Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 124 - Chương 115: Bắt Giặc Trước Bắt Vua

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua
Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua

Chương 124: Chỉ mành treo chuông

Vừa nhìn thấy ấn lệnh của Võ Sĩ Hoạch thực sự có hiệu quả, Lý Ngư không khỏi thở phào. Xe đi dọc theo những con phố dài, xa xa đã thấy ánh đèn đầu thành, đầu thành vốn dĩ treo đèn dài hai bên trái phải, nay vị trí ở giữa lại có thêm một cây đèn, nhìn xa xa, ngọn đèn như hạt đậu, thắp sáng lên ngọn lửa hi vọng của Lý Ngư, hắn biết rằng, Trần Phi Dương thành công rồi.

Trần Phi Dương lúc này đã chuốc hai tên tiểu lại giữ thành đến say khướt, tuy rằng y có treo chiếc đèn lồng ở đầu thành, nhưng thỉnh thoảng vẫn chạy ra phía ngoài tường thành thăm dò, một chút lại vào trong thành lầu giả vờ tiếp tục uống rượu, thỉnh thoảng lại đến trước tường thành, sẽ mặc áo bào, giả vờ đi tiểu.

Hai tên binh sĩ ôm lấy thanh thương lớn trực đêm ở cửa chính thành lầu nhìn Trần Phi Dương ra ra vào vào, trong đó một tên chép môi, nói:

- Thận của vị nhân huynh này sắp hỏng đến nơi rồi.

Tên binh sĩ khác nói:

- Tên này chắc không ít đi xóm cô đầu.

- Ha hả ha hả...

Hai người cười trộm.

Lý Ngư giương roi đánh xe trên đường luôn chú ý quan sát động tĩnh xung quanh, đã lao qua hai đội Bất Lương Nhân đang cảnh giới trên đường lớn rồi, xa xa, nhìn về hướng cửa thành.

Lúc này, Cát Tường ngồi trong xe kìm không được tâm trạng bị xáo trộn, nói:

- Lý Ngư ca ca, chúng ta…ra được chứ?

Lý Ngư vẫn chưa trả lời, Dương Thiên Diệp dưới đáy xe lại kinh hãi, tay buông lỏng, suýt thì té từ trên xe xuống.

Lý Ngư ca ca? Lý Ngư…Tên đó! Tên khốn khiếp sát thiên đao! Tên đó đang ở trên xe?

Lý Ngư nói:

- Muội chớ lo lắng, ta đã có kế hoạch chính xác, không vấn đề gì.

Phan thị cười nói:

- Cát Tường à, con trai ta có học qua thuật thần tiên, nó nói không vấn đề, chắc chắn là không vấn đề.

Lý Ngư lại cười một tiếng, giọng điệu hơi ngượng ngập, trở nên nghiêm túc nói:

- Mẹ à, kỳ thực, con cũng không hiểu thuật thần tiên.

Phan thị và Cát Tường trong xe ngẩn ra, Dương Thiên Diệp dưới xe nhất thời vừa sợ vừa lạ, không khỏi vểnh tai lên.

Lý Ngư nói:

- Đối với mẹ ruột của mình, còn có Cát Tường, con cũng không muốn che giấu, con thật sự không hiểu thuật thần tiên. Kỳ thực đủ loại thần thông trước kia, đều là ta có một chút thủ thuật đánh lừa mọi người. Nói đến thuật thần tiên, thì Viên Thiên Cương Viên tiên sinh mới là cao thủ thật sự.

Lý Ngư trước mặt mẹ ruột của mình và cô nương yêu dấu mà mình dự tính đầu gối má kề cả một đời, cũng không hề che giấu, lột bỏ quầng sáng thần tiên không luyến tiếc. Hắn rất rõ một việc, nâng mình lên trên bàn thờ, đó chính là không có cách nào để sống như một con người, quá mệt mỏi.

Lý Ngư mơ hồ nhớ rõ, lãnh đạo các đơn vị ở kiếp trước, luôn kiêu ngạo bệ vệ, bạn có việc muốn nhờ lại không mời họ ăn uống, khi bạn nâng chén không cung kính một ly với ông ta như kính Phật thần, ông ta sẽ không vui.

Nhưng nếu bạn thật sự muốn mời họ, thật sự muốn kính họ, quan tâm đến những bệnh tập trung trên người họ như bệnh gout phù chân, mỗi ngày phải tiêm insulin, cao huyết áp, cholesterol cao, xơ gan, bệnh tim mạch vành mà nói, thì lại giống như một sự tra tấn. Thân phận, địa vị và danh tiếng thật sự rất mệt mỏi.

Lý Ngư thật sự không muốn trước mặt người mình sắp sửa sống chung cả đời lại giữ một quầng sáng thần tiên, không chỉ là mang theo như vậy quá mệt mỏi. Hơn nữa sau này sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền phức, hắn đứng trước mặt người thân của mình, cũng vì lời nói dối này, thì lúc nào hắn cũng phải tạo thêm nhiều lời nói dối khác để tránh bại lộ.

