Chương 100: Ai là ngọn đèn cạn dầu
Nghe Nhậm Thái Thú hỏi, Tô Lương Sinh nhướng mày cười đáp:
- Tiểu nhân không phải đã nói hết với Đại lão gia rồi ạ?
Nhậm Oán trừng mắt nhìn tên đầu heo ngu xuẩn, thư ký chấp bút bên cạnh quát mắng:
- Đây là điều lệ, chiếu theo quy củ mà làm, nói!
Tô Lương Sinh vội vã nói:
- Dạ dạ dạ! Tiểu nhân…Tiểu nhân kiếm được khoản tiền, muốn tìm nữ nhân, liền đến hỏi Dương Tam chưởng quỹ ‘Trương Phi Cư’ để. Tam chưỡng quỷ nói, ‘Trương Phi Cư’ vừa lúc có một nữ tử ký giấy bán thân, tên là Cát Tường, bởi vì không phục quản giáo, Bàng mụ mụ ghét cay ghét đắng, muốn bán đi, tiểu nhân liền…
Tô Lương Sinh đảo tròng trắng mắt, vừa cố gắng nhớ lại lời quản gia Nhậm phủ dạy mình, vừa khai cung. Chờ y nói rõ tiền nhân hậu quả, Nhậm Oán hơi nghiêng hàm nói:
- Thì ra là vậy, ngươi mua bán với ‘Trương Phi Cư’, có chứng cứ không?
Tô Lương Sinh đắc ý nói:
- Có ạ! Tiểu nhân không những có vật chứng, mà còn có cả nhân chứng, quản gia Dương Tam của ‘Trương Phi Cư’ đích thân chuyển bán Cát Tường cho tiểu nhân, người trung gian bảo lãnh là Lý Dương, Bạch Càn. Người chấp bút là Kinh Duyên. Tiểu nhân lúc đó…
Thư ký không kiên nhẫn, cắt ngang lời của y:
- Đại lão gia hỏi một câu, ngươi trả lời một câu thôi, chưa hỏi không cần trả lời, không cần dài dòng!
Tô Lương Sinh rụt cổ lại, vội vàng cười trừ rồi gật đầu:
- Dạ dạ dạ!
Nhậm Oán gọi người trình lên “văn thư bán thân”, giả vờ xem qua một lượt, rồi đặt nó qua một bên, nhìn sang Lý Ngư nói:
- Lý trạng sư, nguyên cáo có ‘văn thư bán thân’ trong tay, chứng cứ đầy đủ. Dựa vào văn thư này, Cát Tường thuộc về Tô Lương Sinh, ngươi, có lời gì để nói không?
Lý Ngư khinh miệt liếc nhìn Tô Lương Sinh, tiến lên trước chắp tay nói:
- Thái Thú, văn thư này, tại hạ cũng không biết là thật hay giả. Nhưng, Cát Tường bán thân vào ‘Trương Phi Cư’, Trương Phi Cư’ lại chuyển bán Cát Tường cho Tô Lương Sinh, cách nói này sao có độ chân thực được đây?
Nhậm Oán hai mắt hơi nhíu lại, nói:
- Ngươi nói…, Cát Tường chưa từng bán mình cho ‘Trương Phi Cư’?
Lý Ngư nói:
- Đương nhiên!
Hắn từ trong tay áo trái lấy ra một bản khai, giơ trên tay:
- Đây có một bản khai nhận của Bàng Ma Ma ở ‘Trương Phi Cư’, có thể chứng minh cái gọi là Cát Tường bán mình cho ‘Trương Phi Cư’ chính là ‘Trương Phi Cư’ lừa trên gạt dưới, lừa người ta ký vào văn thư bán mình, không phải là Cát Tường tự nguyện!
Nhậm Oán ra hiệu, lập tức có người lên trước tiếp nhận bản khai, đưa cho Nhậm Oán.
Lý Ngư nói:
- Bổn trạng sư cũng là nhân chứng, vật chứng đều có, Đại lão gia nếu có yêu cầu, lúc nào cũng có thể đưa ra để hỏi!
Nhậm Oán không thèm quan tâm đến hắn, xem bản cung của Bàng ma ma từ đầu đến cuối một lượt.
