Chương 118: Mọi sự đã được chuẩn bị
Hiện giờ Lý Ngư ở Lợi Châu là một nhân vật có danh tiếng, bị rất nhiều người chú ý, cho nên chỉ có thể làm một số công tác chuẩn bị hoàn thành trước khi màn đêm buông xuống để chạy trốn, như vậy cho dù bị người khác biết tin cũng không kịp làm phản ứng gì.
Lúc này vì phải ứng phó việc thay đổi đêm nay, hắn càng thêm bận rộn chuẩn bị. Sáng sớm, trước tiên Lý Ngư đi tìm Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi, ân cần dặn dò hai người một phen, kêu hai người lập tức phân công nhau hành động, tiếp đó phải đi thăm hỏi Quách Nộ.
Trừ lúc Quách Nộ đi làm việc thì không ở trong nhà rót trà uống một mình cũng tới sòng bạc Vân Sạn đánh bài, rất dễ tìm. Lý Ngư tìm được Quách Nộ ở sòng bạc Vân Sạn, nắm cả bờ vai của ông ta kéo đi, thì thầm một chút, khuôn mặt của Quách Nộ vốn luôn luôn nghiêm túc cũng lộ ra một nụ cười dọa người, khẽ gật đầu.
Lý Ngư chắp tay cáo từ với Quách Nộ lại đi một chuyến tới Trương Phi Cư. Lý Ngư không nuốt lời, sau khi Bàng ma ma tử vong đã, mời chào một vài chưởng quỹ Trương Phi Cư: một lần nữa Trương Phi Cư được mở cửa lại với điều kiện Hà quyền sư làm đại chưởng quỹ.
Nhà đầu tư đứng sau luôn là người làm ăn chân chính, chỉ cần đầu tư vốn của mình ra là có thể lãi mẹ đẻ lãi con, tiền đẻ ra tiền, những cái khác không cần quan tâm. Cho nên, cổ phần của Bàng ma ma thuận lợi chuyển sang danh nghĩa của Hà Tiều Kính quyền sư, lại tiếp tục kinh doanh Trương Phi Cư.
Hà Tiểu Kính là một võ phu, quyền sư nổi tiếng ở Lợi Châu, kết giao với người cũng đều bằng nắm đấm, những hán tử này vốn uống rượu rất giỏi, hiện giờ Hà quyền sư đã là chủ của Trương Phi Cư, đương nhiên bọn họ muốn đến cổ động.
Vì thế, Trương Phi Cư liền xứng danh với cái tên “Trương Phi” cư, ra vào đều là những đại hán thô lỗ tục tằn, ở lầu một mà có người cười lớn một tiếng thì ở đất ở trên lầu ba cũng rung lêng, trên lầu ba có người nào nói câu nào thì ở dưới lầu một cũng có thể nghe rõ ràng.
Vì vậy trước mặt tốp người này, vũ cơ nhạc kỹ không được ưa chuộng lắm nhưng ẩm kỹ lại rất được hoan nghênh. Cái gọi là ẩm kỹ, chính là cô nương tiếp rượu, vừa được đàm luận lại được boa tiền.
Lý Ngư đi lên tìm Hà Tiểu Kính, không nhìn thấy các vũ nương nhảy múa nhưng lại thấy vài tiểu nương tử bồi tửu. Những tiểu nương tử này trang điểm xinh đẹp, chân đạp lên ngăn ghế, tay áo kéo cao lộ ra đôi tay trắng như tuyết, hai má đỏ hồng, mắt hạnh trợn tròn, hò hét cùng những đại hán kia.
Bên này có một đại hán, mặt đỏ bừng nói:
- Hồng Lý Ngư lư lư lư dữ lư…
Nói hết hơi, cô nương bên cạnh dương dương đắc ý nói:
- Hồng Lý Ngư dữ lục Lý Ngư dữ lư, Hồng Lý ngư dữ lục Lý Ngư dữ lư, Hồng Lý Ngư sữ lục Lý Ngư dữ lư”.
Nói tiếp tiếp ba lần, sau đó vươn đầu lưỡi, cố ý làm động tác kỹ xảo khiến người ta hoa cả mắt, quả thực có khả năng linh hoạt.
Đại hán không nói hai lời, nâng một bát rượu lớn lên, uống ừng ực.
