Chương 119.1: Tuồng vui này là do ta đạo diễn
- Tỷ phu, muội kính huynh.
Dương Thiên Diệp cười đẹp làm sao, duyên dáng nâng chén, thần sắc lộ vẻ quyến rũ.
Tim Võ Sĩ Hoạch đập nhanh, vội vàng nâng chén, hào phóng uống rượu.
Dương phu nhân mơ hồ cảm thấy trượng phu của mình có gì đó không bình thường với người muội muội bà con xa này, không khỏi có chút ghen ghét, sẵng giọng nói:
- Ông nha, bao nhiêu tuổi rồi mà còn học bọn thanh niên lông bông, tửu lượng tốt lắm sao?
Võ Sĩ Hoạch vừa muốn phản bác thì đột nhiên Dương phu nhân biến sắc nói “Ôi chết” rồi đứng lên:
- Chết rồi! Bông tai của ta rơi đâu rồi?
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Chuyện xưa lại tái hiện rồi, ha ha ha, Viên bán tiên, thực xin lỗi!
Vẫn như trước, sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, Lý Ngư cười cười nhìn Viên Thiên Cương, Võ Sĩ Hoạch bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Ái chà, sao ta lại quên có hai vị cao nhân ở đây. Viên Thiếu giám, Tiểu thần tiên, hai vị có thể bói toán cho phu nhân ta một chút, xem hoa tai rơi ở đâu không?
Viên Thiên Cương khẽ mỉm cười nói:
- Lý tiểu lang quân làm chủ, mời!
Lý Ngư cười nói:
- Viên tiên sinh là tiền bối, dương danh thiên hạ, vãn bối kính đã lâu. Hiện giờ muốn lãnh giáo tiền bối để học hỏi một chút, không bằng ta và ông đều viết ra kết quả bói toán của mình, sẽ càng thêm nghiệm chứng, có được không?
Viên Thiên Cương cũng muốn xem bản lĩnh cao đồ của Tô Hữu Đạo như thế nào, không ngờ hắn cũng có ý thi với mình, không khỏi nhướng mày lên nói:
- Được! Rất tốt!
Võ Sĩ Hoạch cũng muốn xem bản lĩnh hai người này cao thấp thế nào, vội vàng sai người đưa án thư lại đây, dọn xong văn phòng tứ bảo, Lý Ngư mời Viên Thiên Cương lên trước, Viên Thiên Cương lại nói:
- Kính xin phu nhân đưa chiếc khuyên tai còn lại cho Viên mỗ mượn!
Viên Thiên Cương nâng chiếc khuyên tai im lặng bấm đốt ngón tay một lát, trong lòng đã có đáp án, đi đến trước bàn, đưa lưng về phía mọi người để tránh bị người khác nhìn động tác chuyển động của ngòi bút đoán được y viết chữ gì. Cầm bút lên múa vài cái, viết ba chữ to “Trong phòng này”.
Viên Thiên Cương viết xong, gấp tờ giấy lại, nhìn Lý Ngư đưa tay ra làm động tác mời.
Lý Ngư chắp tay khách khí với y, bước lên, cầm bút múa:
- Trong phòng này…
Viên Thiên Cương nhướng mày, y đã viết xong cho nên không cần lảng tránh, ở bên cạnh nhìn. Vừa thấy Lý Ngư viết ba chữ “Trong phòng này”, giống kết quả bói toán của mình y như đúc, không khỏi thất kinh:
- Nghe đồn Tô Hữu Đạo có nghiên cứa về thiên thiên, tuy nhiên, truyền thuyết là người này có sở trường về con người, bản lĩnh phụ quốc tá chính mà không thiện về tướng pháp, xem ra lời đồn đại là không thật, nếu không đồ đệ của ông ta sao lại có bản lĩnh như vậy được?
Tuy nhiên, mặc dù y kinh ngạc về bản lĩnh bói toán của Lý Ngư, thế nhưng chữ viết quá xấu, cho nên vừa kinh sợ lại vừa buồn cười, nhíu mày lại.
