Tiểu Bình An - Phát Điện Cơ

Chương 74


Nói chuyện tiền duyên: Nguyên Thái hậu coi sóc Lục cung, hoàng đế giữ mực thước, hoàng hậu lại khả ái linh tuệ, ấm lòng người, nhân số trong cung giản đơn, thực như nhà có phúc thường nhật.

Cuộc sống vừa ý, rỗi rãi bà nuôi một con mèo vàng nhỏ.

Vốn là "mèo vàng nhỏ", ăn ngon mặc ấm hằng ngày, chẳng bao lâu liền nở nang, thêm bộ lông dài xù, béo mũm mĩm đáng yêu vô kể.

Mỗi lần Bình An vào Thái Thọ cung, mèo cam đều sà đến cọ cọ, nằm ngửa trên đất phơi cái bụng trắng mềm, lăn qua lăn lại làm nũng.

Khiến người ta khó mà không trêu chọc nó.

Chỉ là hoàng đế hình như không ưa mèo, nghiêm lệnh cấm mẻo cam bước chân vào Lai Phượng cung.

Thành ra chẳng bao lâu, con mèo kia lại như do Bình An nuôi ở ngoài.

Bấy giờ hiếm khi được nghỉ ngơi, Bùi Thuyên ôm Bình An đọc tấu chương, chợt nói: "Lại chơi với mèo rồi?"

Bình An ngẩng mắt, hơi ngờ hoặc, mỗi ngày về cung, nàng đều thay xiêm y, Thải Chi cũng xử lý dấu vết rất kỹ.

Bùi Thuyên kẹp hai ngón búng lên vai nàng, một sợi lông mèo mảnh và nhạt đến cực điểm, không nhìn kỹ chẳng thấy.

Thì ra còn "lọt lưới".

Nhìn thần sắc Bình An, Bùi Thuyên bất giác nhớ đến mấy hôm trước, giấc mộng hoang đường "Bình An hóa nhỏ", ấy mới là nguyên do trực tiếp khiến chàng cảnh giác với mèo cam.

Chàng vòng tay giữ vững eo nàng, một tay phủi sợi lông nơi vai, hỏi: "Thật thích nó đến vậy?"

Mắt Bình An khẽ chuyển: "Nó mềm lắm."

So ra thì Bùi Thuyên quá cứng, mọi mặt đều thế.

Khoản ấy chàng quả khó bì, cũng thấy hiếu kỳ con mèo nọ, bèn hỏi: "Nó tên gì?"

Bình An đáp: "Ngũ nương."

Nguyên Thái hậu khi trẻ xếp hàng thứ năm, là ngũ cô nương ngàn mến trăm yêu trong nhà, nay không thể trở lại thiếu thời, cũng chẳng quay về biên ải, có lẽ trong lòng vẫn vấn vương, theo thói quen liền gọi nó là Ngũ nương.

Bùi Thuyên "ừ" khẽ, lại hỏi: "Ngày thường ăn những gì?"

Bình An vịn vai chàng ngồi dậy, nơi đáy mắt vương một nét cười nhẹ, nàng lần lượt kể: "Thịt gà, trứng gà, tôm..."

Tứ thư Ngũ kinh nàng nhớ nhớ quên quên, mà chuyện con mèo kia lại như thuộc nằm lòng.

Kể bao điều về Ngũ nương, Bình An len lén lướt mắt nhìn Bùi Thuyên, thở nhẹ: "Lúc thiếp về, nó còn theo sau thiếp."

Bùi Thuyên: "Theo nàng tới Lai Phượng cung?"

Bình An gật: "Vâng, có lẽ vẫn ở ngoài." Cung nhân nơi Lai Phượng cung không cho vào, đã chặn lại.

Nghĩ mèo ở gần đấy, Bùi Thuyên như nghe thoáng một tiếng "meo".

Chàng đưa tay day ấn đường, lại nhìn Bình An, nàng đang lật quyển sách trong tay, có phần phân tâm.

Lòng chàng chợt chững lại, chỉ là một con vật nhỏ bé, chẳng cần bì, nó cũng chẳng bì được với chàng, huống chi chỉ là một giấc mộng.

Một lát sau, Bùi Thuyên thở ra: "Cho vào cũng được."

Đôi mắt Bình An lập tức sáng rỡ, nàng ngoảnh đầu, đặt lên má chàng một cái hôn thơm mềm, ánh mắt khẽ động: "Phu quân thật tốt."

