Chương 120: Chỉ một duyên cớ thôi cũng khiến cho người ta cân nhắc lại
Võ công của Mặc Bạch Diệm cũng rất giỏi, lúc này lão giống như con thiêu thân lao vào lửa, thân ở trên không trung không dễ gì chuyển hướng, khi phát hiện ra cạm bẫy, mắt của lão lại bị chói không nhìn rõ sự vật, theo lý thuyết chỉ có thể mùa quáng tiến lên, bị hai điểm kiếm quang trong vô số ánh sáng hỗn loạn cắn nuốt.
Thế nhưng Mặc Bạch Diệm khi biết mình bị trúng kế, biết không có khả năng thực hiện được, lão vội vàng chuyển thân mình, thay đổi trọng tâm, giống như một con quay lăn lộn về phía trước, vốn đang có xu thế lao thẳng về phía trước nhưng lại thay đổi trọng tâm vút lên cao giống như một con hạc ngút trời.
Hiểm lại càng hiểm, Mặc Bạch Diệm bị hai mũi kiếm của hai huynh đệ Lý thị phóng theo khi bay lên cao, mũi kiếm sắc bén cắt vào quần áo dưới lưng lão, thạo thành hai rãnh máu nhưng lại không trúng vào chỗ hiểm ở phần bụng của lão.
Mặc Bạch Diệm nhịn đau nhảy lên nóc nhà, một tiếng ầm vang lên, nóc nhà bị đụng thành một lỗ hổng lớn mang theo vô số mảnh ngói vỡ bay ra ngoài, quả nhiên là tới cũng vội vàng mà đi cũng vội vàng.
Đột nhiên, trên không trung truyền tới tiếng thét dài giận giữ của Mặc Bạch Diệm, hiển nhiên gọi đồng đảng tới.
Lý Bá Hạo kinh hãi lắc đầu nói:
- Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Lý Bá Hiên nói:
- Thân thủ thật tốt, làm khó lão đầu nhi này rồi.
Hai người nói xong, cũng chia ra hai bên tả hữu, bảo hộ ở hai bên Võ Sĩ Hoạch và Dương phu nhân.
Võ Sĩ Hoạch bị liên tiếp các biến cố làm cho ngây người, ông ta được Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên bảo vệ lui lại mấy bước, né tránh lỗ hổng có ngói rơi xuống, kinh sợ nói:
- Chuyện gì thế?
Hỏi xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Thiên Diệp.
Lý Ngư nói:
- Vị cô nương này cũng không phải là thân tộc của bổn gia ông, mà là bọn giang hồ bịp bợm.
Võ Sĩ Hoạch và Dương phu nhân cùng đồng thanh kêu lên:
- Thật sao?
Dương Thiên Diệp nghe xong, trong lòng cũng an tâm một chút, xem ra Lý Ngư tuy lợi hại, nhưng chung quy cũng không biết hết sự tình, cũng không hiểu rõ lai lịch xuất thân của nàng.
Nàng phải khởi sự, khi nắm chắc thắng lợi trong tay mới có thể để lộ ra thân phận. Hiện giờ cofnc hưa khởi sự đã biến thành tù nhân, nàng không muốn để lộ thân phận thật sự. Nếu cuối cùng khó tránh khỏi cái chết cũng sẽ không vì chuyện bại lộ thân phận thật sự mà khiến tổ tông phải hổ thẹn.
Lý Ngư nói:
- Cô ta là người của Hột Can Thừa Cơ, phụng mệnh Hột Can Thừa Cơ, giả làm thân tộc của Dương phu nhân, lén vào Võ phủ, lừa gạt Võ Đô Đốc là thân tín của phu nhân, chờ thời cơ cướp lấy binh phù lệnh tiễn.
Ai! Chỉ một duyên cớ thôi cũng khiến người ta cân nhắc lại.
Cũng bởi vì chuyện đêm nay của lần trước, khi Lý Ngư bị trúng chiêu trước khi chết Dương Thiên Diệp đã biểu lộ chân tình với hắn, Lý Ngư coi như là đã nắm giữ được trái tim của nàng.
