Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 73

 
Lưu công công cả đời chưa từng oán hận chính mình như thế, cái tay vụng về này, dọn nhanh lên nào!

Thực ra tay chân ông cũng chẳng chậm, chỉ trong nháy mắt đã quét sạch mảnh sứ dưới đất vào khay, rồi lùi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đến lúc này, Lưu công công mới chấm mồ hôi trán, lại sực nhớ câu Nhị cô nương vừa nói, ôi chao, Nhị cô nương sao lại bình tĩnh mà bảo vương gia làm chuyện ấy...

Tất cả là tại ông đã phá hỏng bầu không khí, ông đúng là tội đáng muôn chết, dẫu vương gia trách phạt quở mắng, cũng là điều ông phải chịu!

Trong phòng.

Trái với tưởng tượng của Lưu công công, sau khi Bình An nói câu ấy, nàng và Bùi Thuyên cùng nhìn theo dáng vẻ lúng túng của Lưu công công mà rời đi.

Bình An nghiêng đầu: "Ông ấy làm sao vậy?"

Bùi Thuyên khẽ nhấc mày, lạnh nhạt: "Đừng để ý."

Bị ngắt quãng một chút, Bình An lại hoàn hồn, dán mắt vào vạt áo Bùi Thuyên, nhưng không thể ra tay, năm ngón của nàng vẫn bị Bùi Thuyên giữ chặt, chẳng động đậy được.

Bùi Thuyên nắm tay nàng không dùng sức, song nàng biết nếu mình vùng ra, chàng sẽ càng siết chặt hơn.

Lúc này, đệm ngón cái và ngón trỏ của chàng kẹp lấy đầu ngón tay nàng, bộ dạng thong dong, mà sau vành mi mắt nhấc hờ kia, trong mắt lại tỏa ra mấy phần u trầm.

Chàng hơi khựng nhịp thở, mới nói: "Ngày thành thân sẽ được xem."

Bình An cũng chẳng nản: "Được."

Bùi Thuyên: "Mong chứ?"

Bình An: "Một chút."

Im lặng giây lát, nàng như nhớ ra điều gì, hạ giọng, bí mật: "Ngày thành thân, muội cũng có thứ cho huynh xem."

Bùi Thuyên toan mượn ngày cưới để treo lòng nàng, khiến nàng trông đợi hôm ấy, nào ngờ chỉ một câu của nàng đã khiến chàng khựng tay.

Nàng ngược lại muốn chàng chờ mong ư? Bùi Thuyên nhìn kỹ mắt Bình An, Bình An cũng nhìn thẳng lại, mắt trong như nước.

Chàng hỏi: "Là gì?"

Đáy mắt Bình An giấu chút đắc ý: "Đến lúc ấy huynh sẽ biết."

Bùi Thuyên: "......"

Quả nhiên nàng đang quay lại "nắm cán" chàng, muốn chàng cũng hồi hộp như mình. Thoáng chốc, Bùi Thuyên mừng vì nàng đã có những tâm tư nhỏ như thế, mà những tâm tư ấy chỉ dành cho mình chàng.

Chỉ là có lẽ Bình An vẫn chưa hiểu. Chàng dắt tay nàng, hạ mắt, khẽ cắn một cái nơi đầu ngón tay.

Hơi nhột, Bình An bật cười khe khẽ.

Bùi Thuyên nhìn khuôn mặt sáng trong thuần khiết ấy, nghĩ thầm, có lẽ nàng chưa biết, riêng với ngày ấy, chàng đã mong đến đủ rồi.

......

Hôm đó, Bình An ở vương phủ đến tận giờ Dậu, rốt cuộc vẫn chưa gặp Trương Đại Tráng, đợi khi tay Bùi Thuyên lành rồi, nàng mới có thể gặp lại hắn.

Nàng vừa đi, Lưu công công đã như tro tàn, vốn chuẩn bị sẵn để hứng bộ mặt lạnh của Bùi Thuyên, vậy mà bưng chén trà trở vào, vương gia lại đang xem việc của Hộ bộ.

Lưu công công rụt rè đặt chén xuống, lại nhìn Bùi Thuyên.

Bùi Thuyên chống cằm, khóe môi hơi mím, như nhếch lên lại như không.

Chỉ là ai nhìn cũng nhận ra, tâm trạng vương gia hình như còn khá tốt.

Lưu công công lập tức chọn đúng lúc quỳ xuống: "Vương gia, nô tài tay chân thô vụng, muôn chết cũng khó đền!"