Cô nương bên kia giơ cánh tay trắng như tuyết lên, giọng nói còn cao hơn cả nam nhân kia:
- Bảo không lộ, hai thân mật! Ba sao cao chiếu, đùng! Tứ hỉ! Ngũ kim khôi, sáu như ý! Bảy khéo léo, ba…
Người đàn ông thua đã bị cô nương đánh một bạt tai, cô nương thua thì đi tới trước mặt người đàn ông thơm một cái, chơi đến không biết trời trăng gì. Lý Ngư nhìn mà lắc đầu liên tục, đây thật sự là một phong cách hàng đầu, văn hóa của Trương Phi Cư thật sự khác xưa quá nhiều.
Hà Tiểu Kinh coi Lý Ngư như một đại ân nhân, vừa nghe Lý Ngư tới đây, nhất thời chạy từ phòng thu chhi tới, vừa chạy tới cửa thì thấy Lý Ngư đi xuống lầu. Hà Tiểu Kính kéo Lý Ngư lại, cười ha ha nói:
- Tiểu lang quân đến đây sao không thông báo một tiếng để Hà mỗ xuống lầu nghênh đón ngươi.
Lý Ngư cười nói:
- Hà sư gần đây đường làm quan rộng mở, ta xem ông dường như mập ra, nhưng chớ có công sức đổ xuống sông xuống bể, làm mất đi danh tiếng quyền sư hàng đầu Lợi Châu của ngươi.
Hà Tiểu Kính cười ha ha nói:
- Nói đùa, nói đùa, đến đây, mời vào trong. Người đâu, dâng trà, chuẩn bị một bàn tiệc ngon, ta…
Lý Ngư vội ngắt lời nói:
- Hà sư không cần phải thế đâu, hôm nay ta rất bận, tìm ông có chút việc, nói xong còn phải đi ngay.
- Hả?
Hà Tiểu Kính nhìn lên sắc mặt Lý Ngư, thấy có việc, vội đổi lại sắc mặt nghiêm túc, đưa hắn tới phòng thu chi nói:
- Mời! vào bên trong nói chuyện!
Lý Ngư nói thầm mấy câu với Hà Tiểu Kính, khi hắn rời khỏi Trương Phi Cư, Hà Tiểu Kính lộ vẻ mặt nghiêm túc cùng đi. Lý Ngư tỏ vẻ rất bình thản, hiển nhiên là hai người đã đàm luận, nhưng Hà Tiểu Kính lại tâm sự nặng nề.
Lý Ngư rời khỏi Trương Phi Cư thì vội vã tới Hoắc gia. Người này là người làm chứng giả, Lý Ngư tới chỗ của y là làm hộ tịch đầy đủ của ba người, đã hẹn hôm nay tới lấy.
Kiểm tra kỹ càng giấy chứng nhận, thanh toán xong, Lý Ngư thật sự không thể đi không được nữa bèn thuê một kiệu phu, hắn nắm dây cưỡi con lừa đi một chuyến tới phủ Đô đốc trước, đưa giấy chứng nhận giao cho mẹ cất đi, lấy tơ lụa và đồ vật quý báu ra, đổi thành vàng bạc.
Việc này không phải là việc nữ tử như Phan nương tử và Cát Tường thích hợp đi làm, không an toàn, hơn nữa ở thời Đường tuy nữ tử cũng không phải là tiểu nương tử cửa chính không ra cổng trong không bước, nhưng lấy hàng đi đổi thành vàng bạc cũng không khỏi gây sự chú ý, những chuyện này phải tự tay Lý Ngư làm mới được.
Lý Ngư làm xong toàn bộ việc này, Cẩu Đầu Nhi giúp hắn mua một chiếc xe ngựa, thức ăn và nước uống cho gia súc, giấu ở một một chỗ trong rừng cách Võ phủ không xa, chăm sóc giúp hắn. Trần Phi Dương thì mua rượu và thức ăn ngon, nhanh chóng tạo quan hệ với quan lại giữ thành, ăn uống thân mật giống như huynh đệ vậy.
Lúc này trời đã tối đen, Lý Ngư trở lại khách xá, làm một loạt chuẩn bị bỏ trốn xong thân thể mệt rã rời, hắm lên giường nằm một chút.
Cát Tường nhìn vẻ mệt mỏi của hắn mà cảm thấy đau lòng, lấy cho hắn chén nước, nhìn hắn nằm đó không nhúc nhích lại buông xuống. Nàng đi đến bên hắn, muốn đấm bóp chân cho hắn, nhưng cho dù hai người có yêu nhau nhưng dù sao quan hệ cũng chưa tới mức đó, ngay trước mặt Phan đại nương mà làm vậy thì còn gì là thể diện.
