Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 115 - Chương 115: Bắt Giặc Trước Bắt Vua

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua
Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua

Viên Thiên Cương bấm ngón tay tính nhẩm một lát, đột nhiên chỉ một ngón tay vào Hột Can Thừa Cơ, sợ hãi nói:

- Người này có gì đó quái lạ!

Hiếm khi nhìn thấy Viên Thiên Cương thất thố như vậy, tất cả mọi người đều có chút giật mình. Dương phu nhân liếc nhìn Viên Thiên Cương, trong lòng càng là thầm nghĩ:

- Những người học đạo này vì hù dọa phàm phu tục tử chúng ta, liền ưa thích gây ngạc nhiên nhất. Hà tướng quân này mặc dù anh tuấn một chút, nhưng có thể có cổ quái gì?

Viên Thiên Cương gấp giọng nói:

- Người này, sẽ gây bất lợi cho Đô Đốc!

Viên Thiên Cương còn chưa suy tính hết, Dương Thiên Diệp đã muôn phần khẩn trương, quát:

- Động thủ!

Hột Can Thừa Cơ cũng thật sự nghe lời, gã đã sớm không kiên nhẫn được nữa, Dương Thiên Diệp vừa nói động thủ, gã liền hét lớn một tiếng, đao hóa tấm lụa, thế như lôi đình, bỗng nhiên vọt tới trước một bước, oanh một tiếng đại đao chém xuống, chén bát đĩa trên bàn dồn dập bị chấn bay lên trên không.

Chợt, cái bàn kia xoạt một cái, chiếc bàn làm bằng gỗ cứng rắn vỡ nát, ngay sau đó chén bát đĩa nảy lên không trung cũng rơi xuống đất, rơi lộn xộn.

Một đao kia của Hột Can Thừa Cơ cũng là lớn tiếng doạ người, ngoại trừ một nửa con gà quay được treo trên đầu đao, nó có màu mỡ và đẹp mắt. Hột Can Thừa Cơ hậm hực hất gà quay lên, kề đại đao bóng mỡ về phía cổ Viên Thiên Cương, cười nói:

- Cái tên nhà ngươi, ngược lại là thật sự là có mấy phần bản lĩnh, không bằng đi theo bản Đại Vương, làm quân sư, thấy thế nào?

Võ Sĩ Hoạch là võ tướng, phản ứng nhanh nhẹn một chút, Hột Can Thừa Cơ vừa có động tác, y liền thoát ra lui lại, muốn cầm cái ghế đá trước người làm vũ khí. Không ngờ y vừa mới lui, sau lưng liền có vũ khí sắc bén gí vào lưng, giọng nói của cô em vợ khiến cho y nhớ thương khẽ vang lên bên tai:

- Tỷ phu đừng có động, nếu như đả thương ngươi, vậy cũng không tốt.

Dương phu nhân quá sợ hãi, nói:

- Thiên Diệp, ngươi làm cái gì vậy?

Dương Thiên Diệp nhìn nàng một cái, áy náy nói:

- Tỷ tỷ, xin lỗi, tiểu muội có nỗi khổ tâm khác, thực sự là có chút bất đắc dĩ.

Lúc Hột Can Thừa Cơ chém một đao xuống, tất cả mọi người đã nhảy dựng đứng lên, lúc này hai người Võ Sĩ Hoạch và Viên Thiên Cương đồng thời bị chế trụ, Lý Ngư thấy tình thế không ổn, hai chân liền lặng lẽ di động về phía sau, muốn thừa dịp hỗn loạn chạy đi.

Hột Can Thừa Cơ liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh, đột nhiên hét dài một tiếng, trong khoảnh khắc, vây cánh trong ngoài đồng thời động thủ, đám người Lý Hoành Kiệt vượt tường mà vào, đám người Mặc Bạch Diễm và Phùng Nhị Chỉ đã sớm mai phục ở phụ cận thiện đường, lúc này cũng dồn dập tung người thoáng hiện.

Lý Ngư vừa mới lui, liền cảm thấy bả vai bị một bàn tay to như kìm giữ chặt, giọng nói của Mặc Bạch Diễm vang lên bên tai:

- Tiểu thần tiên, chớ có nhúc nhích, kẻo vô tình bị thương.

Lý Ngư cười khổ một tiếng, đành phải từ bỏ suy nghĩ chạy trốn.

Võ Sĩ Hoạch vừa sợ vừa giận, trừng mắt nhìn Dương Thiên Diệp nói:

- Thiên Diệp, ngươi đến tột cùng đang làm cái gì?

Dương Thiên Diệp thản nhiên nói:

- Tỷ phu yên tâm, ta không sẽ giết ngươi, ta chỉ cần binh phù lệnh tiễn của ngươi, còn có thủ dụ của ngươi, điều động binh lính ba phủ, chiếm lĩnh Lợi Châu Phủ.

Võ Sĩ Hoạch sợ hãi nói:

- Ngươi điên ư? Đó là tạo phản?

