Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 125 - Chương 115: Bắt Giặc Trước Bắt Vua

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua
Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua

Chương 125: Liệu đoán như thần

Nhậm Oán phía xa vừa nhìn thấy cửa thành mở ra, không khỏi giận dữ, lập tức gầm hét lên.

Hai tên tiểu tốt gác thành còn chưa kịp phản ứng, Lý Ngư đã kéo Trần Phi Dương, lôi y lên xe, nhấn roi da, thúc vào lưng con la.

Con la bị đau, mở gót chân chạy nhanh, tông thẳng đi ra cửa. Lúc này, hai tên tiểu tốt gác thành cũng phát hiện không đúng, liền nhấc trường thương đuổi theo, điều đáng tiếc rằng đó cũng là một con la khỏe mạnh chạy nhanh như bay, bọn chúng chỉ có thể dùng mũi thương để chọc vài cái vào thùng xe, nhưng xe đã chạy xa, đuổi không kịp nữa.

Nhậm Oán đến cửa thành, không phải là vì lão ta có bản lĩnh lường trước được sự việc, mà là do lão ta gần đây chịu sự khinh miệt của bọn quan viên Lợi Châu, dĩ nhiên là đã sứt đầu mẻ trán. Cự thú vẫn chưa ngã, nhưng đã có bộ dạng lung lay như sắp đổ, vì vậy con dã thú bình thường ôn thuần nhưng đối với đám dã thú ngoài lãnh địa của mình thì sẽ lộ ra răng nanh.

Nghe nói trong thành xảy ra nhiễu loạn, lúc bình thường Nhậm Thái Thú hoặc vẫn sẽ giả vờ câm điếc, lúc này sợ rằng người ta lại tố cáo lão ta, nói rằng lão ta ngồi không ăn bám, không làm gì cả, mới đành gắng tinh thần mạnh mẽ dẫn người xuất tuần, dù là như vậy, lão ta cũng không muốn để ý tới việc của phủ Đô Đốc, cho nên mới phải tránh xa ra, giả vờ tuần tra cửa thành.

Kết quả…lão đã đến muộn rồi.

Nhậm Oán có ngày có hôm nay, đều là do Lý Ngư. Lý Ngư này cũng chính là tự dùng đá đập lên chân của mình. Tuy nhiên vẫn có một tảng đá vừa thơm vừa mềm, lồi lõm đều có, da trơn thịt mềm, xinh đẹp làm động lòng người do vậy mà buộc dưới xe của hắn, xem như là thu hoạch ngoài ý muốn rồi.

Nhậm Oán vốn dĩ thấy có người nửa đêm mở cửa thành, cảm thấy lạ lùng, liền hét lên, lại thấy chiếc xe này bất ngờ cứng rắn xông ra, sao lại không biết được trong đó có quỷ? Nhậm Oán thế mạnh người đông, cũng không có gì phải sợ, lập tức cho người đuổi theo.

Trần Phi Dương ở trên xe bò lên, Lý Ngư trậm giọng nói:

- Phi Dương, ngươi về không được nữa rồi.

Trần Phi Dương cười nói:

- Vốn dĩ cũng muốn rời khỏi thành, nhưng không đúng lúc.

Việc mà Trần Phi Dương làm và Cẩu Đầu Nhi không giống, y phụ trách trộm chìa khóa thành, sự việc sau khi bị phát hiện, tất nhiên khó thoát. Lợi hại trong đó, Lý Ngư sớm đã nói rõ ràng với y rồi. Chẳng qua, Trần Phi Dương là người đọc sách, tuy rằng không thành tựu gì, nhưng vẫn có tâm hơn tên Cẩu Đầu Nhi kia rất nhiều.

Y vẫn luôn muốn đi ra ngoài, đi đến nhưng thành to lớn để nhìn. Lý Ngư đồng ý cho y một khoản thù lao lớn, có khoản thù lao này, thiên hạ lớn cũng có thể đi được, trong lòng y thầm nói như vậy. Vốn dĩ nói tốt là Lý Ngư vừa đi, y cũng rời khỏi, chẳng qua là muốn chờ Lý Ngư sau khi rời khỏi mới lặng lẽ đi, bởi vì sự xuất hiện của Nhậm Oán, bọn họ trở thành cùng lúc “ra đi” !

Trần Phi Dương bị léo lên xe, giọng nói ngược lại có phần thoải mái:

- Tiểu lang quân, ta muốn đi Trường An. Mở mang kiến thức ở nơi phồn hoa nhất thiên hạ, hùng thành tráng lệ nhất thiên hạ! Ngươi đi hướng đông, không thể cùng đi rồi. Hơn nữa, con la này chở quá nhiều người rồi, cũng khó mà đi tiếp.

