Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 101 - Chương 67: Bốn Bức Tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí
Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí

Chương 101: Khôn lắm dại nhiều, hết khôn dồn đến dại

Lý Ngư tuy rằng cảnh giác, không theo quy tắc bình thường, chơi một cuộc hảo chiến với cú loạn quyền đánh chết lão sư phụ, nhưng nếu như luận về làm việc chu đáo, cũng không thể so được với đám quan viên lão luyện cáo già trên quan trường. Hơn nữa, hắn ngay từ đầu hoàn toàn không nghĩ tới giấy bán thân sẽ đổi chủ, cùng không nghĩ tới không chế đám ba người Kinh Ngôn.

Có thể làm quan, ở bất cứ phương diện nào đều là “nhân tinh”, kinh nghiệm dày dặn, tâm tư càng thêm lợi hại. Trong đó tuy cũng có người thấy lợi làm mù mắt, hoặc cũng có quan hống hách càn rỡ quên đi thận trọng, nhưng chỉ cần bọn họ chịu giữ vững tinh thần, thủ đoạn vẫn có thể rất xảo quyệt.

Cho nên, Nhậm Oán một khi đã có được “giấy bán thân”, khi quyết định lợi dụng nó, điều đầu tiên nghĩ tới chính là khống chế đám người Kinh Ngôn, lúc đó Bàng Ma Ma đã bị Võ Đô Đốc dẫn đi, nếu không, Bàng Ma Ma chính là nhân vật quan trọng nhất mà lão ta muốn khống chế.

Ba người Kinh Ngôn vừa lên công đường, lời lẽ giống hệt với Tô Lương Sinh, Nhậm Thái Thú hỏi việc lúc đầu Cát Tường bán thân ở “Trương Phi Cư, ba người lúc đầu đều kinh ngạc, dù sao đây cũng không phải là nội dung trước đó đã luyện tập, nhưng ba tên lưu manh đều cảnh giác, lập tức kêu lên: “Oan uổng quá”

Ba người đang lấy tám đời tổ tông ra thề thốt đảm bảo, chứng minh bọn họ chưa từng lừa gạt Cát Tường thì Bàng Ma Ma đã bị dẫn tới công đường rồi.

Áp giải Bàng Ma Ma chỉ có bốn tên nha dịch của phủ Thái Thú, phía sau lại có một Lữ quan binh hùng mạnh theo sát, đao thương loé sáng, khí thế trang nghiêm.

Đến phủ Thái Thú, tên nha dịch giữ cửa yêu cầu đám quan binh đợi ở bên ngoài, tên Lữ Soái dẫn đầu chính là một tên miệng rộng, hét lên:

- Rắm thối! Lão tử phụng mệnh Đại Đô Đốc áp giải phạm nhân, dựa theo quân lệnh, phải đưa tới an toàn, trở về an toàn, không được đi theo giám thị, nếu chậm trễ thì sẽ làm sao?

Lữ soái vừa rống lên, lập tức lại nhảy ra một đội trưởng, xắn tay áo chuẩn bị đánh người:

- Ta là ông nội của ngươi đây, nếu thật sự có bất cứ chậm trễ gì, ta giết cả nhà ngươi, đồ chó hoang nhà ngươi!

Tên nha dịch kia sợ hãi liền lui về phía sau, mấy tên nha dịch khác thấy tình thế không ổn, thừa cơ hội mình còn chưa đắc tội với ai vội vàng cười cười tiến lên khuyên giải:

- Quân gia bớt giận, quân gia bớt giận, tên đó không biết chuyện, đại nhân ngài không cần chấp nhặt tiểu nhân, Mời vào, mời vào!

Tên nha dịch đó vẫn không dám đắc tội với đám quan binh này, người ta người đông thế mạnh, hơn nữa quan binh tự thành hệ thống, lão gia bọn họ mặc dù là Thái Thú, cũng không quản được chuyện trình tự đội quân, cho nên đám binh đầu to này mới không coi Thái Thú của bọn họ ra gì.

Bọn nha dịch lập tức mở cửa chính, bốn tên nha dịch áp giải lôi kéo Bàng Ma Ma, phía sau là quan binh Chiết Xung Phủ của một Lữ, đội ngũ chỉnh tề, giậm chân ngay ngắn, dưới chân rầm rập, như duyệt binh xông vào phủ Thái Thú. May mắn là phủ Thái Thú đủ lớn, cửa trước tiền sảnh cũng đủ rộng, hơn trăm quan binh Đại Đường đi thẳng vào trước tiền sảnh, mới đừng xếp thành hàng, thẳng như một cây thương.