Hột Can Thừa Cơ cọ xát đại đao bóng mỡ ở trên đầu vai của Viên Thiên Cương, lưỡi đao kề sát bên cổ, lực đạo hơi kém nửa phần, có thể sẽ vô ý cắt đứt cổ của Viên Thiên Cương, cười nói:

- Ngươi vẫn không rõ sao? Chúng ta chính là muốn tạo phản, ta chính là Hột Can Thừa Cơ mà ngươi truy nã, ngươi cho đến bây giờ còn chưa rõ?

Viên Thiên Cương đứng ở nơi đó mặt không đổi sắc, kỳ thật cũng là muôn phần khẩn trương. Mặc dù y có đại thần thông, nhưng đột nhiên gặp phải loại tình huống này cũng không có khả năng không khẩn trương, tuy nhiên Viên Thiên Cương giấu tay ở trong tay áo, vội vã bói cho mình một quẻ,

Đúng là một quẻ hữu kinh vô hiểm, Viên Thiên Cương cũng liền không sợ.

Võ Sĩ Hoạch nghe Hột Can Thừa Cơ nói, ngạc nhiên nghi ngờ nói:

- Ngươi là Hột Can Thừa Cơ? Vậy ngươi...

Võ Sĩ Hoạch chuyển hướng sang Dương Thiên Diệp, Dương Thiên Diệp cười nhạt một tiếng, nói:

- Ta xác thực gọi là Dương Thiên Diệp, bất quá, không phải họ hàng xa của tỷ tỷ!

Mắt Viên Thiên Cương sáng lên, ảm đạm thở dài:

- Ta biết ngươi là ai, ngươi...đây là tội gì chứ!

Dương Thiên Diệp nhìn về phía Viên Thiên Cương, động dung nói:

- Ta biết ngay, dùng bản lĩnh của thúc phụ, không có khả năng không biết trên thế gian còn có một thân nhân ruột thịt. Thúc phụ, ta biết Dương gia có lỗi với ngươi, nhưng ngươi dù sao cũng không cắt được giọt máu của mình. Trợ giúp ta, chúng ta cùng nhau khôi phục giang sơn Đại Tùy, có được hay không?

Võ Sĩ Hoạch càng nghe càng kinh hãi, không nhịn được nói:

- Ngươi đến tột cùng là ai?

Mặc Bạch Diễm chụp bả vai của Lý Ngư, ngạo nghễ nói:

- Cô nương nhà ta, chính là Tùy Đế nhất mạch, Thiên Diệp công chúa!

Dương Thiên Diệp nhìn về phía Viên Thiên Cương, nhẹ nhàng nói:

- Mà y, chính là thúc phụ của ta, con trai của Văn Đế, huynh đệ của phụ hoàng ta!

Võ Sĩ Hoạch nhìn người này một chút, lại nhìn người kia một chút, thật sự choáng váng. Lý Ngư nhìn Dương Thiên Diệp một chút, lại liếc mắt nhìn Viên Thiên Cương, trong lòng cũng nói thầm:

- Hoá ra Viên Thiên Cương không họ Viên, mà là họ Dương! Đây thật sự là một chuyện phiếm lớn.

Lý Ngư đã có chuẩn bị, liền nắm Trụ Luân ở giữa cổ tay vào trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt ngón tay của mình để khởi động Trụ Luân, cho nên đối với khốn cảnh trước mắt cũng là không sợ chút nào, vì thế mới có lòng dạ thanh thản nghe người ta nói chuyện.

Viên Thiên Cương nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:

- Trời có bốn mùa và ngũ hành, nóng lạnh thay thế, mưa thuận gió hòa, giận sẽ làm gió, ngưng hạ sương tuyết, thiên địa hằng số. Thiên nhân sở đồng, nhân gian canh thế, diệc thuộc tất nhiên, chuyện đã qua, cần gì phải cưỡng bức nghịch thiên mà đi?

Võ Sĩ Hoạch giật mình nói:

- Viên Thiếu Giám, ngươi...ngươi thật sự là con trai của Đại Tùy Văn Đế?

Viên Thiên Cương cười khổ nói:

- Viên mỗ dốc lòng tu đạo, tu cũng chỉ có thể là tương lai. Chuyện quá khứ, phát sinh liền đã phát sinh, là không có cách nào sửa đổi. Xuất thân lai lịch này, mặc kệ ta có tình nguyện hay không, đúng vậy, cha ruột của ta, thật sự là Đại Tùy Văn Đế.

Võ Sĩ Hoạch cứng họng, Viên tiên sinh chính mình đối đãi như khách quý, lại là con trai của Đại Tùy Văn Đế? Đây thật sự là một trò đùa lớn.

Dương Thiên Diệp nói:

- Thúc phụ, vô luận lúc trước Dương gia có đối xử với mẫu thân ta như thế nào, nhưng…ngươi vẫn luôn luôn là người Dương gia. Bây giờ Dương gia chỉ còn lại hai người chúng ta, thúc phụ có nguyện cùng nhau khởi sự với chất nữ, cùng nhau tạo nên đại nghiệp, vào ngày Đại Tùy khôi phục, ngươi chính là Đại Tùy Hoàng Đế!