Lý Ngư đảo nhìn hai bên, ánh trăng như sương, núi non chập chùng.

Hắn lại liếc nhìn phía sau, vó ngựa ánh lửa, từ xa đuổi tới.

Lý Ngư liền quyết định thật nhanh:

- Cũng được! Ngươi tự đi vào trong rừng trốn, nếu như có duyên, giang hồ gặp lại!

- Giang hồ gặp lại!

Hai người đều có chút khí phách giang hồ, cũng không cần khách sáo nhiều như vậy. Lý Ngư ghìm cương lại khiến con la đi chậm lại, Trần Phi Dương nhảy xuống xe, y sớm đã tính trốn đi, vài nén bạc Lý Ngư tặng cho y đều quấn bên hông, không cần phải e dè gì, hướng về phía Lý Ngư chắp tay, xoay ngoắt, chui vào rừng cây.

Lý Ngư nhìn Trần Phi Dương chui vào rừng cây, giơ roi giục con la, tiếp tục đi về phía trước. Lúc này con đường gập ghềnh hơn rất nhiều so với con đường đi về phía cửa thành bằng phẳng trước đó, Phan thị và Cát Tường ngồi trong xe cũng còn bị va đầu, càng không phải nói đến Dương Thiên Diệp ẩn mình dưới xe.

May mắn có công phu của nàng, tay chân bám chặt vào gầm xe, mới không rơi xuống dưới, dù là vậy, cũng cảm thấy cổ tay bủn rủn, dần dần kiệt sức. Ngay chính lúc này, một con la vừa hét thảm lên một tiếng, một con thì loạng choạng không vững.

Dân gian thường nói, con la sẽ không kêu, cũng sẽ không sinh. Kỳ thực ngược lại, có la sẽ kêu, âm thanh giống với con ngựa, chỉ là hí trầm hơn một chút. Còn về nói sinh, thì phải có la đực và ngựa cái giao phối thì mới có thể sinh ra được “con la”. Ngựa đực và la cái giao phối sinh ra “con lừa”, khả năng sinh con tuy rất thấp, đôi khi còn không sinh được.

Lý Ngư nếu không phải vốn dĩ đang trong trạng thái khẩn trương cao độ thì đã bị té ra ngoài rồi, Phan thị và Cát Tường trong xe bị chạm một cái, Dương Thiên Diệp dưới xe cũng nắm không chắc nữa, không thể tự chủ ngã lăn ra trên mặt đất, may là lúc này xe đã ngừng lại, nàng cũng không bị thương gì.

Phan thị vội nói:

- Con à, xe bị sao vậy?

Lý Ngư nói:

- Để con xem thử!

Nói xong, hắn nhảy xuống xe, con la loạng choạng ngã trên mặt đất, vẫn đang hí đau đớn, Lý Ngư không hiểu về thú y, vẫn không nhìn ra được lý do tại sao, bên cạnh đột nhiên có người nói:

- Đường đi gập ghềnh, con la bị gãy móng rồi!

Lý Ngư bất thình lình bị câu nói này dọa đến sợ hại, vội vàng nhảy lên, liền nhìn thấy bên đường có một người đang chầm chậm đi ra, dưới ánh trăng, ống tay áo phập phồng, hơi có chút tiên khí tao nhã. Lý Ngư kinh ngạc, thất thanh kêu lên:

- Viên tiên sinh?

Lý Ngư theo bản năng nhìn chung quanh một chút, cái tên này từ chỗ nào chui ra vậy?

Viên Thiên Cương bị động tác của hắn làm bật cười:

- Chỉ có một mình ta, Tiểu thần tiên người đừng lo lắng.

Lý Ngư ho khan một tiếng, nói

- Tại hạ đối với Viên tiên sinh tự nhiên rất tin tưởng.

Nói đến đây, hắn đột nhiên có chút giật mình:

- Sao Tiên sinh lại ở đây?

Viên Thiên Cương nhìn hắn giật mình, không khỏi có chút đắc ý. Lúc trước liên tiếp đánh bại hai trận, trong lòng Viên Thiên Cương đã không thoải mái, lúc này cuối cùng cũng hòa nhau một ván, có một số bản lĩnh, hắn vẫn không bằng mình.

Viên Thiên Cương đắc ý cười, ra vẻ thần bí nói:

- Ngươi có bản lĩnh của ngươi, ta có môn đạo của ta! Nguyên do bên trong, cũng không chắc tường tận, truy binh gần tới rồi, ngươi không nghe thấy sao.