Lý Ngư thấy nàng cắn môi, bộ dạng khó xử, không khỏi giữ chặt tay nàng kéo đến bên mình, nói nhỏ:
- Mẹ ta còn ước gì muội thân thiết hơn nữa, không cần để ý tới bà.
Cát Tường xấu hổ ngồi xuống, liếc trộm một cái, thấy Phan đại nương đang đứng ở nhà chính, trên bàn đang để mấy bộ quần áo để sau khi bọn họ rời khỏi Lợi Châu sẽ mặc, bọc lại cẩn thận, đại khái một chút nữa sẽ không vào nhà, lại ngượng ngùng đấm vào đùi của Lý Ngư.
Một đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đấm vào đùi, Lý Ngư thấy thư thái toàn thân, thở một hơi dài, nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ một chút an nhàn, cho đến khi bên ngoài truyền vào giọng nói của quản gia Võ phủ:
- Lý tiểu lang quân, Tiểu thần tiên?
Lý Ngư mở mắt ra, thầm nghĩ:
- Rốt cuộc đã tới!
Đối đáp xong, Lý Ngư dặn dò mẹ và Cát Tường vài câu rồi từ từ rời khỏi phòng, đi theo quản gia tới thiện sảnh nhị đường. Dĩ nhiên Kinh Vương đang ngồi đó, lần trước Lý Ngư không nhìn kỹ gã, hiện giờ biết người này có ý dâm tà với Cát Tường thì còn quan sát kỹ hơn, thầm nghĩ:
- Đúng là rất dễ nhìn, đáng tiếc, mặt người dạ thú!
Một lát sau, Viên Thiên Cương phóng khoáng cũng đến. Giống như ngày hôm qua, Dương phu nhân và Dương Thiên Diệp cũng trước sau đi tới, ngay sau đó Kinh Vương liền lấy cớ say rượu muốn về khách xá Võ phủ, Lý Ngư nhìn thấy hết, chỉ có điều âm thầm cười lạnh.
Kỳ thật hắn đã biết sắp sửa phát sinh cái gì, sau khi quay ngược lại thời gian, những chuyện xảy ra giống nhau nên có thể tránh được rất nhiều chuyện, hắn đã làm rất nhiều chuẩn bị cho hôm nay, nếu như la ngựa xe ngựa chưa tới, giấy chứng nhận chưa làm xong, Kim ngân châu báu chưa đổi, cửa thành chưa khai thông như trước thì sau khi rời khỏi nửa bước cũng khó đi.
Còn nữa, Võ Sĩ Hoạch đối với hắn không tệ, Hoa Cô là bạn vong niên của hắn, hắn đã biết Võ gia sẽ xảy ra chuyện gì, nếu vậy mà vẫn cứ đi thì lương tâm làm sao mà yên được? Trước khi hắn chết, Dương Thiên Diệp làm ra cử chỉ thất thố, đã làm hắn kinh ngạc, hắn không ngờ tới, một Dương Thiên Diệp vẫn kiêu ngạo, cao cao tại thượng lại có tình ý với hắn.
Tuy cô nương này kiêu ngạo nhưng Lý Ngư cũng không ghét nàng, bởi vì biểu lộ chân thật của nàng trước lúc mình lâm chung, hắn lại càng không nhẫn tâm ngồi nhìn nàng đi trên còn đường không có lối thoát. Nếu Dương Thiên Diệp thực sự chiếm binh phù lệnh tiễn, khởi binh tạo phản ở Lợi Châu, kết quả đương nhiên là mệnh vong thân viễn.
Lý Ngư cũng cũng biết chỉ dựa vào nàng, cộng thêm một Hột Can Thừa Cơ hữu dũng vô mưu làm sao có thể đối đầu với thiên khả hãn Lý Thế Dân. Cho nên, tận khả năng của mình, ngăn cản hết toàn bộ sự việc. Có lẽ hắn không thể thay đổi chấp niệm của Dương Thiên Diệp, nhưng chuyện hắn có thể quản thì nên đưa tay ra. Về phần ngày sau nàng sẽ như thế nào, lương tâm của mình cũng được thanh thản.
Bởi vậy, toàn bộ vẫn như cũ, hắn sớm định ra thời gian.
Và tất cả mọi thứ, cũng không còn giống nhau.