Viên Thiên Cương lắc đầu nói:

- Tuy rằng ta phiêu bạt thiên hạ, nhưng lòng ta đã chết, đế vương bá nghiệp, không liên quan gì đến ta.

Dương Thiên Diệp cả giận nói:

- Uổng cho một thân bản lĩnh của ngươi, thế mà cam lòng thối rữa với cỏ cây!

Mặc Bạch Diễm dùng giọng the thé nói:

- Hoàng thúc nếu không nguyện cùng nhau khởi sự với công chúa điện hạ, ngày sau Đại Tùy thiên hạ khôi phục, Hoàng Đế sẽ chính là công chúa, công chúa sẽ trở thành vị nữ Hoàng Đế thứ nhất trong lịch sử, hoàng thúc tuy là huyết mạch Văn Đế, lại cũng không thể tới tranh chấp!

Viên Thiên Cương nhìn chăm chú Mặc Bạch Diễm, đột nhiên mỉm cười:

- Ngươi thật trung thành! Nữ Hoàng Đế sao? Thiên hạ sau này, có lẽ thật sự sẽ xuất hiện một vị nữ Hoàng Đế, nhưng...không phải là Thiên Diệp!

Lý Ngư thầm nghĩ:

- Đương nhiên không phải là Dương Thiên Diệp. Vị nữ Hoàng Đế kia vào giờ phút này liền đang ngủ ở trong hậu trạch, trong phủ làm ầm ĩ như thế, cũng không biết nàng đã tỉnh chưa.

Hột Can Thừa Cơ không kiên nhẫn trừng mắt nói:

- Công chúa...à không…nữ hoàng bệ hạ của ta, chuyện nhà của ngài, dự định trò chuyện tới khi nào? Chúng ta có thể hay không trước tiên nắm bắt tới binh phù lệnh tiễn tới tay, đêm dài lắm mộng a!

Dương Thiên Diệp giật mình, thu hồi tâm tư mời chào Viên Thiên Cương, chuyển hướng sang Võ Sĩ Hoạch, nở nụ cười xinh đẹp, nói:

- Tỷ phu, ta đến quý phủ, nhận được sự khoản đãi nhiệt tình của vợ chồng các ngươi, khắc sâu ở trong lòng. Hiện tại, chỉ cần ngươi giao ra binh phù lệnh tiễn, lại viết một phần thủ dụ, bảo tam quân nghe lệnh của Thành Cơ tướng quân làm việc, ta có thể cam đoan, trên dưới quý phủ, tuyệt đối sẽ không có một người thụ thương.

Võ Sĩ Hoạch cả giận nói:

- Phi! Ngươi mơ tưởng! Giao ra binh phù lệnh tiễn, lại viết thủ dụ, ở trước mặt Hoàng Đế, Võ mỗ phải bàn giao như thế nào? Không phải là liền đi lên thuyền hải tặc của ngươi sao? Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, mong muốn ta giao ra binh phù lệnh tiễn, mơ tưởng!

Võ Sĩ Hoạch càng nghĩ càng không cam lòng, oán hận tăng thêm một câu:

- Lão phu đối với ngươi...đối với ngươi...như thân di muội, không nghĩ tới lại là dẫn sói vào nhà, lão phu thật sự là mắt chó đui mù.

Hột Can Thừa Cơ lại lật mắt một cái, không nhịn được nói:

- Nói lời vô dụng với y làm gì, không chịu giao binh phù lệnh tiễn phải không, trước tiên ta sẽ lôi hai đứa con trai Võ Nguyên Khánh, Võ Nguyên Sảng của ngươi ra, một đao một đứa, sau đó xé xác. Hai tên tiểu tử kia, ta đã sớm chướng mắt.

Hột Can Thừa Cơ nói xong, liền hô với bên ngoài:

- Hoành Kiệt! Đã khống chế toà viện này chưa?

Trong bóng tối đột nhiên có một bóng người bay ra, trang phục màu đen, tay cầm trường đao, đằng đằng sát khí, đúng là Lý Hoành Kiệt.

Lý Hoành Kiệt xách ngược trường đao, nói đối với Hột Can Thừa Cơ:

- Bẩm tướng quân, toà viện này, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của chúng ta, coi như là một con ruồi, chúng ta không gật đầu, nó cũng đừng hòng bay vào.

Lý Hoành Kiệt vừa dứt lời, trong sân đen kịt liền có một bóng người lao qua ngọn đèn dưới hành lang:

- Ngư Nhi, việc lớn không tốt, Cát Tường bị người trong viện ở sát vách Thiên Diệp cô nương kia bắt đi, ngươi mau đi xem một chút đi, ai nha, đây là tạo nghiệt gì chứ!

Lý Hoành Kiệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phan Kiều Kiều, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt xếch lên đầy tức giận:

- Phụ nhân...phụ nhân béo này xuất hiện từ chỗ nào?

Bình Luận (0)
Comment