Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa

Chương 24

Bùi Nhị Lang chỉ buông một câu “Ngươi chờ”, mà khiến ta sợ hãi mấy ngày liền.

Tuy không rõ câu “Ngươi chờ” kia rốt cuộc mang ý tứ gì, nhưng ta biết, lúc đó hắn nghiến răng nghiến lợi, là thực sự đang giận đến cực điểm.

Từ đó về sau, ta và hắn cũng không nói thêm gì nữa.

Mỗi ngày vẫn như thường lệ, ta giúp hắn thay thuốc, miệng vết thương ngày qua ngày mà lành lại, nhưng sắc mặt hắn thì ngày một lạnh đi.

Khi ta cúi đầu thay thuốc cho hắn, vòng băng vải quanh eo hắn, luôn có cảm giác ánh mắt hắn đang rơi trên người ta.

Vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên lại chạm phải đôi mắt sâu thẳm và sắc nhọn kia.

“Nhị… Nhị thúc thương sắp lành rồi.” Ta lắp bắp mở lời.

“Ừm, sắp lành.” Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sâu như vực thẳm, hàm ý khó lường.

Mỗi lần như vậy, ta đều như bị ma đuổi, luống cuống bỏ chạy khỏi phòng hắn.

Tiểu Đào thấy dáng vẻ ta như người m. t hồn, tò mò hỏi: “Tẩu tử, huynh ta làm sao vậy, sao mặt ngươi lại trắng bệch thế?”

“Bùi Tiểu Đào!”

Ta vội vàng bịt miệng nàng, lo sợ bị người trong phòng nghe được, giận dữ nói: “Ngươi không nói lời nào, chẳng ai tưởng ngươi là người câm đâu.”

“Ta không nói lời nào thì đúng là người câm thật rồi.”

“Ngươi rảnh quá đúng không? Vào bếp nhóm lửa đi, lát nữa ta còn ninh canh.”

“Ô ô ô, được rồi.”

……

Chạng vạng, cửa hàng vắng người, ta chuẩn bị nấu nước hầm, loay hoay bận bịu một trận ở hậu viện.

Chờ mang nồi đặt lên bếp rồi, vẫn chưa thấy Tiểu Đào quay lại, không khỏi lẩm bẩm một câu: “Lại lừa người, lại chạy m. t rồi.”

Nói rồi ta chuẩn bị tự mình nhóm lửa.

Vừa cầm hộp diêm lên quẹt lửa, mấy lần không bén, chợt nghe phía cửa truyền đến tiếng trầm thấp —

“Để ta làm cho.”

Tay ta run lên, ngẩng đầu liền thấy Bùi Nhị Lang đang tựa người nơi khung cửa.

Hắn lúc này đã hồi phục gần như hoàn toàn, trên người khoác áo đơn màu trắng, dáng người cao lớn, cánh tay khỏe mạnh, đứng đó nhìn ta, trên môi là nụ cười như có như không.

Tay ta run dữ dội hơn.

Buông hộp diêm xuống, lắp bắp nói: “Vậy… vậy nhị thúc làm đi, ta… ta đi giặt mấy bộ đồ trong chậu.”

Nói xong liền vội vàng đứng dậy, cúi đầu không dám nhìn hắn, hoảng loạn muốn rời khỏi phòng bếp.

Còn chưa kịp bước đến cửa, đột nhiên cánh cửa “phịch” một tiếng đóng lại, Bùi Nhị Lang như một bức tường lớn chắn trước mặt ta.

Ta đ.â.m sầm vào người hắn, suýt nữa đứng không vững, được hắn đưa tay đỡ lấy eo.

Nhị Lang vóc dáng cao lớn, đầu ta chỉ chạm đến vai hắn.

Người bị vây trong lồ ng n.g.ự.c hắn, hơi thở nam nhân đầy khí thế cùng mùi thuốc nhẹ nhàng thoang thoảng, quẩn quanh nơi chóp mũi ta.

Hắn cúi đầu nhìn ta, sát tai khẽ cười: “Ngươi lại muốn trốn?”

“Nhị Lang, ngươi buông ra.”

Ta vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ tới tận tai.