Không ngờ Lý Ngư còn chưa đặt bút xuống, hắn viết xong ba chữ “Trong phòng này”, dừng ngòi bút lại, trên tờ giấy trắng còn điểm thêm một điểm, lại tiếp tục viết “sau áo”.
Trong đôi mát của Viên Thiên Cương chợt lóe sáng, vẻ kinh hãi lộ rõ trên khuôn mặt.
Khi Lý Ngư viết chữ thì mọi người cũng cùng đi tới, xem hắn viết sáu chữ to: “Trong phòng này, phía sau áo”, chữ viết thực sự rất xấu, nét cứng còng, không có lực vận dùng ngòi bút, so với một đứa bé mới học chữ viết còn buồn cười hơn.
Có cơ hội đả kích Lý Ngư, đương nhiên Dương Thiên Diệp sẽ không bỏ qua, lập tức che miệng cười nói:
- Tiểu Lang Quân viết chữ gì thế, tiểu nữ tử chưa thấy bao giờ.
Lý Ngư nghiêng người liếc mắt một cái, nghiêm trang nói:
- Thực không dám giấu, đây là “Mạc Ngư thể” tại hạ tự nghĩ ra.
- Mạc.. Mạc Ngư…
Dương Thiên Diệp đột nhiên nhớ tới tình cảnh bên con suối Thúy Vân lang trong núi, hai má đỏ ửng, nguýt hắn một cái, trong lòng thầm hận:
- Kẻ phóng đãng này, lá gan càng lúc càng lớn, hắn dám trêu chọc ta trước mặt mọi người?
Kể từ khi Lý Ngư biết nàng có chút tình cảm với mình, cảm giác đối với nàng không còn giống như trước. Có điều người hữu tình nhất định có thể thành sao? Hắn không nghĩ mình thật sự sẽ có quan hệ gì với một vị công chúa tiền triều.
Dương Thiên Diệp chí ở phục quốc, trọng trách này nặng như núi, Lý Ngư không nghĩ mình có thể gánh vác nổi, cũng không muốn gánh vác. Cũng bởi vì chí hướng và ý chí này, Dương Thiên Diệp cũng sẽ không an phận, an tâm giúp chồng dạy con. Cho nên, hai người không thể nào ở bên nhau được.
Nhưng quan hệ phát triển trong tương lai là một chuyện, biết một cô nương xinh đẹp có tình cảm với mình, thậm chí còn thích mình, trong lòng của một người đàn ông cũng có một cảm giác khác.
Võ Sĩ Hoạch lại không có hứng thú đi đánh giá thư pháp của bọn họ, khẩn trương nói:
- Viên tiên sinh viết cái gì, mau mau mở ra xem.
Viên Thiên Cương nghiêm túc nói:
- Không bằng trước hết mời đại Đô đốc xem trước xem một chiếc khuyên tai mà phu nhân đánh rơi có đúng như là Lý Tiểu Lang Quân nói, ở trên người phu nhân không.
Viên Thiên Cương vừa nói xong, Dương Thiên Diệp đã ra phía sau Dương phu nhân, nàng vừa mới đấu võ mồm bị ăn thiệt, lại không thể phản bác lại, liền muốn một khi không tìm thấy khuyên tai sẽ trêu trọc lại Lý Ngư một phen, khiến cho hắn mất hết thể diện ở trước mặt mọi người, như vậy sẽ hòa nhau một ván.
Thế như Dương Thiên Diệp ra phía sau lưng Dương phu nhân, tay vừa lộn áo lên, một ánh sáng lóng lánh chiếu vào mắt, rơi xuống.
Dương Thiên Diệp theo bản năng vươn tay ra, vật phát ra ánh sáng rơi vào tay, nằm gọn trong đó. Dưới ánh đèn, chính là một chiếc khuyên tai thỏ ngọc, trong đó có đính hai mươi viên hồng bảo thạch nhỏ, đỏ tươi như máu. Dương Thiên Diệp lập tức ngây người.