Lý Ngư quay đầu nhìn, ngọn lửa kia như rồng, quả nhiên càng ngày càng gần, hắn không khỏi lo lắng.

Viên Thiên Cương cười nói:

- Viên mỗ chờ ở đây, chính là cho dù Tiểu thần tiên không hề hấn gì, thì cũng có ý ra tay giúp đỡ.

Lý Ngư kinh ngạc nhìn Viên Thiên Cương:

- Tiên sinh muốn giúp ta?

Viên Thiên Cương nói:

- Con la bị thương một con, chỉ còn một con, sức la càng nhỏ, không đi tiếp được. Theo ý kiến của ta, Tiểu thần tiên không ngại giao nội quyến cho Viên mỗ. Viên mỗ thay ngươi chăm sóc! Tiểu thần tiên có thể tiếp tục lái xe ngựa đi về phía trước, trước tiên là để dẫn dắt truy binh, sau đó bỏ xe lại trên núi. Núi rừng mênh mông, ắt có thể thoát thân.

- Việc này…

Lý Ngư do dự nhìn trên xe, Cát Tường và Phan thị đã đến trước cửa xe, lúc này đã xuống xe rồi, đến trước mặt Lý Ngư. Lý Ngư nhìn lại con la, lại nhìn truy binh càng ngày càng gần, tiếng vó ngựa lúc này đã nghe thấy rất rõ, thực sự không thể trì hoãn được nữa, lập tức quyết đoán nói:

- Vậy thì nhờ cậy Viên tiên sinh rồi!

Nếu như đổi lại lại người khác, Lý Ngư vẫn thật sự không yên tâm. Nhưng trước mắt người này là ai? Viên Thiên Cương! Nếu như Viên Thiên Cương là một tên tiểu nhân bỉ ổi, Lý Ngư có thể xé rách tất cả những cuốn sách lịch sử đã đọc qua, một chút giá trị tham khảo cũng không có.

Viên Thiên Cương thấy hắn tín nhiệm mình như vậy, cảm thấy bất ngờ. Y vốn dĩ vẫn chuẩn bị rất nhiều lời lẽ, chuẩn bị dùng lời nói để thuyết phục Lý Ngư. Lý Ngư tin tưởng như vậy, Viên Thiên Cương có cảm giác tri kỷ, nghiêm chỉnh đảm bảo:

- Tiểu thần tiên yên tâm, chỉ cần Viên mỗ còn đến hơi thở cuối cùng, ắt bảo vệ lệnh đường và Cát Tường cô nương an toàn!

Phan thị vội nói:

- Con trai, con muốn một mình dẫn truy binh rời đi sao?

Viên Thiên Cương liếc nhìn bà ta, an ủi nói:

- Không cần lo lắng, lệnh lang đi lần này, sẽ không có nguy hiểm gì đâu!

Sau khi biết được con trai mình giả thần tiên, Phan thị dĩ nhiên thấy lo lắng. Viên Thiên Cương là người hữu đạo, y nói như vậy, Phan thị tuy không nỡ, nhưng lo lắng trong lòng đã buông xuống hơn một nửa.

Cát Tường vẫn luôn nhìn Lý Ngư đắm đuối, bởi vì Phan đại nương có ở đó, nên nàng không dễ thể hiện được tình cảm của mình đối với hắn.

Dương Thiên Diệp nằm dưới xe, oán hận trừng mắt nhìn bọn họ, trong lòng chỉ nghĩ:

- Nhanh lên! Mau đi thôi! Cái tên ngu xuẩn này, vẫn còn trì hoãn, ai cũng đi không được nữa rồi!

May thay Lý Ngư cũng biết rằng lúc này trì hoãn không được, còn nhớ rõ lúc trước xem kịch truyền hình, thường thấy thời khắc nguy cấp này, nhân vật nam chính còn phải sầu triền miên một lượt, làm cho hắn tức đến mức muốn chém chết biên kịch, xé nát đạo diễn, đốt ánh sáng của người làm phim, làm thịt hai cái tên nhân vật chính khốn khiếp sầu triền miên.

Lúc này rồi còn anh anh em em tình chàng ý thiếp dây dưa, đó thật sự đáng chết không cứu được. Lý Ngư đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm này, hắn chỉ đưa tay xoa đầu Cát Tường, tràn đầy yêu thương:

- Viên tiên sinh, ta rất tin tưởng! Mọi người đi cùng ông ta, chờ ta thoát khỏi truy binh, sẽ đi tìm mọi người!