Ánh mắt hắn hơi động, tay vẫn chưa buông, trái lại còn siết chặt vòng eo ta, nhấc bổng cả người ta lên, bước tới trước, đặt ta ngồi lên bệ bếp cao vừa tầm.

Một tay hắn vẫn ôm chặt eo ta, tay còn lại theo gò má mà vuốt nhẹ.

Ta tránh không được, cả giận nói: “Bùi Ý! Ngươi điên rồi! Mau thả ta xuống!”

Bàn tay to thô ráp chạm lên mặt ta, ánh mắt hắn sâu như biển, nhưng rồi lại dần dần dịu xuống, trong mắt như phủ một tầng sương mù, hắn cúi sát bên tai, giọng trầm thấp mềm mỏng:

“Muốn gả người? Ta còn mạnh hơn tên tú tài kia gấp trăm lần, ngươi thử mà xem…”

Một câu khiến ta toàn thân run rẩy, tê dại tới mức không thốt nên lời: “Nhị Lang, ta là tẩu tử của ngươi.”

“Ừ, ta biết.”

“Huynh ch .t, tẩu thành thím… là tội ch .t, sẽ bị phán hình phạt treo cổ.”

Sắc mặt ta trắng bệch, giọng run lên vì sợ hãi, hắn đột nhiên bật cười, một tay vuốt vành tai ta, giọng nói bình thản: “Lo lắng cái đó à?”

Theo pháp lệnh từ các đời truyền lại, huynh ch .t lấy tẩu là đại nghịch bất đạo.

Tuy nói trong dân gian, chuyện như vậy cũng không hiếm gặp, người ta vẫn giữ những luật lệ ấy, nhưng không ai thật sự bị xử treo cổ.

Nhưng đó là vì họ chỉ là dân thường.

Còn Bùi Nhị Lang thì khác, hắn hiện là kinh quan, là đại quan trong triều, người của hoàng thượng, nhất cử nhất động đều dưới ánh nhìn thiên hạ.

Mắt thấy hắn cao lâu mới dựng, ai biết chốc lát sẽ sụp đổ.

Hắn gian khổ lắm mới từ chiến trường m.á.u lửa bước ra, trải qua phong ba, mới có được vị trí hôm nay.

Nếu vì chuyện này mà bị kéo xuống, mang danh ô nhục suốt đời, thì dù ta có ch .t cũng không thể chối bỏ tội mình.

Khủng hoảng bao trùm, nước mắt không kìm được mà trào ra.

“Không được, chúng ta không thể, ai cũng được, chỉ có hai ta là không được.”

Ta lắc đầu liên tục, hắn nhìn ta, ánh mắt mềm xuống, khẽ cười, giọng nói dịu dàng:

“Ta chỉ hỏi ngươi có muốn gả cho ta không. Chỉ cần ngươi muốn, tất cả những thứ khác, ngươi không cần bận tâm.”

Ánh mắt hắn kiên định, mang theo một loại áp lực không thể chống đỡ, cũng không cho phép nói dối. Ta cắn môi, lẩm bẩm: “Ta… ta không biết… ta đã nhận lời gả cho tú tài rồi, ngô ——”

Chưa kịp dứt lời, tay hắn siết chặt bên hông, môi hắn đã phủ xuống, nụ hôn vừa bá đạo vừa mãnh liệt.

Giãy không thoát, tim như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực, ta chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, ngã vào lòng hắn.

Thật lâu sau, hắn thở hổn hển rời môi ta, ta cũng thở không ra hơi, sức lực cạn kiệt, dựa trong lòng hắn không thể động đậy.

“Vừa rồi ta nghe không rõ, nói lại lần nữa, ngươi muốn gả cho ai? Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt như sói rình mồi, nhìn chằm chằm môi ta sưng đỏ.

Ta bật khóc: “Gả cho ngươi… ta muốn gả cho ngươi, Nhị Lang… ngươi tha cho ta đi…”

Cuối cùng cũng hài lòng, hắn cong khóe môi, ôm chặt ta vào lòng: “Chính ngươi nói đấy, không được đổi ý.”

Bình Luận (0)
Comment