi tại nơi đó suốt hai ngày.
Thoát ch .t trong đường tơ kẽ tóc, dù là Thái Tử điện hạ, cũng không khỏi thổn thức vì may mắn còn sống.
Nhớ ơn Bùi Ý lấy thân hộ chủ, Thái Tử lên tiếng hỏi: “Bùi tướng quân, ngươi có tra ra lai lịch những thích khách kia không?”
Bùi Nhị Lang mặt không đổi sắc: “Giang Đô đề hạt, U Châu thứ sử, toàn bộ nghe lệnh Khang Vương điện hạ.”
“Cô biết, Phùng Kế Nho có ơn dìu dắt ngươi, Khang Vương thế lực lẫy lừng, triều đảng phân tranh, ngươi là tân quan triều đình, hẳn cũng không muốn cuốn vào vòng xoáy ấy.”
“Điện hạ, thần chỉ quy phục thiên tử.”
“Thế nào gọi là thiên tử?”
“Chính thống tức thiên tử.”
“Ha ha ha, hảo một câu ‘chính thống tức thiên tử’, hảo cái Bùi Ý.”
“Điện hạ yên tâm, thần đã đem đám thích khách kia toàn bộ diệt trừ, chỉ còn chờ Thao Châu quận võ đài đại nhân Hàn Anh dẫn người đến hộ giá, điện hạ chọn ngày hồi kinh, tất có thể bình an vô sự.”
Vài ngày sau, Thái Tử điện hạ được hộ tống trở về kinh thành.
Còn Bùi Nhị Lang do vết thương chưa lành, lưu lại Vân An huyện thành tĩnh dưỡng.
Người mỗi ngày thay thuốc cho hắn, tất nhiên là ta.
Trong phòng ánh nến lay động, hắn vì thương ở vai lưng và eo nên chỉ mặc mỗi chiếc quần.
Kẻ quanh năm tập võ, chinh chiến sa trường, thân thể dẻo dai mạnh mẽ, cơ bắp rắn chắc, đường nét sắc sảo, lưng rộng thẳng tắp, eo thon rắn rỏi, toàn bộ đường cong mạnh mẽ chìm khuất vào thắt lưng.
Chỉ là khắp người đầy rẫy vết thương lớn nhỏ, cũ mới chồng chất, vô cùng chói mắt.
Hắn ngồi thẳng người, còn ta thì hết sức cẩn trọng thay thuốc cho hắn, mỗi lần đều bị vết thương dữ tợn kia dọa đến tim đập thình thịch, động tác càng thêm nhẹ nhàng, chậm rãi.
Ngón tay không tránh khỏi phải chạm đến bả vai, tấm lưng, cả vòng eo hắn.
Hắn thỉnh thoảng khẽ run lên, ta tưởng đau, vội hỏi: “Đau không?”
Hắn lập tức ngồi thẳng lại, giọng vẫn bình tĩnh: “Không đau.”
Ta khẽ thở ra một hơi, trong lòng lại thấy kỳ quặc, bèn hỏi: “Hôm đó ta đi đón người, nhị thúc rõ ràng vẫn khoẻ mạnh, sao chúng ta vừa quay về, ngươi lại trọng thương như vậy? Lẽ nào lúc ta đi thì có thích khách đến cửa?”
Hắn nghe vậy, chỉ mơ hồ cười một tiếng: “Không có.”
“Vậy thì thương tích này từ đâu ra?”
Hắn không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn ta, trong ánh mắt ấy, ta bỗng cảm nhận được một luồng hàn ý: “Ngươi… cố ý?”
“Cũng có thể xem là vậy.”
“Vì sao? Ngươi không muốn sống nữa sao? Cớ gì lại ra tay độc với chính mình như thế?”
Ta càng nói càng giận, không nhịn được giơ tay đ.ấ.m lên vai hắn: “Dù có việc trọng đại cỡ nào, cũng không thể lấy tính mạng ra mạo hiểm như vậy! Nếu lỡ có chuyện gì bất trắc, ngươi đến mạng cũng không còn!”
“Hửm, tẩu tẩu đau lòng?”
Cơn giận trong n.g.ự.c ta nghẹn đến mức hô hấp rối loạn, mà hắn lại vân đạm phong khinh, con ngươi trầm tĩnh nhìn ta, bỗng hỏi ra câu ấy.
Ta sững người, tim như đập lỡ một nhịp.
“Đương… đương nhiên đau lòng. Ta là tẩu tử của ngươi, đương nhiên sợ ngươi gặp chuyện chẳng lành.”
“Vậy, vì sao mặt lại đỏ thế kia?”
Gò má vốn đã nóng rực, giờ lại càng bỏng rát hơn, như thể có thứ gì đó cấm kỵ sắp trào khỏi miệng.
Hắn vẫn lặng lẽ nhìn ta, đôi mắt đen sâu như mực, tựa như muốn nhìn xuyên thấu lòng người, sóng ngầm cuồn cuộn nơi đáy mắt.
Ta hoảng loạn đến chẳng giữ được dáng vẻ bình tĩnh, vội vàng giơ tay che má trái, tức giận quát: “Nhị Lang, ngươi đừng nói bậy!”
Không ngờ hắn lại cũng giơ tay, lập tức nắm lấy tay ta đang che mặt.
Bàn tay to lớn, thô ráp mà nóng rực, như một ngọn lửa bùng lên từ lòng bàn tay, lan khắp toàn thân ta.
Hắn nhìn ta, ánh mắt trở nên mờ mịt, cảm xúc dâng trào không cách nào kìm nén, giọng khàn khàn khẽ gọi: “Ngọc Nương…”
Ta lập tức hoảng đến đỏ bừng mắt, giọng run run gọi: “Nhị thúc!”
“Nhị thúc, ta có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi… Lần trước ngươi từng gặp tú tài kia, mấy năm qua hắn luôn chiếu cố ta, ngươi cũng biết, từ lúc ta gả cho ca ngươi thì hắn đã đi, bao nhiêu năm nay mọi việc lớn nhỏ đều do ta quán xuyến. Hiện giờ ta cũng đã hai mươi mốt tuổi, thấy tú tài kia là người không tồi, ta muốn gả cho hắn.
“Nhị thúc cứ yên tâm, tú tài nói dù thành thân rồi chúng ta vẫn là người một nhà. Ta vẫn có thể làm công việc hiện tại, còn có thể chăm sóc tiểu cô…
“Sau này nếu ngươi ở kinh thành ổn định, có thể đón thái mẫu cùng tiểu cô đi, nếu các nàng không muốn đi, vẫn ở lại đây sống cùng ta cũng không sao cả… Thế nào cũng được.”
Càng nói lòng ta càng rối, lời càng lắp bắp lộn xộn. Bùi Nhị Lang như run tay một chút, rồi lập tức rút tay về, ánh mắt đỏ lên, nét mặt cũng trở nên lạnh hơn mấy phần.
“Tẩu tẩu, ngươi nên nghĩ thật kỹ.”
“Ta đã nghĩ kỹ rồi.”
“Hảo, ngươi chờ đó.”