Võ Sĩ Hoạch sợ hãi nói:
- Tiểu thần tiên, danh bất hư truyền…!
Trong lòng Viên Thiên Cương cũng cảm thấy khiếp sợ, y hít vào một hơi, đưa lời bói toán của mình ra, trầm trầm nói:
- Viên mỗ thua!
Y đưa tờ giấy ra, ba chữ to hiện ra: “Trong phòng này”.
Lý Ngư tính toán phương vị chuẩn hơn, kỹ thuật cao hơn một bậc. Huống chi, khi Viên Thiên Cương bói vật bị mất tung tích còn mượn chiếc khuyên tai còn lại của Dương phu nhân làm “vật dẫn”, mà Lý ngư lại không cần dùng tới ngoại vật, cũng không cần bấm chỉ tay tính nhẩm, chỉ tùy tiện viết lên, không ngờ lại cực kỳ chuẩn xác, phân biệt cao thấp rõ ràng.
Lý Ngư khẽ mỉm cười, chắp tay nói với Viên Thiên Cương, nói:
- Tiền bối, đa tạ.
Hắn hành lễ với Viên Thiên Cương, khóe mắt lại đảo qua Dương Thiên Diệp, dùng ánh mắt khiêu khích nàng.
Lý Ngư cố ý làm như vậy là muốn cho Dương Thiên Diệp không phục.
Sự tình hiện tại đã cải biến, vốn là hắn đã thua Viên Thiên Cương, Dương Thiên Diệp còn muốn xem hắn sợ hãi nên đưa ra đọ sức tướng thuật. Hiện giờ hắn lại thắng, e là Dương Thiên Diệp sẽ bị mất mặt, chưa chắc đã nói như trước, cho nên hắn cần kích thích nàng một chút, chỉ cần chạm vào điểm điểm yếu của Dương Thiên Diệp, không sợ nàng không có phản ứng.
Lý Ngư làm như vậy đương nhiên không phải là ham muốn hư vinh, thông qua chuyện gian dối này để hưởng thụ sự sung sướng áp chế đại thần Viên Thiên Cương huyền thoại. Lý Ngư không nhàm chán như vậy, cũng không nông cạn như vậy.
Hắn chỉ muốn phá việc tạo phản của Dương Thiên Diệp và Hột Can Thừa Cơ, cần tiến thêm một bước để tạo uy tín trong lòng Võ Sĩ Hoạch. Bằng không, nếu dứt khoát nói dì muội tử của người ta là phản tặc thì chính là phản tặc sao? Người ta tin sao?
Quả nhiên, khi Lý Ngư nhìn mình một cách đắc ý, vốn Dương Thiên Diệp đã cam tâm rồi nhưng lại đảo mắt, khinh bỉ hứ một tiếng nói:
- Bản lĩnh tìm kiếm đồ vật là bản lĩnh của chó, Viên Thiếu giám xưa nay nổi tiếng thiên hạ xem tướng thuật, không sở trường về tìm kiếm đồ vật có gì đáng ngạc nhiên đâu.
Võ Sĩ Hoạch nghe nàng nói vô lễ như vậy, vội nói:
- Thiên Diệp câm mồm, muội nói gì vậy.
Dương Thiên Diệp làm mặt quỷ về phía ông ta, đáng yêu vô cùng, trong lòng Võ Sĩ Hoạch rung động, ngay cả lời trách móc cũng không nói ra lời.
Dương Thiên Diệp nói:
- Không bằng hai vị cao nhân thể hiện bản lĩnh tướng thuật tại chỗ, để những phàm phu tục tử như chúng ta được mở rộng tầm mắt?