Lòng dậy sóng, Bùi Thuyên đang toan cúi xuống ngậm lấy môi nàng, thì Bình An một tay đặt nơi vai chàng, một tay vươn qua lưng chàng đẩy cửa sổ.

Một con mèo cam rướn người chui qua khe cửa, bốn chân chạm đất là vẫy đuôi, dài giọng "meo" với Bình An.

Bùi Thuyên lặng người, hóa ra vừa rồi không phải ảo giác.

...

Bình An thành công "kết bè" với mèo Ngũ nương, người phải gánh đầu tiên là Bùi Thuyên.

Đêm xuống, Lai Phượng cung tĩnh mịch, Bùi Thuyên sớm xử lý xong chính vụ trọng yếu, việc chưa gấp dời hết sang mai.

Khi ấy, chàng hôn lấy môi Bình An, tay trượt dần xuống, đáy mắt trầm như màn đêm: "Sạch rồi chứ?"

Bình An vì hôn mà gò má ửng đỏ, mơ hồ ậm ừ.

Vì Bình An đến nguyệt sự, Bùi Thuyên luôn đợi trọn bảy ngày, với một thanh niên huyết khí phương cương mà nói, quả thực khó nhẫn.

Chàng ngậm vành tai nàng, đầu lưỡi lướt vành tai, cảm được khúc run khẽ không tự chủ của nàng, bàn tay bên dưới áp lên làn da mềm, dần siết lại.

Nụ hôn từ vành tai xuống cổ, để lại từng dấu, chốc nữa chúng sẽ hóa thành một nhành mai đỏ, rắc trên da thịt óng ả.

Bỗng ngoài cửa sổ vang một tiếng: "Meo!"

Hô hấp Bình An hơi gấp, đang đắm trong khoái lạc, tai nàng lại linh, bỗng tỉnh táo hơn đôi phần, khẽ nói một chữ: "Mèo."

Giọng Bùi Thuyên lạnh xuống: "Không nghe thấy."

Chẳng bao lâu, quả nhiên không còn tiếng mèo kêu, chắc cung nhân đã lanh trí, hiểu lúc này không nên quấy rầy, vội bế Ngũ nương đi.

Thấy Bình An còn muốn nói, Bùi Thuyên cúi xuống cắn lấy môi nàng, hôn nghiến ngấu, đầu ngón tay cũng siết chặt nơi thắt lưng.

Hơi thở Bình An lại siết.

Một hồi lâu, Bùi Thuyên rung linh gọi nước, lúc tẩy rửa, chàng cầm khăn lau, mà trong lòng âm ỉ một nỗi không vui, những thứ khác thì thôi, riêng trong chuyện phòng sự của họ, nàng đã không gọi chàng.

Nàng lại thốt một tiếng mèo.

Mèo quan trọng lắm ư.

Chàng rủ mắt, dưới ánh đèn vàng cam, đáy mắt là một vệt u trầm.

Đút cho Bình An còn đang lim dim mơ hồ uống mấy ngụm nước, chàng cũng nhấp một ngụm, ngậm trong miệng, hôn mà truyền sang.

......

Đêm nay, Ngũ nương ngủ thế nào Bình An không rõ, riêng nàng lại chẳng ngủ ngon.

Sau đó, ban đêm Ngũ nương bị cấm vào Lai Phượng cung, ban ngày vài lúc cũng không tiện.

Bùi Thuyên vừa đè xuống được cơn không vui ấy, việc càng không thuận lại tới.

Trước đây thu thú, Bình An và Bùi Thuyên từng tặng nhau một đôi thỏ, con thỏ Bùi Thuyên tặng Bình An, nay còn nuôi tại Tiết phủ bầu bạn cùng Tần lão phu nhân, con thỏ Bình An tặng Bùi Thuyên thì ở trong cung.

Con thỏ ấy theo tính chủ, vừa mềm vừa yếu, chẳng có tính khí.

Đôi khi nó đang gặm cỏ, Bùi Thuyên cố tình giật cọng cỏ khỏi tay nó, nó chẳng giận cũng chẳng giành, chỉ mở đôi mắt hồng xinh đẹp, ngóng Bùi Thuyên không chớp.

Bùi Thuyên rảnh là thích trêu nó, dĩ nhiên, chỉ mình chàng được trêu, còn Bình An thì không xấu bụng như vậy, thỏ muốn ăn là nàng cho.