Nhậm Oán ở công đường vừa nhìn thấy thế trận này, lập tức kinh hãi. Lão ta vốn dĩ muốn nhân dịp xét xử hôm nay để bức nhân chứng Bàng Ma Ma ra, đến lúc đó tìm lý do để giữ mụ ở lại, chỉ cần mụ nằm trong tay mình, thì vụ án này mười phần cũng chắc tám phần thắng rồi. Ai ngờ được, Lão thất phu Võ Sĩ Hoạch này còn phái một Lữ binh soái áp giải Bàng Ma Ma, làm điều này để làm gì? Rõ ràng là sợ bị lão cướp người! Võ Sĩ Hoạch sao lại để ý đến con người Bàng Ma Ma này? Chẳng lẽ là vì muốn giúp Lý Ngư để cướp nữ nhân? Dùng cái mông suy nghĩ cũng biết được là không thể.

Vậy thì…

Võ Sĩ Hoạch này muốn dùng danh nghĩa để bắt Bàng Ma Ma sao?

Đồng đảng thích khách à!

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Nhậm Oán tức thì trào dâng lên một dự cảm không rõ ràng.

Nhưng lão không ngờ được rằng, lúc lão đang có vẻ xuất thần, thần sắc thay đổi bất định, Bàng Ma Ma bị áp giải lên đại đường nhìn rất rõ ràng.

Bàng Ma Ma là loại người gì chứ? Là Đại đương gia của “Trương Phi Cư”, đương nhiên giỏi quan sắc hành động và sắc mặt người khác, đôi mắt hỏa nhãn kim tinh kia ai thực ai hư, ai phú ai quý chỉ liếc một cái là có thể nhìn ra được tám chín phần. Hiện giờ mụ dùng bản lĩnh này trên người Nhậm Oán rồi.

Trước đó ở phủ Đô Đốc khi gặp được vị Thái giám kia, nếu như nói loại nữ nhân giảo huyệt như mụ vẫn chỉ tin sáu phần, hiện giờ nhìn bộ dạng biến hình biến sắc của Nhậm Oán thì đã tin chín phần: Vị Nhậm Thái Thú này thật sự xong đời rồi.

Vừa nghĩ như vậy, mụ còn có do dự gì nữa. Bỏ tốt giữ soái không dễ dàng, vụ mua bán bỏ soái giữ tốt này, bất cứ ai cũng sẽ giao dịch! Bàng Ma Ma tức thì quỳ xuống, tru tréo:

- Già đây hồ đồ, già đây oan uổng quá!

Mụ cũng rất biết diễn đấy, nói khóc là khóc, lệ rơi như mưa, Nhậm Oán vừa nhìn thấy, trong lòng liền lóe lên một tia hi vọng, khẩn trương khuyến khích mụ nói:

- Ngươi có uẩn khúc gì cứ nói với bổn quan, bổn quan sẽ làm chủ cho ngươi!

Ai mà biết được, tiếng tru tréo này của Bàng Ma Ma chỉ là đào trước cái hố cho Nhậm Thái Thú. “Già đây hồ đồ”, sao lại hồ đồ? Không nên chịu sự bức bách của Nhậm Thái Thú, lừa gạt gái nhà lành làm kỹ nữ, lừa gạt Cát Tường lương thiện. “Già đây oan uổng quá”, vậy bắt ai mới không oan uổng? Nhậm Thái Thú chứ sao.

Tuy vậy, Bàng Ma Ma kêu lên hai câu này, cũng không giải thích tại sao lại hồ đồ, tại sao lại oan uổng, bắt đầu kể đầu đuôi sự việc mụ cùng với ba người Kinh Ngôn, Lý Dương, Bạch Càn dụ dỗ Cát Tường, nói đến cảnh tượng đặc sắc, tự tát bốp bốp vào mặt mình, chửi mình không phải là người.