Đầu tiên là che giấu thân phận công chúa của nàng, tiếp theo đó chuyển từ chuyện nàng là chủ mưu nói thành là vây cánh của Hột Can Thừa Cơ, đầu sỏ gây nên vẫn là Hột Can Thừa Cơ.
Thiên Diệp công chúa có thể ẩn mình từ khi Đại Tùy bị mất nước đến nay, nhất định là có biện pháp ẩn thân, chỉ cần không phải là mục tiêu truy nã của triều đình, nói như vậy nàng vẫn có cơ hội chạy trốn.
Võ Sĩ Hoạch biến sắc, lúc trước nghe nói Dương Thiên Diệp là nữ tặc, trong lòng ông ta vẫn tồn tại một tia ảo tưởng. Nếu là một nữ tặc, vậy … một khi bắt được, xử trí như thế nào, còn không phải chỉ cần một câu của Võ đại đô đốc ông hay sao, cũng không cần phải lo lắng ngưỡng quan hệ em gái vợ nữa.
Nhưng khi vừa nghe nói nàng là vây cánh của Hột Can Thừa Cơ, đây chính là phản tặc! Võ Sĩ Hoạch lập tức tỉnh ngộ, tất cả tư tâm tạp niệm đều gác bỏ sang một bên, cho dù Dương Thiên Diệp lúc này đẹp gấp mười lần, cũng đừng hòng làm ông ta động lòng.
Nữ sắc đối với ông ta, cho đến cùng cũng chỉ là điều hòa, quyền vị công danh mới là thứ mà ông ta coi trọng nhất.
Võ Sĩ Hoạch trừng mắt với Dương Thiên Diệp, cắn răng căm hận nói:
- Hột Can Thừa Cơ? Chẳng phải là bản đốc vẫn truy nã hắn hay sao, không ngờ hắn lại lớn mật như thế, còn dám sai người trà trộn vào phủ của ta.
Nnói tới đây, ông ta bỗng nhiên kinh sợ đến đổ mồ hôi lạnh, may mắn là Hột Can Thừa Cơ chỉ muốn lấy binh phù lệnh tiễn của ta. Nếu hắn muốn giết ta, Thiên Diệp có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với ta, ta đã không biết chết đến bao nhiêu lần. Vừa nghĩ vậy, Võ Sĩ Hoạch lại đổ mồ hồi lạnh.
Lý Ngư khẽ mỉm cười, lại nói:
- Cũng tiện nói cho Đại Đô Đốc biết, Hột Can Thừa Cơ cũng đã trà trộn vào trong phủ rồi!
Võ Sĩ Hoạch vừa nghe liền giật mình, bị dọa nhảy dựng lên, thất thanh kêu lên:
- Ngươi nói cái gì, Hột Can Thừa Cơ đang ở trong Võ phủ bản đốc ư? Là ai? Là ai?
Lý Ngư định nói thì có một giọng thở dài nói:
- Ta đã nói mà, khi có cơ hội trà trộn vào Võ phủ thì một đao làm thịt Võ lão đầu cho bớt việc. Cần phải mưu đồ rất lớn, hiện tại thế nào? Võ lão đầu nhi không giết được, binh phù lệnh tiễn không thấy đâu, chính ngươi cũng bị rơi vào trong tay bọn họ, chuyện này không phải là gà bay trứng vỡ sao?
Cùng với giọng nói truyền ra, Hột Can Thừa Cơ tay nắm lấy trường đao, đao sau khuỷu tay, uy phong lẫm liệt bước ra từ bóng đêm.
Đi theo phía sau gã là Lý Hoành Kiệt và mười mấy đạo tặc, mỗi người đều mang khuôn mặt đầy sát khí và hung thần ác sát.
Một tiếng thét dài của Mặc Bạch Diệm đã khiến cho bọn họ cảnh giác, Hột Can Thừa Cơ đã có chuẩn bị trước khi tới đây.
Võ Sĩ Hoạch chỉ vào Hột Can Thừa Cơ, nghiến răng nói:
- Hóa ra là ngươi!
Dương phu nhân kinh ngạc nói:
- Hà Thành Cơ? Hà Lữ Soái?
Hột Can Thừa Cơ cười híp mắt nói với bà ta:
- Dương phu nhân, ta cũng không phải là Hà Thành Cơ gì, mà ta tên là Hột Can Thừa Cơ!