Im lặng một lúc, Bùi Thuyên nói: "Đứng dậy đi."

Chàng quả không có ý truy cứu. Lưu công công mừng thầm, bất kể là vì cớ gì, vạn phần chắc chắn một điều, tâm tình vương gia tốt, tuyệt đối chẳng ngoài Bình An cô nương!

Ông buột miệng: "Đa tạ Bình An cô nương!"

Bùi Thuyên: "......"

...

Kinh thành xuất hiện thích khách, ẩn nấp nhằm vào Dự vương, Dự vương điện hạ lại còn bị thương, triều đình xôn xao. Việc này như một cái tát vang dội giáng lên mặt Cấm vệ quân và Kinh Kỳ Tam Vệ.

Cấm vệ quân cùng Kinh Kỳ Tam Vệ chẳng dám nghỉ nửa khắc, tra xét xong mới biết, vị "thích khách" kia cũng là người thôn Trương Gia, Hoàn Nam.

"Thích khách" vốn là lương dân theo Trương Đại Tráng vào kinh, bị quan lại địa phương bức bách đến đường cùng nên phải vào kinh kêu oan.

Y bàn với Trương Đại Tráng muốn làm to chuyện: trước hết để Trương Đại Tráng dâng đan thư thiết khoán cầu kiến Dự vương, nếu ngay cả Dự vương cũng không thể tin, thì dùng kế ám sát để gây chú ý trong triều, bởi ý không ở giết người nên mũi tên không tẩm độc.

Dĩ nhiên, Trương Đại Tráng vốn dặn người nhắc y, nhưng y lại không nhận được tin, thành ra vở kịch trật nhịp.

Y dùng cung tự chế, tay bắn chuẩn, lá gan cũng to.

Nếu theo luật thường, dám ám sát hoàng thất, dẫu còn mạng cũng phải đi đày;, song, Nhị cô nương nhà Quốc công phủ nhận Trương Đại Tráng làm nghĩa huynh, mà người kia lại là hảo huynh đệ của Trương Đại Tráng.

Thành ra gián tiếp, người ấy được giữ lại, thậm chí vì tay bắn tốt, cùng Trương Đại Tráng đều được phá lệ thu vào đội cung tiễn của Kinh Kỳ Tam Vệ.

Đợi Trương Đại Tráng về Hoàn Nam gặp lại song thân, sẽ quay kinh lĩnh chức.

Ai nghe xong cũng phải thốt: "May mà có Nhị cô nương nhà họ Tiết, đúng là mạng lớn."

Riêng chuyện "thích khách" gác sang một bên, điều trọng yếu là căn nguyên khiến Trương Đại Tráng và người kia vào kinh.

Các phái trong triều đều nơm nớp.

Bùi Thuyên và Vạn Tuyên Đế đều muốn thổi bùng việc này, thì ra quan lại địa phương ấy quả có chỗ dựa phía trên, mà vị đại quan nọ trước kia lại rất gần gũi với Thái tử.

Nhân cơ hội này, sau khi xử trí vị đại quan, Bùi Thuyên và Vạn Tuyên Đế lại sắp đặt chuyện Thái tử đã bị giam bảy năm, phế Thái tử làm Vinh vương, lập Bùi Thuyên làm Thái tử, chiếu cáo thiên hạ.

Đầu năm ấy, quan lại kinh thành đại thịnh Đại Thịnh bận đến chân không chạm đất. Không lâu sau, Bùi Thuyên chính thức trở thành Thái tử, nắm một nửa triều chính.

Đến mùng Một tháng Hai, Bình An xuất giá, không còn là vương phi mà là Thái tử pgi, thân phận chuyển đổi, bậc bậc thăng cao.

Tiết gia hỷ khí dâng cao, không ngờ sự thể lại thuận đến vậy, Tiết Chú nhập triều, Tiết Hạo cũng vào Kinh Kỳ Tam Vệ, dẫu sao cũng hơn nhờ tổ ấm mà treo chức.

Trong nhà, chuyện gì cũng hanh thông, ngay cả thân thể Tần lão phu nhân, từ dạo buông quản nội trạch nhiều năm trước cũng dần dưỡng tốt.

Thái y bảo lão phu nhân có thể an hưởng tuổi già, phúc thọ song toàn!

Mừng thì mừng, song gả con gái rốt cuộc vẫn làm người ta không nỡ.

