Chương 114: Cùng mắc sai lầm
Viên Thiên Cương khiêm tốn, thấy mọi người cao hứng không khỏi thầm cười khổ, học được một thân bản lĩnh, chẳng lẽ lại chỉ để biểu diễn cho người ta giải khuây hay sao? Tuy nhiên, ngoại trừ đem ra để kiếm tiền thì cũng không có tác dụng nào khác.
Y thở dài một hơi, chăm chú nhìn về phía vị quản gia kia, vị quản gia kia tuyệt đối không nghĩ rằng không tốn một xu mà có thể được vị thần tiên sống xem tướng cho mình, đang đứng ở đằng kia mà vừa mừng vừa lo, không biết nên làm thế nào cho phải, đành chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng nghiêm, để cho người khác nhìn.
Viên Thiên Cương xem chỉ tay, khẽ gật đầu, đang định mở miệng thì Dương Thiên Diệp đột nhiên ngắt lời nói:
- Khoan đã! Nếu Viên Thiếu Giám nói ra trước mặt mọi người chỉ e là khó phân cao thấp với Lý Tiểu Lang quân, không bằng từng người các người viết ra kết luận để cho mọi người xem.
Ngày thường trong bữa tiệc cùng lắm là hành tửu lệnh, hôm nay lại là xem tướng thuật, đúng là hoàn toàn mới mẻ. Võ Sĩ Hoạch cũng bừng bừng hứng khởi, vội cho người đem án thư tới, bày giấy và bút mực ra, mời Viên Thiên Cương viết trước, sau khi để án thư qua một bên mới mời Lý Ngư ra tay.
Lý Ngư nhắm mắt làm bừa, viêt được vài câu. Lúc này mọi ngươi mới đi tới, đưa án thư của Viên Thiên Cương tới, so sánh của hai người, lông mày của mọi người nhất thời nhíu lại, cái khác không nói, chỉ riêng chữ này… Ai, thực sự là một trời một vực, ngay cả bản thân Lý Ngư cũng không nhịn được nhìn xuống.
Võ Sĩ Hoạch ho khan hai tiếng nói:
- Viên Thiếu Giám nói, Vâng trán cao đầy đặn, lưng võng, ba mươi tuổi có phú quý, phúc cho con cháu. Gần đây vất vả lo nghĩ vì phải chuyển đi, có lợi ở phía nam, đương quy.
Dương Thiên Diệp cao giọng đọc bản của Lý Ngư:
- Mặt đỏ và cương, không có phú quý. Sau không thịnh vượng, không được trường thọ.
Hai ngươi hai lời phán quyết khác nhau. Quản gia kia nghe xong hai lời phán quyết của hai người cả kinh nói:
- Viên tiên sinh…Không! Viên thần tiên sao giống như thần vậy. Tiểu nhân vừa năm ba mươi tuổi trở thành quản gia trong phủ lão gia, không phải là ba mươi tuổi có phú quý sao. Quê nhà của tiểu nhân ngay tại phía nam, trước chịu nhiều nỗi khổ, sau cả nhà đoàn tụ, xác thực là lợi ở phía nam.
Võ Sĩ Hoạch, Dương phu nhân và Dương Thiên Diệp, Lý Ngư đều biết Võ Đô Đốc sắp phải chuyển đi, cho nên khi nhìn thấy trong bản phán của Viên Thiên Cương viết lo lắng vì gần đầy sắp phải chuyển đi mà cảm thấy khiếp sợ. Ông ta là quản gia của Võ phủ, một khi Võ phủ chuyển đi, không thể nghi ngờ là phải bận tâm lo lắng, lời phán quyết không thể nói là không chính xác.
Trong việc này, Lý Ngư và Viên Thiên Cương có lời phán quyết về quản gia hoàn toàn trái ngược nhau, ai đúng ai sai, trong lòng mọi người cũng tự có kết luận.
Huống chi, một quản gia Võ phủ cao quý, thật sự không thể xem là không phú quý. Còn không được trường thọ, lão quản gia năm nay đã hơn năm mươi, nếu tuổi thọ bình quân ngay tại lúc này, hơn năm mươi cũng không tính là thọ ngắn, huống hồ cuộc sống hiện tại của ông ta cũng đang yên ổn.
Lý Ngư theo bản năng đã phán dựa theo ý tưởng của đời sau, nghĩ rằng làm một người nô bộc vả lại tuổi đã trên năm mươi lại không có cơ hội tiến lên, lại quên mất tuy ông ta làm một người hầu hạ, nhưng đối hắn ông ta mà nói hiện tại đã rất đại phú đại quý. Dựa theo tuổi thọ của người ở đời này thì ông ta càng không được tính là chết sớm.
Dù Lý Ngư quyết định đã bỏ trốn rồi, cũng không ngại người khác nhìn hắn như thế nào, nhưng trên mặt cũng tỏ vẻ ngượng ngịu, lão quản gia nghĩ lại cho rằng hắn nói sai, còn cười híp mắt nói một câu:
- Tiểu lão nhi đã hơn năm mươi tuổi rồi, cho dù là ngày mai chết, cũng không tính là ngắn thọ, ha ha, sống lâu trăm tuổi, Tiểu lão nhi chưa từng nghĩ tới.
Lý Ngư vừa nghe vậy, càng không thấy dễ chịu. Võ Sĩ Hoạch ho khan một tiếng nói:
- Ồn ào cái gì, đi ra ngoài đi.