Ai nấy đều biết con thỏ này thân phận tôn quý, ngay trong Lai Phượng cung còn dựng riêng một cảnh lớn phỏng theo Tĩnh U Hiên ở Dự vương phủ, có giả sơn, khe nước, hoa tươi cỏ biếc cho nó vui chơi.

Con thỏ trắng được nâng niu như thế lại gặp Ngũ nương.

Hôm ấy, Ngũ nương xông vào lãnh địa thỏ trắng, thỏ trắng ngây ra, chẳng biết tránh, Ngũ nương nhảy vụt qua lưng thỏ trắng, mép vuốt sượt nhẹ vành tai thỏ.

Bình An đuổi theo Ngũ nương vào, vẫy gọi: "Ngũ nương, lại đây, qua đây."

Gọi hai tiếng, Ngũ nương mới l**m chân, thong dong rời tiểu hoa viên.

Một bên, sắc mặt Bùi Thuyên đã tối sầm.

Chàng sai người bồng thỏ trắng lại, nheo mắt ngắm kỹ, may là không bị thương, cũng chẳng thấy máu.

Thải Chi thót tim: "Xem ra vẫn nên giam Ngũ nương lại đôi chút."

Bình An nói: "Phải ngăn cách."

Đề nghị của nàng là thực tế nhất, không thể vì hãi mà phạt Ngũ nương, mèo nhỏ biết chi đâu.

Nhưng so với mèo nơi Thái Thọ cung, thì thỏ trắng là bảo bối của Bùi Thuyên, theo chàng, đây là trò bắt nạt rành rành.

Chàng tự tay bồng thỏ trắng, vuốt nhẹ đầu m*t tai, vạch chỗ vành tai: "Rối cả rồi."

Bình An: "Cái gì rối?"

Bùi Thuyên: "Lông rối."

Ánh mắt Bình An đi theo động tác của chàng, nhìn bộ lông nơi tai thỏ căn bản chẳng hề biến đổi.

Nàng ngẫm nghĩ, khẽ hít một hơi, rồi thổi phớt nơi tai thỏ: "Phù."

Bùi Thuyên: "Thế là xong ư?"

Bình An hiểu ra, thỏ không hề thương tích, mấu chốt không ở thỏ. Nàng đưa tay, nắm lấy tay Bùi Thuyên.

Bấy giờ lông mày Bùi Thuyên mới giãn ra, chàng vòng tay, bọc bàn tay bé xíu của nàng trong tay mình, khẽ kéo một cái, ôm gọn nàng vào lòng. Chung quanh cung nhân đồng loạt né người cúi đầu, chẳng ai dám ngước nhìn, duy chỉ...

Bùi Thuyên cụp mắt, liền thấy Ngũ nương còn đang cọ cọ nơi gấu váy, cổ chân của Bình An.

Ánh nhìn chàng khẽ lay động.

...

Hôm sau, Nguyên Tịch vào cung bẩm chức. Nay Trương Đại Tráng đã ra biên, hắn ở lại kinh thành, thống quản Kinh Kỳ Tam Vệ, lo luyện binh thao diễn.

Nói xong chính sự, Bùi Thuyên bỗng bảo: "Nguyên Chỉ huy sứ tặng một con mèo rất được."

Nguyên Tịch sững một thoáng, mới nhớ dăm bữa trước mình có biếu Nguyên Thái hậu một con mèo cam giải sầu. Tấm lòng hoàng đế kín kẽ, lẽ nào vô cớ nhắc chuyện mèo với hạ thần?

Gần đây Thường An vào cung, nói hoàng hậu nương nương cưng chiều con mèo ấy, chẳng lẽ...

Nguyên Tịch lập tức khom mình thưa: "Thần cả gan hỏi bệ hạ, há phải con mèo ấy gây họa chăng?"

Bùi Thuyên cầm một bản tấu trong tay, nhất thời chưa lật, giây lát sau, tùy tay quẳng nó lên án. Động tác ấy, đủ bộc lộ sự không hài lòng của chàng đối với con mèo kia.

Có điều chàng không giận lây hạ thần, lại hỏi: "Còn loại mèo như vậy nữa không?"

Nguyên Tịch ngẩn ra: "Ý bệ hạ là?"

Bùi Thuyên: "Hoàng hậu thích thì tìm thật nhiều, y như thế, đem cả vào Thái Thọ cung."

Nguyên Tịch: "Vâng. Bệ hạ còn căn dặn điều gì khác chăng?"