Nàng nói xong, chỉ vào quản gia kia nói:
- Tiểu nữ cũng biết thiên cơ không thể tiết lộ. Tuy nhiên, người như thế này, nói vận mệnh một đời cũng không làm trên thiên cơ gì. Không bằng hai vị cao nhân lấy ông ta làm thí dụ, tính toán xem họa phúc của ông ta ra sao?
Viên Thiên Cương ba mươi tuổi đã đắc đạo, tuy không tức giận tới mức độ bụng đầy hỏa khí nhưng bại vào tay một vãn bối như Lý Ngư, vốn cũng không phục, Dương Thiên Diệp nói y am thiểu tướng thuật, Viên Thiên Cương rất hài lòng.
Y cũng muốn gỡ hòa một ván, vớt vát chút thể diện, liền cười gật đầu nói:
- Được, ta cũng muốn tiếp tục lãnh giáo Tiểu lang quân một phen.
Dương phu nhân vui vẻ nói:
- Khó có cơ hội được thấy hai vị cao nhân đấu pháp, thực là cơ duyên tốt của chúng ta…
Viên Thiên Cương nổi lòng hiếu thắng, chăm chú nhìn quản gia.
Lão quản gia bị y nhìn cũng không cần câu nệ, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, đứng trang nghiêm bất động.
Viên Thiên Cương nhìn một lát, khẽ gật đầu, lại nhìn Lý ngư nói:
- Tiểu Lang Quân, ai nói trước?
Dương Thiên Diệp vội vàng nói:
- Viên Thiếu giám, nếu ngài nói ra trước mặt mọi người, có người sẽ bắt chước lời của ngài, như thế đâu thể phân chia cao thấp? Không bằng hai người vẫn viết lên trên giấy, mọi người cùng bình luận.
Chương 119.2: Tuồng vui này là do ta đạo diễn
Võ Sĩ Hoạch liếc mắt nhìn Dương Thiên Diệp, cảm giác nàng đều nhắm vào Lý Ngư, trong lòng rất vui mừng. Trước đó ông ta còn lo lắng em gái mỹ mạo này xem ra cũng nông cạn tục tằn như tỷ tỷ xinh đẹp của nàng, hiện giờ xem ra Thiên Diệp không phải là một nữ tử tầm thường, nam nhân giá trị ở nội hàm và bản lĩnh của hắn, ha ha…
Võ Sĩ Hoạch tự phụ vuốt chòm râu, khẽm mỉm cười.
Viên Thiên Cương cũng không nhiều lời, thong dong đi tới án thư, cũng cầm bút viết chữ, rồng bay phượng múa, một lát viết xong rồi lại sửa chữa lại lời bình một chút, đặt bút lông xuống, quay lại nhìn về phía mọi người.
Dương Thiên Diệp thản nhiên nói:
- Tiểu Thần Tiên, xin mời!
Lý Ngư chắp hai tay sau lưng, thản nhiên cười:
- Không cần! Lời phê của Viên sinh một chữ cũng không thiếu!
Hắn nói vậy, mọi người đều chấn động.
Viên Thiên Cương vừa phê cái gì hắn cũng biết ư?
Chuyện này… Đây không phải là tướng thuật nữa! Đây quả thực là thần tiên sống! Viên Thiếu giám viết chữ đưa lưng về phía mọi người, ai biết y viết cái gì? Nếu chỉ là ý giống, lời nói khác thì cũng không thể nói là một chữ cũng không thiếu! Lý Ngư thật sự thần thông như thế?
Viên Thiên Cương cũng lộ vẻ mặt không thể tin, nếu Lý ngư thực sự có bản lĩnh này, thì hắn đã tu thành thần tiên thông thiên nhãn, nửa chân phá vỡ hư không, sắp sửa từ giới bán tiên lên giới tiên rồi! Viên Thiên Cương tuy có bản lĩnh huyền ảo thần tiên. Nếu thật sự Lý Ngư có bản lĩnh này, há không phải là trên đời thật sự có thuật thần tiên ư?