Lý Ngư lặng lẽ sờ tay vào ống tay áo bên phải, bên trong tay áo vẫn còn cất giấu một bản khẩu cung, bản vừa mới trình lên chỉ là nói rõ việc thông đồng giữa Bàng Ma Ma và thủ hạ như thế nào, lừa gạt Cát Tường thế nào, mà bản khẩu cung hắn vẫn đang giấu này tiếp nối cho bản khẩu cung đó, là nói rõ sở dĩ lúc đó làm như vậy, đều là do Nhậm Thái Thú gặp được Cát Tường, nổi tâm thèm khát, cho nên bức bách bọn họ tìm cơ hội ép bức Cát Tường. Trừ phi bị bức đến đường cùng, nếu không hắn sẽ không lấy ra bản khẩu cung này, bởi vì mục đích của hắn là muốn kéo Nhậm Oán vào vụ án, là muốn trước mặt Bàng ma ma dựng lên một cảnh tượng đánh rắn giập đầu ấn tượng, từ đó khiến Bàng ma ma phối hợp.
Mục đích thứ hai là thừa thắng truy kích, đánh chó mù đường. Hiện giờ mục đích thứ nhất vẫn chưa thực hiện được, hắn vẫn không thể lập tức ra tay, để tránh cho Nhậm Oán chó cùng rứt giậu. Dù sao cũng phải chờ vụ án của Cát Tường có kết quả mới nói được.
Nếu như thắng kiện, bản khẩu cung này lấy ra đánh gục hẳn Nhậm Oán. Nếu như thua kiện, vậy thì phải trực tiếp lấy ra, để đưa Nhậm Thái Thú thành bị cáo, làm cho lão ta không kết án được!
Lý Ngư chuẩn bị kỹ lưỡng, lúc này cũng phải tùy cơ hành sự. Nhậm Oán cũng chuẩn bị, lúc này sớm đã xem xong bản khẩu cung, vẫn như cũ tỏ thái độ nghiêm trang, trong lòng âm thầm suy tư: Không nằm ngoài dự đoán của lão phu, dưới tam mộc, cầu gì không được? Bàng ma ma kia đang nằm trong tay bọn chúng, quả nhiên đã khuất phục rồi.
Trong tay Lý Ngư có Bàng ma ma, trong tay Nhậm Oán cũng có ba nhân chứng Kinh Ngôn và Lý Dương, Bạch Càn, vụ kiện này vẫn có thể đánh được, nhưng Nhậm Oán để ý thật sự không phải nội cục, mà Lý Ngư lại để ý ngoại cục, chính ngoại cục này lại khuấy mưa bão đầy trời, nhìn “bách tính” đi xem vụ xử án này dưới đình này đi, làm gì có ai là “bách tính” thật sự.
Nhậm Oán có lòng buông tha, nhưng vẫn không cam tâm, cái gọi là làm việc tùy theo hoàn cảnh cũng bởi sự việc tràn ngập biến số, nếu vẫn không từ bỏ ý định, vậy thì…tiếp tục chống đỡ, đợi khi Bàng Ma Ma tới công đường, phản cung lại, vậy thì…sự việc xoay chuyển có lẽ sẽ khiến cho tình thế có hi vọng hơn.
Nghĩ đến đây, Nhậm Oán ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười:
- Người đâu, truyền nhân chứng hai bên, lên công đường đối chất!
Trong Tích Thúy Đài, Kinh Vương Lý Nguyên Tắc điện hạ một đêm ngon giấc, lúc này dậy cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Ánh mặt trời chiếu khắp phòng, mùi thơm cỏ cây tràn ngập mũi, có thể dễ dàng nghe thấy âm thanh ngọt ngào của tiếng chim hót líu lo, nghĩ tới đêm qua phong lưu một hồi, tư vị trong đó khó mà nói hết được, quay trở về chỗ ở, Lý Nguyên Tắc không khỏi hài lòng cười:
- Nhậm nguyên lão, đúng là tri kỉ của bổn vương
Tuy rằng gã không nói với Nhậm Oán về sở thích của mình, nhưng Nhậm Oán có lẽ nghe ngóng người bên cạnh gã cho nên đêm qua đã chuẩn bị cho gã một mỹ nữ nhưng không phải là nữ tử mang đậm mùi vị phong trần, loại nữ tử đó thậm chí mười phần xinh đẹp, mười hai phần biết lấy lòng nam nhân, kĩ năng khéo léo, dáng vẻ đa tình, đối với Kinh Vương điện hạ mà nói cũng là thứ đần độn vô vị mà thôi.
Bởi vì, mỹ nữ đối với Kinh Vương điện hạ mà nói, là thứ tài nguyên dễ dàng đạt được nhất. Nhất là con gái phong trần, chỉ cần có tiền, ai cũng đều có thể đạt được, Kinh Vương điện hạ đương nhiên không thiếu tiền. Cho nên, “tư tưởng cảnh giới” của Kinh Vương điện hạ tăng cao rất nhanh.