Bùi Thuyên sầm mặt, giọng lạnh đi: "Tính phải thật ngoan. Còn nữa, phải nhanh."

Vào cung một chuyến, bỗng dưng lĩnh phải "chỉ dụ rước mèo". Thánh ý đã vậy, hắn đương nhiên nghiêm cẩn làm cho chu tất, mò đủ một mớ mèo, vừa hợp tính, vừa hợp tướng.

Mà Bùi Thuyên đã nói phải gấp, nên sáng ngày thứ năm, có chừng mười mấy con mèo được đưa vào cung.

Toàn là mèo cam lông dài, con nào con nấy càng biết làm nũng.

Nguyên Thái hậu ngẩn người, nói với Nguyên Tịch: "Ngươi một hơi dâng cả chục con giống hệt nhau, là chê mắt cô cô ngươi tinh quá ư?"

Nguyên Tịch gãi sống mũi, khó nói là thánh mệnh, rốt cuộc hoàng đế anh minh thần vũ, há lại "mất nước vì mèo".

Hôm ấy, Bình An vào Thái Thọ cung, trông hàng chục con mèo kia, cũng hơi mở to mắt, còn dụi nhẹ một cái.

Nguyên Thái hậu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Cứ tưởng đứa cháu kia làm việc đàng hoàng, ít ra cũng nên dâng một con trắng, một con vằn rùa, ai dè toàn mèo cam."

May Nguyên Thái hậu vốn thiên vị mèo cam, rốt cuộc cũng không bảo Nguyên Tịch mang về.

Chỉ là hơn chục con thì nhiều quá, bà biết Bình An cũng thích, mà Bùi Thuyên đã nhượng bộ, chịu cho mèo vào Lai Phượng cung, thế là bà chia nửa tặng Bình An.

Ngũ nương vừa chen vào bầy, Bình An phải căng mắt một lúc mới nhờ vóc dáng mà nhận ra nó.

Song chẳng bao lâu, các con khác cũng tròn lẳn cả, bấy giờ lại khó nhận.

Mèo nhiều thì tự khắc chơi với nhau, cũng dễ xích mích, nên không tiện để mãi trong Lai Phượng cung. Liền mở một khoảnh đất cạnh đó, như chỗ nuôi thỏ, dựng hẳn một tiểu hoa viên.

Quây mèo vào nuôi, thế thì bọn chúng cũng không ra vào chính phòng Lai Phượng cung bừa bãi.

"Họa mèo" ở Lai Phượng cung, thế là vô cớ được hóa giải.

Quay về hiện tại, mấy ngày sau, Bình An đã nhận thủng hết mèo, đặt tên từng con.

Bùi Thuyên theo nàng đến vườn mèo mà "điểm danh", nhìn dãy mèo cam lông dài gần như y hệt, lại hỏi nàng một lượt: "Nói lại xem, con này với con kia tên gì?"

Bình An từ trái sang phải, đếm: "Ngũ nương, Nhị nương, Tiểu Nhị nương, Tam gia, Đại Tam gia..."

Trong các cô nương nhà họ Tiết, Bình An xếp nhì, còn Bùi Thuyên xếp ba, đặt tên thế này, quả có mùi "người một nhà".

Khóe môi Bùi Thuyên cong cong, bèn thấy ngón tay trắng như hành non của Bình An chỉ thẳng về phía chàng.

Chàng nhướng mày. Nắng hạ rực rỡ, trời thanh mây tạnh, dưới bóng cây loang lổ, sắc vàng vụn rắc lên da nàng trong suốt, mắt trong veo, môi đỏ nõn.

Ngón tay vốn đang đếm mèo của nàng, khẽ chấm lên ngực chàng: "Phu quân."

Mỗi con mèo đều quan trọng, mà Bùi Thuyên cũng rất quan trọng. Nàng dọn vào trái tim chàng, chàng cũng dọn vào tim nàng.

Bùi Thuyên chẳng nén nổi, lần theo dòng nắng, cúi đầu ngậm lấy môi nàng.

Chàng nghĩ, khoảnh khắc này, chàng tha thứ cho tất thảy lũ mèo.

...

Qua cơn "binh hoang mã loạn" ban đầu, chẳng bao lâu, nuôi thật nhiều mèo hóa ra lại có cái hay.

Tỉ như lúc này, Thường An vào cung, Bình An đang chuyện trò với nàng ấy, chẳng mấy chốc Tĩnh An cũng tới.