Cát Tường dịu dàng trả lời một tiếng:

- Được!

Lý Ngư quay sang Viên Thiên Cương chắp tay nói:

- Viên tiên sinh đối đãi nhiệt tình, xin đa tạ lần nữa!

Trên mặt Viên Thiên Cương nóng lên, y thuận thiên đạo tu hành, sẽ không nhúng tay vào những việc trần tục không liên can. Nhưng Lý Ngư không phải người ngoài, hắn thật sự biết thuật thần tiên! Có lẽ Lý Ngư học không đầy đủ, vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết, nhưng sư phụ của hắn, chỉ e rằng chính là người tu tiên chân chính rồi.

ViênThiên Cương rất muốn làm quen với sư phụ của Lý Ngư Ẩn sĩ Chung Nam Tô Hữu Đạo, mà giúp đệ tử của ông ta, chính là tạo một ân tình. Ngày sau đi tới Chung Nam thăm Tô Hữu Đạo, ông ta không thể không gặp y. Bởi vì có sự ích kỷ đó nên khi nhận sự khen ngợi của Lý Ngư, Viên Thiên Cương dĩ nhiên có chút ngượng ngùng.

Dương Thiên Diệp dưới gầm xe đã sắp tức phổi, nàng nằm trên mặt đất, trên mặt đất truyền đến âm thanh cực kỳ nhạy cảm, tiếng vó ngựa đó càng ngày càng vội, nàng sao mà không sốt ruột được:

- Đi thôi! Mau đi thôi! Còn ở đó lắm lời làm gì, sinh tử trước mặt, thật là đáng chết mà!

Dương Thiên Diệp lúc này, đã hóa thân thành Lý Ngư xem phim truyền hình thời hiện đại rồi, hận không thể xé xác Lý Ngư, Viên Thiên Cương ra từng mảnh. May là nói xong câu này, Lý Ngư đã đẩy Cát Tường đến bên mẫu thân, nói:

- Mọi người đi mau!

Nói xong hắn liền xoay người chạy tới, muốn tháo con la bị gãy mắt cá chân lúc nãy ra khỏi xe, hắn vừa mới cúi người, một chuôi đao ngắn đã ném vào bên cạnh, Lý Ngư ngẩng đầu nhìn, Viên Thiên Cương đang dẫn bước cho Phan thị và Cát Tường đi về phía rừng rậm ven đường để trốn, cất giọng nói:

- Dùng đao, nhanh một chút!

Lý Ngư lập tức nhặt đao lên, cắt đứt dây đai, trong lòng thầm nghĩ:

- Viên Thiên Cương, đây mới thật sự là thần tiên sống đây. Ta không quay ngược thời gian, hoàn toàn không biết gì, người ta thì có thể liệu trước tiên cơ đấy!

Lý Ngư tháo con la bị thương ra khỏi xe, nắm thật chắt dây cương của con la khác, lúc này truy binh đã càng ngày càng gần, khoảng cách không quá một mũi tên.

Nhậm Oán đã biết được, người xuất thành là Lý Ngư, sao lại chịu buông tay được, nhất quyết đuổi theo.

Lý Ngư lên xe, ra sức lắc dây cương, đánh xe hướng về phía trước, Dương Thiên Diệp nằm dưới gầm xe nhìn thấy xe trôi đi, theo bản năng liền giơ tay chụp lấy, đang ở phía đuôi xe, thu lưng lại, cả người trở mình lên xe, từ sau cửa sổ nhìn xuyên ra ngoài.

Lưng chừng sườn núi, Phan thị và Cát Tường thở hổn hển đứng lại. Đứng ở đây, cây cối đã không che lấp được tầm nhìn của họ, có thể nhìn thấy xe ngựa từ xa đi tới và đội xe ngựa vội vàng truy đuổi. Ánh mắt Cát Tường nhìn theo bóng xe phía xa.

Lý Ngư đến rồi,

Lý Ngư đi rồi,

Giống như nước mưa, đột nhiên rào xuống rồi tanh.

Giống như đã quen bóng tối, đột nhiên gặp qua một ánh mắt.

Vừa mới có được, đã lại mất đi, cái cảm giác không thể nào diễn tả nổi này, tràn ngập trong lòng.

Dương Thiên Diệp ngồi yên trong xe, vừa mới buông lỏng lo lắng, lại ngẩn ngơ, nghĩ:

- Ta không nhân cơ hội này chui vào trong rừng thoát mạng, chạy lên xe làm gì?

Bình Luận (0)
Comment