Bàng Ma Ma “phản bội” phản đến mức hoàn toàn như vậy, làm cho ba người Kinh Ngôn, Lý Dương, Bạch Càn giật mình trợn mắt há mồm. Đây vẫn là một vị nữ anh hùng Bàng Ma Ma trong mắt bọn họ đấy ư? Rốt cuộc mụ đã trải qua chuyện gì thế!

Dương Thiên Diệp là ai? Đó chính là tượng trưng và hi vọng phục quốc trong thâm tâm của Mặc tổng quản, là vị lãnh tụ khôi phục Đại Tùy, là Tiểu công chúa được bồi dưỡng giống như một Đế vương. Người ta tuy rằng chỉ là một tiểu cô nương, nhưng đầu óc xảo quyệt, từng tỉ mỉ nghiên cứu Đế vương học đấy. Cho nên nàng cố ý căn dặn Võ Sĩ Hoạch phái một Lữ quân áp giải Bàng Ma Ma, nhằm lợi dụng sự đa nghi của Nhậm Oán, khiến cho lão ta bị hớ, từ đó kết hợp tiền chiến, đẩy Bàng Ma Ma lên cao trào.

Liên hoàn kế này được nàng vận dụng hết sức nhẹ nhàng dễ dàng, Nhậm Oán và Bàng Ma Ma trong lĩnh vực của mỗi người đều thủ đoạn cao minh nhưng lại bị một tay Dương Thiên Diệp lừa gạt bỡn cợt đến sống lên chết xuống.

Kỳ thực Nhậm Thái Thú bị sốc, chứ không phải sợ. Bởi vì cùng là quan, trên quan trường có nhiều lợi hại lão ta và Võ Sĩ Hoạch đều biết rất rõ, lão ta tin chắc rằng Võ Sĩ Hoạch sẽ không dễ gì bức Bàng Ma Ma vu oan lão ta là chủ mưu thích khách, bởi vì, làm như vậy thì hậu hoạn quá lớn!

Thiên hạ không có bức tường nào mà không lọt gió, vụ án lớn như vậy, lại nhiều người liên quan, không thể nào bịt miệng tất cả những người tham dự, ngày sau một khi xác minh không thật, hoặc là bị kẻ địch tìm ra, tội hãm hại đồng liêu sẽ bị trừng trị rất nghiêm khắc. Cho nên, trừ khi là đã đến mức ngươi chết ta sống, không quan tâm đến cái giá phải trả mà không từ bất cứ thủ đoạn nào để dùng, chắc sẽ không vì lật đổ đối thủ mà tự đào hố to cho mình.

Đây là một lời cảnh cáo của Võ Sĩ Hoạch, ép lão ta khuất phục, suy cho cùng lão ta chỉ mang tội danh tham ô và cướp dân nữ, cùng lắm thì bị giáng chức thậm chí bãi chức, chịu đựng qua hai năm cũng có thể được phục chức. Bàng Ma Ma một khi đã vận dụng đại sát khí này, muốn giết một nghìn tên địch, chính là tự tổn hại 800 người, Võ Sĩ Hoạch chỉ là muốn cảnh cáo lão ta một chút.

Võ Sĩ Hoạch và Nhậm Oán đều là những người thông minh, khi Võ Sĩ Hoạch tiếp nhận kiến nghị của Dương Thiên Diệp, vốn cũng nghĩ như vậy, muốn thông qua loại ám chỉ không nói ra miệng, khống chế quy mô chiến đấu của hai bên ở trong phạm vi tổn hại mà một trong hai bên đều có thể chấp nhận được.

Nhưng Dương Thiên Diệp lại là người thông minh hơn so với bọn họ, mà Bàng Ma Ma lại là một người thích tự cho mình là thông minh, như vậy bốn người thật sự thông minh, giả thông minh, khôn vặt, tài giỏi cùng tụ hợp trong một nhóm, vốn dĩ việc đơn giản lại bị làm phức tạp.

Nhậm Thái Thú nghe Bàng Ma Ma thú tội xong, trong đầu tốc độ hoạt động của não mỗi giây nhanh hơn gấp 10 lần nhanh chóng cân nhắc một lợi hại được mất, lập tức đưa ra quyết định: Rắn độc chích nọc độc vào tay, tráng sĩ chặt tay. Trí ở công danh, li biệt đáng gì để than vãn!” Cậu em nhỏ” Tô Lương Sinh này, đành phải cắt rồi!

Bình Luận (0)
Comment