Dương phu nhân kinh sợ theo bản năng lui lại một bước hỏi:
- Ngươi chính là người có bộ râu đỏ giết người không chớp mắt?
Hột Can Thừa Cơ sờ sờ cằm, tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, bộ râu đẹp nhất của ta, đầu tiên là được nhuộm từ đỏ sang đen, lúc này lại được cạo trơn bóng. Ôi! Ta vốn định đợi đến khi ba mươi lăm tuổi là có thể nuôi thành một chòm râu đẹp giống như Quan Vân Trường rồi.
Dương Thiên Diệp cả giận nói:
- Ngươi ở đó nói lời vô nghĩa làm gì, còn không mau cứu ta?
Hột Can Thừa Cơ liếc mắt nhìn nàng một cái, nói:
- Nếu không phải là chủ ý ngu xuẩn của cô, ta…Hừ!
Hột Can Thừa Cơ kêu lên:
- Các huynh đệ, động thủ, cứu người!
Lý Hoành Kiệt và bọn sơn tặc lập tức triển khai, Dương phu nhân thất sắc, Võ Sĩ Hoạch dù sao cũng đã từng đi theo Lý Uyên tạo phản, can đảm hơn người, dưới tình huống như vậy cũng không hoảng hốt, chỉ trầm mặt nói:
- Bá Hạo, Bá Hiên, chỉ có hai người các ngươi sao?
Lý Bá Hạo cười nói:
- Đương nhiên không phải, chỉ có điều chưa xác nhận được lời của Tiểu Thần Tiên nói trước đó nên chúng ta không dám hiện thân mà thôi.
Lý Bá Hiên lên tiếng, hai bên nhà đột nhiên bị người ta phá vỡ, hai đội một tay cầm lá chắn, tay cầm thiết giáp bảo vệ đi vào, bọn họ tạo nên một bức tường đồng vách sắt rất chắc chắn.
Viên Thiên Cương từ nãy không nói gì đột nhiên biến sắc, lúc này y còn chưa từng bói ra thân phận của Dương Thiên Diệp, không biết nàng chính là cháu gái cùng huyết mạch của mình đang lưu lạc giang hồ, cho nên không tự chủ được lên tiếng nhắc nhở:
- Không đúng! Thích khách vừa rồi đâu? Cẩn thận điệu hổ ly sơn!
Thiết vệ đi theo bảo vệ Võ Sĩ Hoạch quả nhiên được huấn luyện nghiêm khắc, Viên Thiên Cương vừa thốt ra, một tiểu đầu mục thiết vệ không có một chức danh gì trong quân cũng hô lên một tiếng, thiết vệ lập tức phân ra một nửa, lui lại một bước, quay người đi tới ngăn ở trước người Lý Ngư, và Dương Thiên Diệp.
Mà đoàn binh lính giằng co với Hột Can Thừa vốn là có lá chắn ở phía trước, người ở phía sau, đội ngũ lại thô sơ, lập tức bước sang trái một bước, đưa đao ra trước ngực, vẫn là bước tường đồng vách sắt như cũ.
Lý Ngư thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi thầm tán thưởng:
- Giỏi lắm, khó trách thiết kỵ thời Đại Đường tung hoành tứ hải, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, tinh nhuệ bực này hẳn không thể sánh được với thiết vệ tinh nhuệ tại Kinh Thành, mà đã được như vậy. Chỉ có điều…
Hắn nhướng mày:
- Chỉ là nếu ta muốn thả nha đầu kia sẽ phải phí chút công sức.
Đám người Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị quả nhiên là núp trong bóng tối, chờ khi Hột Can Thừa Cơ hấp dẫn sự chú ý trong phòng sẽ đột nhiên xuất thủ cứu người, không ngờ lại bị một câu của Viên Thiên Cương nói toạc ra. Mặc Bạch Diệm hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, lúc này máu của vết thương trên lưng đã nhuộm đầy áo bào của lão, thấy không thể chịu đựng lâu hơn được nữa, vậy cũng chỉ có thể cưỡng đoạt rồi.
Lập tức quát to một tiếng:
- Cứu người!
Sau đó giống như một con chim lớn theo từ trên nóc nhà xuống, che đậy một mảnh sao trời.