Phùng phu nhân chẳng bao lâu trước vừa lo xong hôn sự của Tiết Tĩnh An, Tĩnh An là thứ nữ, bà chẳng hề bạc đãi, của hồi môn đều chuẩn bị đủ.

Nhưng xét đến cùng không phải con ruột, gả đi thì than thở đôi câu cũng là có tình.

Đến lượt Bình An, bà mới thấy cái nhói lòng của sự không nỡ, vừa lo vừa sợ, mấy ngày liền lăn qua trở lại chẳng chợp mắt.

Đêm trước mùng Một tháng Hai, Phùng phu nhân trao tránh hỏa đồ cho Bình An.

Nghĩ ngợi, Phùng phu nhân vẫn nói: "Thái tử thuở nhỏ, thân thể không được tốt lắm phải không? Ta nhớ lúc con từ vương phủ về cứ bảo ngài ấy uống thuốc."

Bình An gật đầu, chính thứ thuốc đắng ngắt ấy, sau lần lừa nàng một phen, về sau Bùi Thuyên đều tự mình uống.

Vì con gái nhắc đi nhắc lại, Phùng phu nhân mấy năm nay quả thật để tâm, dù thân thể Thái tử nay đã tốt, còn từng ra chiến trường lập công, nhưng một lúc mà sửa ý niệm cũng khó.

Bà nói: "Đã vậy, con phải cẩn thận, tức là..."

Bình An ngơ ngác nhìn Phùng phu nhân.

Phùng phu nhân nén ngượng ngùng: "Khụ, tức là thân thể Thái tử có khi không được như người thường, những điều vẽ trong tránh hỏa đồ ấy... con nhớ phải biết kiềm chế, đừng có bừa bãi."

Bình An khe khẽ "ồ" một tiếng, nàng nhớ những bức vẽ trong tập ấy, tuy phô bày, có phần hiếu kỳ, nhưng nàng chẳng có cảm giác gì nhiều.

Nàng biết những thứ ấy không thật, chỉ là tranh vẽ, nếu để Bùi Thuyên vẽ, hẳn còn đẹp hơn.

Dù vậy, lời căn dặn của Phùng phu nhân, xưa nay nangg đều ghi lòng.

...

Mùng Một tháng Hai hôm ấy, trong ngoài cung đều cát khánh.

Kiệu hỷ xuất từ Vĩnh An phố, Vĩnh Quốc công phủ, đi vào Đông cung, nay Vinh vương cũng tự lập phủ, song vẫn bị giam, bảy năm qua đã nguội lạnh dã tâm kia.

Mà Đông cung đã được tu sửa lại, đồ đạc đều đổi thành những thứ nguyên ở Dự vương phủ, mặt đất quét sạch đến không vương bụi.

Đêm ấy. Bái thiên địa, nhập động phòng, khỏi phải dài dòng. Trên tiệc cưới không ai dám thiếu mắt mà chuốc rượu Bùi Thuyên, chàng chỉ uống hai chén, chào hỏi đôi lời, chẳng bao lâu đã trở về phòng.

Tân cư ở Đông cung, bố cục y như Tĩnh U Hiên, qua một hành lang tĩnh mịch, đập vào mắt tuy trống trải mà không lạnh lẽo.

Hậu trạch đã có chủ, cung nữ trên dưới bận rộn, trong phòng chỉ một ngọn đèn ấm, ánh qua song cửa, bóng sáng chập chờn.

Bước chân Bùi Thuyên khựng lại, chàng nhìn ngọn đèn ấy, càng là lúc thế này, chàng càng không vội.

Một lúc lâu, chàng mới sải bước.

Bình An đã cởi giá y nặng nề, phượng quan cũng tháo xuống, hôm nay nàng ăn no nê, chẳng như những tân nương khác còn phải nhịn.

Khi ấy, Thải Chi đang chải tóc cho Bình An, thấy Bùi Thuyên, nàng ấy phúc thân: "Thái tử điện hạ."

Bùi Thuyên phẩy tay.

Thải Chi lui xuống.

Bùi Thuyên cầm lấy cây lược đặt trên án, tay chàng vuốt một lọn tóc của Bình An, trong mắt trầm trầm.

Bình An khẽ nhúc nhích chóp mũi, mùi hương dễ chịu trên người chàng bị che một chút, nàng nói: "Chàng uống rượu rồi."

Bùi Thuyên: "Ừ, nhưng ta chưa say."