Kinh Vương điện hạ cần là thứ giải trí ở tầng cao hơn, là sự hưởng thụ về mặt tinh thần. Tiếp xúc da thịt chỉ là một loại hình thức, gã thích nhìn mỹ nhân ngượng ngùng, e thẹn, buồn bã, khóc lóc, phẫn nộ, từ trong đó để đạt được thỏa mãn lớn lao…Đương nhiên rồi, nếu như để hai người thỏa mãn nhục dục, trao đổi dục vọng với nhau, để cho mỹ nhân áp đôi gò má nóng bỏng vào bờ ngực trần trụi của gã, nghe nàng ta kêu, thở gấp gáp, đó cũng là một loại thỏa mãn cực lớn. Vấn đề là, nữ nhân gã muốn đạt được rất dễ dàng, mà muốn đạt được một người dâng hiến cả cơ thể và tâm trí lại thật khó. Chỉ đành phải lui mà cầu lần nữa rồi.
Đêm qua Nhậm Oán tặng cho y một người con gái cho dù không phải con nhà lương thiện, cũng chắc chắn không phải gái trong thanh lâu, loại con gái này thật sự rất sợ hãi, ngượng ngùng, không tình nguyện, lại buộc cho gã phải có chút ép buộc, cười vui uốn éo theo ý của y đều chút gượng gạo, đều là biểu hiện vô cùng chân thật. Đương nhiên, dung mạo của nàng, thân thể và vẻ duyên dáng đặc biệt đó, cũng làm cho Lý Nguyên Tắc rất hài lòng. Cho nên, Kinh Vương điện hạ sau một đêm ngon giấc tỉnh dậy vẫn cảm thấy dư vị vương vấn. Chỉ đáng tiếc bởi vì loại nữ nhân như vậy đều là cưỡng bức hoặc bán cưỡng bức đạt được, y không dám giữ nữ nhân kia ngủ cùng giường, chẳng may gặp phải người không sợ chết, tính mạng có thể đáng lo ngại.
Lúc này, Kinh Vương Điện hạ vẫn cảm thấy chưa đủ tận hứng, vị Kinh Vương ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon chỉ mong nhanh chóng gặp Nhậm Thái thú, bởi Nhậm Thái thú có nói, mỗi ngày có thể cho gã được nếm thức ăn tươi mới. Kinh Vương Điện hạ chỉ tưởng tượng thôi dục vọng cũng đã nhộn nhạo lên rồi, nên không chờ Nhậm Oán mời đã chủ động tới Nhậm phủ.
Buổi chiều uống rượu, buổi tối vừa tầm hoan hưởng hoan lạc, người có địa vị cao yêu cầu thì người có địa vị thấp hẳn là “lễ hiền đãi sĩ” ! Vừa nghĩ như vậy, Kinh Vương điện hạ ngay cả cơm sáng, cơm trưa cũng nhịn, chỉ sai người đem trà ấm tới, lại mang vào hai đĩa điểm tâm, không thể chờ đợi dặn người chuẩn bị xe, nhanh chóng đến phủ Thái Thú.
Lúc này, người của phủ Thái thú đã tới phủ Đô Đốc, thẩm vấn Bàng ma ma.
Binh sĩ Võ vệ của phủ Đô Đốc đều được Võ Đô Đốc căn dặn, cũng không làm khó dễ, liền đi vào trong lao dẫn người ra.
Hai tên binh sĩ dẫn Bàng Ma Ma ra ngoài, vẫn lười biếng nói chuyện phiếm.
Một trong số đó nói:
- Tên mập họ Nhậm này, chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng rồi. Chỉ là lão ta đối với Đô Đốc chúng ta vẫn luôn cung kính, cũng không có hiềm khích gì, Đại Đô Đốc tội gì gây khó xử cho lão?
Tên lính kia cười nhạo nói:
- Ngươi mà hiểu cái gì? Đại Đô Đốc năm ngoái có báo cáo công việc về kinh, Thiên tử có hỏi về tình hình Lợi Châu, nhất là tên mập họ Nhậm đã làm gì ở Lợi Châu. Ngươi nghĩ xem, Thiên tử nếu như không nghe thấy phong phanh gì, sao lại hỏi như vậy? Nếu Thiên tử đã nghe được phong phanh gì rồi, Đại Đô Đốc tất phải vì lão ta mà khi quân?
Binh sĩ đi trước “a” một tiếng nói:
- Chẳng lẽ Thiên tử sớm đã có ý…
Một tên binh sĩ khác cười ha hả nói:
- Điều này thì không thể hiểu được, có lẽ sẽ không vậy đâu, nếu không Đại Đô Đốc sớm đã động thủ rồi. Chẳng qua Thiên tử đã nghe một số đồn đại về lão ta, ắt sẽ có điều tra, nếu như Thiên tử điều tra ra được gì, Đại Đô Đốc cũng không cần phải bao che cho lão nữa?