Nghĩ đến đây, lòng hiếu thắng của Viên Thiên Cương đã bị ném lên đến chín tầng mây, chỉ muốn nghiệm chứng xem lời của Lý Ngư là thật hay là giả. Y cầm lời bình trong tay, sốt sắng nhìn Lý Ngư nói:
- Viên mỗ viết cái gì, kính xin Lang Quân nói thẳng!
Trong lúc nhất thời, Viên Thiên Cương nói chuyện với Lý Ngư khách khí hơn rất nhiều, bỏ chữ “tiểu”, đây là muốn coi Lý Ngư ngang hàng luận bàn.
Lý Ngư thong dong nói:
- Viên Thiếu giám viết là: “trán đầy đặn, lưng võng, ba mươi tuổi có phú quý, phúc cho con cháu. Gần đây vất vả vì di chuyển, đương quy”. Không biết… có đúng không!
Sau khi mọi người nghe xong đều cùng nhìn về phía Viên Thiên Cương với vẻ mặt căng thẳng.
Viên Thiên Cương giống như đã gặp quỷ, chậm rãi quay tờ giấy ghi lời bình của mình ra cho mọi người xem, mọi người chăm chú nhìn, chỉ thấy trên giấy đấy bốn nhóm chữ to:” trán đầy đặn, lưng võng, ba mươi tuổi có phú quý, phúc cho con cháu. Gần đây vất vả vì di chuyển, đương quy”
Một chữ cũng không thiếu! Thật sự là một chữ cũng không thiếu!
Dương Thiên Diệp kinh hãi thất sắc, ánh mắt nhìn Lý Ngư đã không còn một tia trêu tức trào phúng nào nữa. Con người đối với năng lực thần kỳ mà mình không rõ, không hiểu, không nắm giữ được thì luôn luôn kính nể.
Lão quản gia kia thông thạo chữ nghĩa, không cần người khác giải thích, vừa nghe lời bình lập tức sợ hãi nói:
- Hai vị thần tiên thật đúng. Tiểu nhân vừa ba mươi tuổi trở thành quản gia trong phủ lão gia, như vậy không phải là ba mươi mà được phú quý sao, lão gia của tiểu nhân ở phía nam, trước chịu nhiều vất vả, nay một nhà được đoàn tụ, đích xác là lợi ở phía nam.
Lý Ngư liếc ông ta một cái, thầm nghĩ:
- Hiện nay tình hình đã thay đổi, lão đầu này không trào phúng ta, cũng sẽ không bị Võ Sĩ Hoạch quát đuổi ra ngoài, vậy ông ta cũng không bị đụng vỡ đầu.
Khôn ngờ lúc này Lão quản gia lại nhìn Lý Ngư, giống như là nhìn thần tiên, thần tiên thả cái rắm cũng giống như là có thâm ý sâu sắc, cho nên ánh mắt này của Lý Ngư có vẻ kỳ lại, khiến cho trong lòng lão quản gia sự hãi, ông ta kinh sợ nói:
- Không biết Lý tiên nhân có gì chỉ điểm lão nhân?
Lý Ngư buồn cười, ho khan một tiếng, nghiêm túc nói:
- Việc này, một hồi nữa ngươi có tai ương huyết quang, gần ngay trước mắt…! Tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, hậu quả nhỏ, ngươi cần thật một chút là được, tránh được thì tránh, nếu không tránh được cũng không có gì đáng ngại.
Lão quản gia như phụng tiên âm, vội vàng gật đầu nói:
- Dạ dạ dạ, tiểu lão nhân nhớ kỹ trong lòng. Đa tạ Lý Tiên Nhân chỉ điểm!
Lý Ngư phất tay, thầm nghĩ: dọa ngươi, ai bảo ngươi dám chế giễu ta!
Lão quản gia thấy hắn phất tay, nghĩ là cho mình đi ra ngoài, ông ta ở Võ gia này, thủ thế như vậy luôn ở ý này. Hiện giờ trong mắt ông ta, mỗi một câu của tiên nhân đều là tiên chỉ luân âm, so với lão gia nhà mình còn hữu hiệu hơn, vội cúi đầu khom lưng, lui ra bên ngoài.