Trên xe, Lý Ngư đem chân tướng sự việc nói lại một lần nữa, chỉ duy nhất là che giấu sự tồn tại của trụ luân, chỉ nói là hắn dùng một số thủ thuật để đánh lừa người khác. Dưới xe Dương Thiên Diệp vốn dĩ lo lắng việc mình ẩn thân ở dưới này sẽ bị hắn phát giác, giờ âm thầm cười lạnh:

- Cái tên khốn kiếp này, ta bị ngươi đày ải cực khổ quá! A? Không đúng? Nếu như hắn không hiểu thuật thần tiên, tại sao lại có thể nhìn thấu thân phận của ta?

Tức thì trong lòng nàng lại đầy nghi ngờ.

Võ Sĩ Hoạch bên đó lúc này đã cứu Kinh Vương Lý Nguyên Tắc tỉnh lại, mặt của Lý Nguyên Tắc sưng lên như đầu heo, gần như sắp không nhận ra bộ dạng của gã, hai cánh tay bị gãy xương, xương sườn cũng có hai ba cái bị nứt, sở dĩ không gãy, là do Hà Tiểu Kính lưu tay, sợ xương sườn gãy đâm vào nội phủ.

Võ phủ tự có lang trung riêng, nhưng không phải là danh y, chỉ có thể xử lý những chấn thương đơn giản. May là Kinh Vương đều là ngoại thương, dễ trị. Những chỗ cần đắp thuốc thì đắp thuốc, đắp thuốc xong thì quấn lên, những chỗ cần nẹp gỗ thị nẹp một thanh gỗ lên, chờ xử lý xong mọi thứ, đầu và người Lý Nguyên Tắc quấn đầy băng vải, chỉ lộ ra mắt và lỗ mũi, giống hệt như xác ướp.

Hai cánh tay của Lý Nguyên Tắc đều dùng mảnh vải buộc lại đeo trên cổ, đập nẹp lại, đặt thẳng trước ngực, nằm nửa người trên giường, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào nói:

- Nát rồi! Nát rồi!

Võ Sĩ Hoạch vội lo lắng nói:

- Vương Gia, cái gì nát ạ?

Lý Nguyên Tắc nghẹn trong chốt lát, thổn thức nói:

- Đi theo ta nhiều năm rồi…tim ta... nát rồi! Vương Côn Luân và Trịnh Thực Hữu, đã theo ta nhiều năm rồi…

Lý Nguyên Tắc rơi nước mắt nhìn về hướng Vương Côn Luân và Trịnh Thực Hữu. Vương Côn Luân vẫn còn đỡ, thi thể hai nơi, vẫn chưa xem là thảm. Thảm nhất là Vương Côn Luân, mặt bị cứng đờ không còn nhận ra được, từ phần thắt lưng trở lên toàn bộ xương đều đứt từng khúc, cong vẹo trên đất, giống như da người bị rò khí.

Hai người này vốn dĩ là chết trước cửa nhà Cát Tường, nhưng lúc này lại được bày tới trước mặt, theo những lời Võ Sĩ Hoạch nói, phát hiện trước Nguyệt Lượng Môn. Cửa sổ nhà Cát Tường lúc này đã được đổi, đám tôi tớ hạ nhân của khách xá cũng đều nhận được lời cảnh cáo của quản gia.

Võ Sĩ Hoạch nói:

- Vương Gia quan tâm thuộc hạ như vậy, khiến người ta cảm động. Vẫn mong Vương Gia bớt đau buồn, nghỉ ngơi cho khỏe. Ngài yên tâm, hạ quan đã phong tỏa tất cả đường lớn nhỏ, tên phản tặc Hột Can Thừa Cơ, chạy không xa được!

- Tốt…Tốt…Tất cả ở đây, đều giao cho ngươi! Bổn Vương…Bổn Vương muốn lập tức quay về Tích Thúy Đài để nghỉ ngơi.

Võ Sĩ Hoạch liền vội vàng giữ lại:

- Vương Gia vết thương nghiêm trọng như vậy, không dễ di chuyển, hay là ở phủ của ta để nghỉ ngơi?

Trứng vỡ rồi, không trở thành đàn ông được, nhưng sự tôn nghiêm của nam nhân vẫn còn. Lý Nguyên Tắc dưới háng tuy rằng đau đớn không chịu được, may sao tên đại phu ngoại khoa làm ăn cẩu thả không kiểm tra phẩn hạ thể của y, người bên cạnh vẫn không biết, nên Lý Nguyên Tắc dĩ nhiên không muốn ở đây để người ta chẩn đoán và điều trị, gây ồn ào ai cũng đều biết, nhưng tổn thương này lại không thể để lâu được.

Cho nên Lý Nguyên Tắc cũng không giải thích nguyên nhân, chỉ khăng khăng muốn đi, sau cùng rốt cuộc để cho Võ Sĩ Hoạch phái một đội quân sĩ, dỡ cửa phòng khác ra, để nâng cả cái giường ra ngoài, mười mấy tên quan binh vác cái giường, nâng “xác ướp”, hùng hổ đi thẳng đến Tích Thúy Đài.