Lão quản gia liền khom người đi ra ngoài cửa, bởi vì được quẻ tốt từ Viên Thiên Cương, trong lòng cực vui mừng, cộng thêm trời tối như mực, không chú ý dưới chân nên giày nhọn vấp ở ngoài cửa, “ối” một tiếng rồi ngã ra ngoài cửa, người làm ở ngoài cửa vội vàng nâng ông ta dậy, cái trán bị va trúng máu tươi chảy ròng ròng, lão quản gia cũng không thèm để ý, chỉ muốn con cháu phú quý nhiều hơn mình đã là vô cùng vui vẻ.
Lý Ngư vội ngồi xuống, ngượng ngùng, hoàn toàn không có hứng thú uống rượu. Tuy nhiên hắn chỉ chờ mong tối này có thể cao bay xa chạy, tìm một nơi để đặt chân tới, sẽ cùng Cát Tường thành hôn, vợ chồng hòa hợp, một chuyện nhỏ như vậy cũng không để ở trong lòng nữa, từ này trở đi sẽ khó có thể gặp lại mọi người, chẳng lẽ còn muốn vì thế mà “quay lại thời gian” một lần ư?
Thế nhưng lúc này ở bên trong khách xá, vợ đẹp của hắn cũng đã bị sói mượn.
Ở bên trong khách xá, hai hàng phòng khác, ở cuối hai hàng phòng khác có hai nhà ngang một trái một phải, ở giữa có tường cao, đó là khách phòng chuẩn bị cho khách quý. Dương Thiên Diệp đã ở một phòng, một phòng khác làm nơi ở tạm thời của Kinh Vương.
Quản gia của Võ phủ vừa đi, Kinh Vương say mẹp lập tức nhảy dựng lên, thần thái sáng láng, làm sao còn buồn ngủ. Gã gọi hai thị vệ thân cận vào phòng, hai thị vệ này một người là Vương Côn Luân, một người tên Trịnh Thế Hữu, cũng là cao thủ bậc nhất trong chốn giang hồ.
Kinh Vương cười ha hả nói:
- Trong khách xá này có một nữ tử tên là Cát Tường. Hai người các ngươi đi “mời” nàng ta tới cho ta… Nhớ là không được lộ ra, quấy nhiễu người khác thì không hay.
Thủ đoạn của Kinh Vương, hai người thị vệ này không thể quen thuộc hơn được, cũng làm cho gã không ít việc xấu, lập tức tâm lĩnh thần hội, hai người ôm quyền đáp ứng rồi xoay người đi ra ngoài.
Kinh Vương cúi đầu nhìn, cười một cách dâm tà, lấy ra một bọc nhỏ từ hông, mở đèn ra, bên trong là bốn viên thuốc màu đỏ, gã lấy ra một viên, nuốt với nước, lại cẩn thận kẹp mấy viên thuốc còn lại vào, lòng ngứa ngáy khó chịu chờ đợi hai thị về mang tiểu mỹ nhân trở về.
Tại bữa tiệc bên này, Lý Ngư cảm thấy vô vị, đã có ý muốn cáo từ để trở về chuẩn bị chạy trốn. Dương Thiên Diệp nhìn thời gian vừa đủ, rượu cũng đã uống vừa đủ, cũng muốn bỏ đi. Nhưng khi Viên Thiên Cương và Lý ngư đấu pháp lại khiến cho Võ Sĩ Hoạch và Dương phu nhân cảm thấy hứng khởi.
Võ Sĩ Hoạch cười nói:
- Đừng vội, đừng vội, khó có cơ hội hai vị thuật pháp đều ở trong này. Ngồi thêm một chút, ngồi thêm một chút.
Đúng lúc này, Hột Can Thừa Cơ kiềm chế không được một tay cầm đao đứng ở cửa.
Thấy đã đến thời gian hành động, huynh đệ kết nghĩa của gã là Lý Hoành Kiệt đã đưa người mai phục xung quanh phủ Đô đốc, nhưng Dương Thiên Diệp ở bên này lại không thấy động tĩnh gì, Hột Can Thừa Cơ cũng thấy sốt ruột.
Hai huynh đệ Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên chắc là sẽ không đi theo Võ Sĩ Hoạch tới Kinh Châu, cho nên Võ Sĩ Hoạch mới bồi dưỡng Hột Can Thừa Cơ như thị vệ, bởi vậy xưa này đều thường xuyên ở lại quý phủ.
Gã nghĩ đi loanh quanh hai vòng quanh thiện đường để nhắc nhở Dương Thiên Diệp chắc cũng không sao, lại không biết trong sảnh còn có hai thần tiên một thật một giả.
Hột Can Thừa Cơ vừa lộ diện ở cửa, còn chưa kịp nói cớ mà gã đã nghĩ thì Dương thu nhân chỉ vào hắn mỉm cười nói:
- Chính là hắn! Cho mời Viên Thiếu Giám và Lý tiểu lang quân tới xem, tiền đồ vận mệnh của Hà tướng quân như thế nào?
Hột Can Thừa Cơ sửng sốt:
- Cái gì mà tiền đồ vận mệnh? Đang yên đanh lành sao lại tính vận mệnh gì cho ta?
Dương Thiên Diệp vội vàng đánh mắt với gã, để ra hiệu gã cấp tốc tránh đi, nhưng cho Hột Can Thừa Cơ lại không hiểu gì cả.
Viên Thiên Cương nhìn vào Hột Can Thừa Cơ, nhìn mặt mũi ngũ quan của gã, ngón tay bẩm tính dưới bàn, biến sắc nói:
- Không tốt!