Bàng Ma Ma bị hai tên lính kẹp ở giữa, vểnh tai nghe cuộc đối thoại của hai người, ba ta trước đó đã bị lời nói của Lý Ngư làm cho lung lay, lại thêm hai người này nói Võ Đô Đốc có lẽ cũng không cố ý nhắm vào Nhậm Thái Thú, chỉ là Thiên tử đã phát hiện, cũng không vì giao tình với lão ta mà che lấp đi.
Như vậy càng thêm hợp tình hợp lý, Bàng Ma Ma cũng lập tức tin không nghi ngờ gì. Hai tên binh lính nói vài câu, dường như cũng phát giác không nên nói việc này trước mặt bà ta, hai người liên im miệng không nói nữa.
Bàng Ma Ma bị người ta áp giải từ nhà lao ra ngoài, khi đi ngang qua trung đình, đột nhiên nhìn thấy tên trung niên khoanh tay đi ở giữa, đi theo bên cạnh Võ Sĩ Hoạch, thân hình người này hơi nghiêng về hướng kia.
Hai tên binh sĩ áp giải Bàng Ma Ma tới nơi cách bọn họ không xa, vừa lúc nghe thấy người nọ nói chuyện:
- Ha ha ha, Võ Đô Đốc nói chuyện thật là khôi hài, khó trách Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thượng đều thích ngài, Cha gia…
Hai bên đi qua nhau, câu sau Bàng Ma Ma không nghe được, nhưng chỉ như thế thôi trong lòng mụ liền nảy lên, cái người mặt trắng như bột không râu đó, giọng nói the thé, có thể lúc đầu mụ cũng không nghĩ nhiều tới. Dù sao loại sinh vật thái giám này, ở Lợi Châu không gặp nhiều.
Nhưng người đó lại nhắc tới Thái Thượng Hoàng và Hoàng Đế, mặt trắng không râu, giọng nói the thé nhỏ nhẹ lập tức có liên hệ với Thái giám! Thái giám đến Lợi Châu, chỉ có thể là truyền đạt thánh dụ, chẳng lẽ lại…
- Hoàng Thượng đã phái Thái giám đến Lợi Châu truyền chỉ, vậy há chẳng phải nói, Nhậm Thái Thú sắp sụp đổ sao?
Bàng Ma Ma vừa nghĩ như vậy, Nhậm Oán trong lòng mụ liền trở thành tai họa ngầm thần ghen quỷ ghét, ai bên cạnh ai xui xẻo, trốn tránh chỉ sợ không kịp nữa.
Võ Sĩ Hoạch dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, Bàng Ma Ma đã bị binh sĩ áp giải tới tiền viện và giao cho người của phủ Thái Thú, không khỏi khẽ mỉm cười. Tên trung niên cải trang bên cạnh chính là Phùng luôn đi theo Dương Thiên Diệp, gã khẽ khom người, lặng yên lui xuống.
Dưới hiên bên đường, Dương Thiên Diệp mỉm cười thong thả bước ra.
Võ Sĩ Hoạch giơ ngón tay cái lên khen ngợi:
- Hay! Kế này thật sự hay! Nếu như vậy, sẽ không sợ Bàng Ma Ma trở mặt nữa. Tên người hầu của muội cũng lợi hại thật, Thái giám trong cung ta đã từng gặp rồi, tên tôi tớ Phùng Nhị kia đóng giả hoàn toàn không chút sơ hở nào!
Dương Thiên Diệp cười nói:
- Chỉ tiếc cho bộ râu của gã đành phải để nó từ từ mọc thôi.
Nàng cũng quay đầu bóng lưng đã đi xa của Bàng Ma Ma, khẽ thở dài, nói:
- Chỉ mong như vậy, sẽ cứu được Cát Tường.
Miệng nói, nhưng trong lòng nàng lại nói:
- Xin lỗi! Mặc Sư cũng là muốn tốt cho ta, lão muốn giết ngươi, ta thật sự không lý do nào không cho phép. Giúp ngươi cứu Cát Tường, coi như là hoàn thành tâm nguyện của ngươi. Nếu ngươi chết rồi, thì đừng đến tìm ta. Haiz! Người chết giờ ngọ, sẽ hồn bay phách lạc? Vậy thì chẳng phải hắn sẽ không đầu thai chuyển thế được rồi ư?
Trong lúc nhất thời, Thiên Diệp Công chúa điện hạ lại thấy chút đau lòng…