Hai tỷ muội này thường chọn giờ lệch nhau, đôi lần đụng mặt là nhất định sẽ châm chích mấy câu.

Tĩnh An liếc Thường An, mỉm cười với Bình An: "Sớm biết muội ấy tới, hôm nay ta đã không vào."

Thường An che môi cười, khá khinh khỉnh: "Một câu đơn giản, để tỷ nói thành cái dạng gì thế."

Tĩnh An: "Có phải muội nghĩ quá không."

Đang khẩu chiến, bỗng trong tay Tĩnh An bị nhét một cục mèo cam khá nặng.

Không chỉ thế, Bình An bồng thêm một con mèo cam khác đặt vào lòng Thường An.

Bình An chỉ mèo trong tay họ, giới thiệu: "Con này tên Nhị nương, còn con này là Tiểu Nhị nương."

Thường An vuốt mèo: "Sao lại đặt thế?"

Bình An hơi ngẩng má: "Là theo ta."

Tĩnh An bừng hiểu ra, bật cười: "Để khi khác ta cũng nuôi một con, đặt là Tiểu Đại nương."

Một trận lục đục nhỏ, tan trong việc vuốt mèo.

Chẳng bao lâu, Tĩnh An, Thường An cáo lui, Bình An lấy sách của Bùi Thuyên đọc. Ngoài hí bản thoại bản, nàng cũng thích du ký tạp đàm, trong ấy lại có bút chú của Bùi Thuyên.

Bình An đọc một lúc, muốn thêm vài lời chú, cầm bút, sơ ý chấm một chấm đen tròn ở góc trang làm lem mất.

Khá là xấu.

Bình An: "Ôi chao."

Thải Chi: "Nương nương, làm sao bây giờ?"

Bình An nghĩ khá lâu, bảo Thải Chi: "Bế Ngũ nương lại đây."

Đệm thịt nơi vuốt Ngũ nương hồng phớt, khẽ bóp, vuốt sẽ nở như bông hoa.

Bình An dùng đầu ngón tay đo đo đệm thịt. Nàng biết phải làm thế nào rồi.

...

Khi Bùi Thuyên về, Bình An đang xem một quyển sách, là loại chàng hay đọc thuở mười mấy.

Trong quãng ngày tháng dài lê thê ấy, bởi Vạn Tuyên Đế hết lần này tới lần khác thiên vị thái tử, chàng đành phải làm việc âm thầm.

Vậy nên chàng chong đèn đêm, nghe tuyết rơi ngoài song mà nghiền ngẫm những du ký này.

Những năm sau, sách ấy chàng hầu như không đụng đến, lúc này lại được Bình An mở ra đặt trên tháp.

Như thể năm tháng phong bế kia cũng theo đó được giở lại.

Mà nay nơi góc xưa cất giấu bao bất cam cùng thất vọng, bỗng dưng có thêm một dấu "móng mèo" nho nhỏ.

Bùi Thuyên sờ lên dấu ấy, hỏi: "Móng mèo ở đâu ra vậy?"

Ánh mắt Bình An trượt đi: "Có lẽ... là mèo."

Đầu ngón tay nàng dính mực đen sì, lặng lẽ giấu ra sau lưng.

Bùi Thuyên bỗng đè thấp giọng, bật cười khẽ, chàng đưa tay nhéo má nàng: "Nàng là mèo tự bao giờ mà ta không hay?"

Bình An chớp mắt, đổ vấy thất bại.

Nàng hơi tò mò: "Sao chàng nhìn ra thế?"

Bùi Thuyên kéo nàng ngồi xuống, chỉ dấu "móng mèo": "Dập vào hay vẽ lên đều có vết mà lần."

Nhất là chàng lại tinh thông đan thanh, liếc một cái là thấy chỗ khác nhau.

Bình An: "..."

Nàng khe khẽ hỏi: "Thế... thiếp vẽ có đẹp không?"

Bùi Thuyên: "Đẹp."

Chàng xê cái nghiên trên án lại gần, chụm ngón tay mịn màng của nàng, chấm mực, trên quyển sách ấy lại in thêm mấy dấu "móng An".

"Dấu móng An" cứ thế bò kín, che lấp cả lớp u uất của thời niên thiếu chàng.

-

Lời của tác giả:

Chú thích: Câu của Tiết Tĩnh An là cúi chào Lâm muội muội.

 

Bình Luận (0)
Comment