Chàng v**t v* tơ tóc nàng, cầm cây kéo trên bàn, cắt một đoạn nhỏ, rồi lấy lọn tóc mình đã tự cắt sẵn trong tay áo, buộc chung lại.

Lúc chàng làm những việc ấy, Bình An vẫn nhìn, nàng không quá hiểu: "Vì sao vậy?"

Bùi Thuyên đặt lọn tóc đã buộc vào một chiếc hộp nhỏ, ngẩng mắt: "Nghĩa là về sau bất luận thế nào, nàng cũng ở một chỗ với ta."

Bình An: "Chàng không cần buộc, ta cũng ở với chàng."

"Cạch" một tiếng, chàng gài khóa lại, chàng ngoái nhìn nàng, như cười như không: "Được."

Chàng không nói, trong lời nguyện "về sau bất luận thế nào" còn có cả kiếp sau, kiếp sau nữa.

Xếp đồ xong, chàng siết tay bế Bình An, trở về giường tháp.

Màn giường đỏ thắm thoắt rơi, đèn trong phòng không tắt chiếc nào, trong màn không đến nỗi tối, thậm chí còn quá rõ.

Ngón cái của Bùi Thuyên lướt qua bờ môi đầy đặn mềm mướt của nàng, chàng cúi đầu.

Ban đầu là thăm dò hơi vụng về, lặng lẽ, khẽ khàng, dần dần đi sâu, đầu lưỡi ma sát, khuấy lên tiếng nước, triền miên bất tuyệt.

Hô hấp hóa thành ngắt quãng.

Đây là lần đầu họ hôn nhau, tuy ở chung nhiều năm, trong mộng chàng cũng đã có vô số lần, nhưng Bùi Thuyên chưa từng thật sự vượt ranh giới. Bởi thế nụ hôn này quả làm người ta sóng lòng dâng cuộn.

Lần đầu, má Bình An nóng bừng, tựa như trước khi đầu óc kịp hiểu ra sự thân mật ấy, thân thể đã hiểu trước rồi.

Giống như một thứ nhiệt độ đủ làm người ta tan chảy.

Nàng có chút sợ, nhưng nàng biết, bao năm qua, Bùi Thuyên dẫu đôi khi trông hệt như hung hăng, kỳ thực tính khí rất tốt.

Trong cơn mông lung, tay nàng níu lấy vạt áo chàng, vạt áo rơi xuống, lộ ra vết sẹo kia.

Vết sẹo hẹp dài đỏ thẫm, hơi gồ lên, vắt từ vai tới cánh tay, đến giờ đôi khi tay trái chàng vẫn còn ê mỏi, Bình An đều biết.

Nó suýt nữa biến thành một rãnh trời, vắt ngang hố sâu giữa Bùi Thuyên và Vạn Tuyên Đế.

May thay, Vạn Tuyên Đế xử trí ổn thỏa.

Bình An khẽ chạm vào nó, bảy năm đã qua, tất nhiên nó không còn rỉ máu, tuy bảy năm nay nàng chưa từng thấy nó, nhưng vẫn luôn ở bên nó.

Nhìn đủ vết sẹo, lúc này Bình An mới thấy làn da màu ngọc của Bùi Thuyên.

Trên người chàng còn mấy vết sẹo khác, do chiến trường để lại, nhưng lại rất đẹp, thì ra trên một thân thể đẹp đẽ, dẫu điểm thêm những thứ ấy cũng như một bức điêu khắc hữu ý khác thường.

Cảm nhận được ánh mắt nàng lưu luyến trên cơ thể của mình, Bùi Thuyên khẽ nâng chiếc cằm của nàng, rơi thêm một nụ hôn lên má phớt hồng.

Chàng lại nhớ đến điều của nàng: "Còn nàng? Nàng định cho ta xem thứ gì?"

Bình An tự ngồi ngay ngắn, nhìn chàng, khẽ cắn cánh môi ươn ướt, dưới hàng mi dài, đôi mắt thu thủy như muốn nói lại thôi.

Trung y đã bị nụ hôn khi nãy vò nhăn từ lâu, chỉ là chưa cởi, nàng đặt tay lên cổ áo, nhẹ tay kéo mở, dưới xương quai xanh óng ả, hai sợi tơ đỏ nối về sau gáy.

Nàng nghiêng cổ lộ ra bờ vai tròn mịn, ngọc mềm trơn nhẵn, như tỏa một luồng hương kín vô hình, xâm chiếm các giác quan.

Hô hấp của Bùi Thuyên bỗng mất nhịp.