Lý Ngư đánh xe đi thẳng đến cửa thành, Trần Phi Dương vừa thấy lập tức quay vào thành lầu, đánh thức tên tiểu tốt đang say bét, trầm giọng cười nói:

- Hoàng huynh, say rồi à. Vậy tiểu đệ cáo từ trước, lúc nãy chúng ta vừa nói ngày khác sẽ giúp huynh tìm một tiểu thiếp, ta sẽ để tâm.

Tên tiểu tốt lắc đầu, khoát tay nói:

- Đi đi, đi đi! Việc này…nhờ người vậy.

Trần Phi Dương lớn giọng cười:

- Được rồi! Được rồi! Chuyện nhỏ, sao lại nói nhờ vả, Hoàng huynh quá khách sáo rồi!

Trần Phi Dương buông tay, tiểu tốt “cạch” một tiếng ngã nhào phía trước bàn, nằm ngáy o o …

Trần Phi Dương lắc đầu ngón tay từ giữa hông của tên tiểu tốt lấy xuống một chùm chìa khóa, khoan thai đi khỏi thành lầu, nói với hai tên tiểu tốt trực đêm:

- Hoàng thành thủ có lệnh, mở cửa thành!

Hai tên tiểu tốt gác đêm ngạc nhiên nói:

- Nửa đêm còn mở cửa thành, làm gì có đạo lý như vậy.

Tuy nhiên Hoàng thành thủ nói lời nhờ vả Trần Phi Dương, hai người có nghe thấy, liếc nhìn bên trong thăm dò, Hoàng thành thủ đang gục ở chỗ đó ngáy o o, phó thành thủ thì ngửa mặt nằm trên ghế, còn say hơn cả y.

Trần Phi Dương trừng mắt nói:

- Ngươi thì biết cái gì! Phủ Đô Đốc có quân vụ bí mặt, đêm nay phái người ra khỏi thành hành sự. Hoàng thành thủ sớm đã được dặn dò, đêm nay uống rượu cũng là do có việc phải làm, không được ngủ nghỉ. Nay đã say rồi, ta chờ để mở cửa, hai ngươi còn lôi thôi cái gì?

Lúc này Lý Ngư cũng đến dưới thành, ngửa mặt lên hét lớn:

- Ta có quân vụ, phụng mệnh xuất thành! Mau mau mở cửa!

Hai tên tiểu tốt bán tín bán nghi, thấy Trần Phi Dương đi xuống thành trước, chỉ đành đuổi theo. Vừa đến dưới thành, quả nhiên là ấn lệnh của phủ Đô Đốc.

Tên sĩ tốt chốt giữ thành kỳ thực không tính là binh lính chính thức, bọn họ còn kiêm nhiệm cả việc lặt vặt về thuế ti, thu tiền thuế vào thành, lệ thuộc vào phủ Thái Thú, cho nên chỉ dựa vào lệnh dụ của Võ Sĩ Hoạch, không sai phái được bọn họ.

Xét cho cùng thì thực ra lệnh giới nghiêm là luật pháp quy định, cửa thành một khi đã khóa lại, làm gì có việc lại mở ra. Nhớ lại năm đó Đại Hán Phi tướng quân Lý Quảng nhàn rỗi ở nhà, đi săn bắn tới đêm mới về, muốn gọi mở cửa thành, nhưng tên tiểu tốt gác cửa thành dựa theo quy củ không chịu đồng ý, hại ông ta phải chờ ở ngoài thành đến tận nửa đêm.

Đương nhiên, Lý Quảng ghi hận trong lòng, cho rằng điều này là sự miệt thị đối với ông ta, sau đó khi nắm giữ ấn soái xuất chinh, một tờ binh thư điều tên tiểu tốt gác thành đến sử dụng trong quân, vừa nhìn thấy tên đó, lập tức tìm lý do để giết, lộ trút hết ác khí trong lòng lúc này mới xuất chinh, đó là một chuyện khác, ít nhất người ta không mở cửa thành là luật để làm theo.

Nhưng bây giờ có lệnh dụ của phủ Đô Đốc, lại có sự “bàn giao” của Hoàng thành thủ, hai tên tiểu tốt nào dám không tuân, cũng hạ chốt cửa, mở cửa thành ra.

Dương Thiên Diệp dưới xe khi nghe Lý Ngư nói, đã không kiềm chế được, muốn xông lên xe tìm cái tên tiểu tử không may mắn này để hỏi cho rõ. Nhưng mà vừa nghe nói hắn muốn xuất thành, gãi đúng chỗ ngứa của mình, cho nên nàng nhẫn nại, đi nhờ xe này.

Lúc này Lý Ngư trên xe, Dương Thiên Diệp dưới xe, Cát Tường và Phan thị trong xe, đều vô cùng khẩn trương. Cho đến khi cánh cửa thành chầm chậm mở ra, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vào lúc này, phía xa người hô ngựa hí, ngọn đuốc chiếu sáng rực rỡ, Thái Thú Nhậm Oán cưỡi con ngựa cao to, dẫn theo một lượng lớn người, hùng mạnh, đi thẳng đến cửa thành.

Bình Luận (0)
Comment