Trên đường đi trong đầu lão quản gia luôn nghĩ tới: Ba mười tuổi có phú quý, phúc cho con cháu. Ừ, ta ở Võ gia làm cả đời, hiện giờ làm quản gia của quý phủ. Khi ta trở về, dựa vào thế của phủ Đô đốc, cũng có thể dìu dắt con cháu ta một chút. Chuẩn, tính thế thật chuẩn. Gần đây có họa sát thân? Chẳng lẽ do khi chuyển đi ta sẽ không cẩn thận bị thương? Phải cẩn thận một chút, cũng may Lý tiên nhân nói không nghiêm trọng…
- Ối!
Lão quản gia tâm sự đầy đầu, mải nghĩ ngợi nên không chú ý dưới chân, tinh thần không còn thuộc về mình, trạng thái thất thường, hơn nữa ngoài trời tối đen, mũi giạy nhọn cứ theo thói quen mà bước, lão quản gia “ối” một tiếng rồi ngã ra ngoài.
Huyết quang tai ương!
Ứng nghiệm tại chỗ!
Mọi người trợn mắt há mồm!
Lý Ngư cũng giật mình kinh hãi, sao lại chuẩn như vậy? Cũng may hắn nhanh chóng nghĩ tới chuyện đẩy lão quản gia ra ngoài, hắn là có nguyên nhân khác, lúc này mới yên lòng. Nói cách khác, hắn có thể trở về hiện tại, lại không thể thay đổi được kết cục, vậy cái đầu để làm gì?
Lão quản gia đứng lên, cái trán sưng lên, một chút máu ra tay, ông ta vô cùng vui vẻ nói:
- Ôi! Huyết quang tai ương, quả nhiên đến rồi! Chuẩn! Thật chuẩn…! Cái này không cần lo lắng đề phòng rồi. Lý tiên nhân sao lại thần cơ diệu toán như vậy cơ chứ!
Lão quản gia phấn chấn đi lấy bôi thuốc, bộ dáng kích động giống như vừa thắng được hai xâu tiền.
- Ngươi…Lý tiểu…Lý Lang…. Lý Tiên Nhân…
Khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thiên Diệp thay đổi liên tục, lúc muốn gọi Lý Ngư, không ngờ lại liên tiếp thay đổi ba cách xưng hô, quả nhiên là hỗn loạn rồi.
Kỳ thực vốn nàng cũng không đến mức thất thố như vậy, không sợ cho Lý Ngư là thần tiên cưỡi hạc lên trời, chuyện này đâu có quan hệ gì tới nàng? Sợ hắn sao? Nhưng vấn đề là đêm nay Dương Thiên Diệp có âm mưu lớn, nếu Lý Ngư thực sự thần thông như thế, vậy hắn có biết rõ những chuyện nàng cần làm không? Nghĩ đến đây, Dương Thiên Diệp không khỏi hoảng hốt.
Kỳ thực Lý Ngư đã giẫm lên bả vai của thần tiên, có mười phần khí thế, lúc này bất kể hắn nói cái gì, cho dù Võ Sĩ Hoạch không tin hoàn toàn nhưng cũng sẽ không thể không tin, Lý Ngư liền biết thời cơ đã đến. Nhìn lên sắc mặt thay đổi của Dương Thiên Diệp, hắn lập tức hành động.
Lý Ngư không bỏ lỡ cơ hội, tới gần một bước, mỉm cười nói:
- Thiên Diệp cô nương, vì sao lại kích động như vậy?
Nói xong, tay phải nhấc lên, cầm vào cổ tay của Dương Thiên Diệp.