Liền thấy ngón tay nàng mắc lấy một góc áo, đầu ngón ấy cũng móc vào một sợi dây trong lòng người, bứt rối cung thương giác chí vũ.

Áo trung y trút xuống một cái, để lộ trên cánh tay tuyết trắng, ngay giữa cánh tay, một bớt son hẹp dài bằng móng tay.

Trông như hai chữ "Bình An" liền nhau.

Khi ấy, Bình An nói: "Cho chàng xem."

Bùi Thuyên ghé sát, ngón cái chầm chậm miết lên đó, đầu ngón tay hơi nóng như đang đắp nặn lại hai chữ ấy, khiến Bình An rùng mình, rút cánh tay về một chút.

Đợi chàng thu tay, nàng tiện tay kéo áo lên, che lại một mảng sắc hương non tơ.

Lời muốn nói lại thôi hóa thành nỗi lo cụ thể, nàng nhìn chàng: "Thân thể chàng không được tốt lắm."

Bùi Thuyên hiếm khi ngẩn ra.

Bình An đã hơi hiểu, những điều trong tránh hỏa đồ, khi nàng cùng Bùi Thuyên làm sẽ như thế nào, nàng khẽ chớp mi, lại nói: "Tránh hỏa đồ, phải làm ít thôi."

Bùi Thuyên: "......"

Chàng bỗng nâng tay, ôm lấy sau đầu nàng, giọng trầm thấp: "Rốt cuộc được hay không, phải thử mới biết."

Nói xong chẳng đợi Bình An kịp phản ứng, Bùi Thuyên cúi xuống, chặn đôi môi nàng, bàn tay nóng rực cũng vén mở chiếc áo vừa khép lại.

Nụ hôn của chàng từng chút men theo cổ nàng mà xuôi xuống, cả người nàng bốc nóng, chỉ thấy lúc này trong mắt chàng là thứ gì đó nàng nhìn không rõ, vừa dày đặc vừa nặng nề.

Đêm ấy, để chứng minh mình được, Bùi Thuyên quả là thân, thể, lực, hành.

Bình An tan rồi lại tụ, tụ rồi lại tan.

Một đêm hoang đường.

Sáng hôm sau, Bình An ngủ lơ mơ, mơ hồ cảm nhận được Bùi Thuyên đang chạm lên chữ "Bình An" trên cánh tay nàng.

Hôm qua chàng đã để lại nhiều nụ hôn bỏng rẫy ở đây.

Tóc Bình An hơi rối, mệt đến chẳng nhấc nổi tay, liền nghe Bùi Thuyên nói: "Chỗ này... không phải nguồn gốc tên của nàng chứ?"

Tuy có bớt "Bình An", nhưng đúng là không phải nguyên do của tên nàng, năm nàng chào đời, đã gọi là "Tiểu Bình An" rồi, bớt ấy cũng chưa rõ, đợi lớn lên, da giãn ra mới hiển rõ.

Bình An hồi tưởng, ngây ra một thoáng rồi gật đầu.

Bàn tay kia của Bùi Thuyên vuốt suôn tóc cho nàng, chàng bỗng khẽ bật cười: "Quả là thiên định."

Thiên định nàng một đời bình bình an an.

Mà ta có thể độc chiếm Đại Bình An, Tiểu Bình An, ắt cũng do thiên ý sắp đặt.

Bình An: "?"

Bùi Thuyên vén một góc chăn, khẽ nói: "Thử nữa xem có được không."

Bình An nắm lấy cánh tay chàng, giọng nàng hơi khàn, mềm nhẹ: "Chàng được, chàng được rồi."

Bùi Thuyên không đáp, chỉ chặn kín môi nàng.

Chỉ biết rèm ấm hương vờn, ngón tay mềm vấn vít, tơ xanh rối bời, kiều sắc sinh sôi.

"......"

— Ngoại truyện II hết —

-

Lời của tác giả:

Vốn dĩ ngoại truyện kế tiếp là 【Thường An x Nguyên Tịch】, nhưng nghĩ lại có lẽ sẽ hơi dài, để đợi toàn văn kết thúc rồi làm ngoại truyện phúc lợi cập nhật riêng, không thu thêm Xu trên JJ, bạn đọc tiểu thiên sứ nào hứng thú thì tự tới lấy~

Cho nên tiếp theo xin chen sóng một ngoại truyện 【Nhật thường Đế – Hậu】 nha~
 

Bình Luận (0)
Comment