Nam nữ khác biệt, Lý Ngư lại đi sờ tay con gái nhà người ta đã là thất lễ lớn, thậm chí có thể nói là vô lễ. Mà người ngoài chỉ thấy Lý Ngư mỉm cười, chăm chú nhìn Dương Thiên Diệp, đưa tay cầm cổ tay của người ta, lại không chú ý tới là không phải Lý Ngư nắm mà là ấn, năm ngón tay hắn nắm kìm giữ huyệt đạo trên cổ tay của Dương Thiên Diệp.
Lý Ngư chỉ dùng sáu phần công lực, cánh tay của Dương Thiên Diệp nhức mỏi, không thể dùng lực nhưng nhìn bề ngoài thì vẫn bình thường. Nếu như nàng phản kháng, Lý Ngư bất cứ lúc nào cũng có thể tăng thêm lực đạo làm cho nửa người nàng nhức mỏi, mất đi năng lực phản kháng.
Võ Sĩ Hoạch vừa nhìn thấy tức thì không được hài lòng, tiểu tử Lý Ngư này, uống nhiều quá sao? Hay là có bản lĩnh một chút đã lập tức vênh váo rồi, bản Đô đốc…Dì nhỏ, muội cũng dám phi lễ! Muội không định đẩy cái tay kia ra khỏi tay muội hay sao.
Hai mắt Võ Sĩ Hoạch nhíu lại, không giận tự uy, trầm giọng nói:
- Lý Ngư, ngươi say rồi!
Lý Ngư cười nhìn Dương Thiên Diệp nói:
- Đại Đô đốc, Lý Ngư chưa say! Ta làm như vậy tự có duyên cớ, kính xin Đô đốc tạm đứng ngoài cuộc!
Võ Sĩ Hoạch không phải là kẻ ngu, vừa nghe Lý Ngư nói vậy, biết có nguyên do, ghen tuông biến mất, đôi mắt lập tức khôi phục bình thường, ông ta nhìn Thiên Diệp, lại nhìn Lý Ngư, tuy trong lòng đầy hoài nghi nhưng kìm chế lại, từ từ lui hai bước, khoanh tay đứng nhìn.
Đến nước này, làm sao Dương Thiên Diệp không biết vì sao Lý Ngư vô lễ với nàng như vậy, tất nhiên là hắn đã biết lai lịch của nàng. Trong lúc nguy cấp, nàng thật sự sát phạt quyết đoán, mắt phượng mở to tức giận, lớn tiếng quát:
- Giết hắn!
Dương Thiên Diệp vừa nói ra, dưới hành lang liền xẹt qua một bóng đen, giống như con chim én vừa đi kiếm ăn trở về, bay vút vào, mười ngón tay chụp vào lưng của Lý Ngư. Hột Can Thừa Cơ còn chưa tới, nàng bất ngờ không đề phòng bị Lý Ngư khống chế, người có thể động thủ chỉ có thể là Mặc Bạch Diệm vẫn luôn âm thầm bảo vệ nàng.
Lý Ngư cũng không nhúc nhích, vẫn mỉm cười nhìn gương mặt thanh nhã có, kiều mị có, thanh thuần có, nhiều lúc như thu thủy, môi ngậm, khuôn mặt không thay đổi của nàng, căn bản giống như không biết phía sau có một U Minh Qủy trảo chộp tới hắn.
Dương Thiên Diệp vừa sợ vừa giận quát:
- Còn không mau buông tay? Ngươi nhất định chết đó!
Lý Ngư vẫn nhìn nàng, trong mắt lộ ra một ý cười bỡn cợt.
Chết ư? Tuồng vui này là do ta đạo diễn đấy, ai sống ai chết, phải ta nói mới được!
Trên xà nhà, hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Trọng Hiên ẩn núp chờ đợi đã lâu đáp xuống, nhanh nhẹn ngăn phía trước Mặc Bạch Diệm, đai lưng khảm vô số đá mắt mèo tung ra xoay tròn, tỏa ánh sáng che mờ đôi mắt của Mặc tổng quản.