Chương 126: Oan gia ngõ hẹp
Dương Thiên Diệp nghĩ đến đây, không biết nên khóc hay cười, vội vàng mở rèm cửa sổ phía sau, muốn nhảy ra ngoài. Trong đêm tối sức gió táp vào mặt, làm nàng trong lòng rùng mình, theo bản năng lại thụt đầu vào trốn.
- Soạt! Soạt!
Hai mũi tên nhọn đang dính trên sau xe, nếu như mới vừa rồi không trốn, cũng sẽ không bắn trúng nàng. Nhưng mũi tên nhọn cách khuôn mặt không tới nửa thước, làm nàng sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi.
Cũng bởi vậy, Dương Thiên Diệp không dám mạo hiểm vượt ra ngoài, mũi tên nhọn, cho dù là ban ngày ban mặt cũng không dễ né tránh, huống hồ là đêm tối mông lung.
Nhậm Oán tự đắc biết người lừa gạt ra khỏi thành là Lý Ngư, tức thì mừng rỡ như điên, thù mới hận cũ, đồng loạt nảy sinh trong đầu.
Lý Ngư dùng kế lừa gạt để ra khỏi thành, Nhậm Oán cũng không hề nhận được lời chào hỏi của phủ Đô Đốc, thấy được không thể có bí mật quân vụ gì, thậm chí nếu có, cũng không có lý nào lại phái người không liên can như Lý Ngư…
Hai người đấu rất nhiều hiệp, lão ta chiếm hết thiên thời, địa, lợi, nhân hòa, nhưng cuối cùng lại bại trận, bị Lý Ngư tra tấn, lúc này lão cuối cùng cũng có cơ hội báo thù rồi, sao chịu bỏ qua được?
- Đuổi theo! Bắn tiễn! Không được tha cho hắn! Ai bắt được Lý Ngư, thưởng trăm lượng!
Nhậm Oán vừa giục ngựa giơ roi, vừa hưng phấn hét lớn, chỉ muốn bắt được Lý Ngư, nuôi hắn cho tốt ở trong phủ, một ngày cắt hai ba miếng thịt của hắn, nấu chín nhắm rượu ăn, giải tỏa mối hận trong lòng.
Lý Ngư chỉ còn lại một con la, kéo xe đi thêm không xa, sức lực đã không đủ, đừng nói đến chỉ là một con la, cho dù là bốn con ngựa chiến, toàn lực phi nhanh như vậy, cũng khó mà giữ được lâu.
Mắt nhìn thấy tốc độ của xe chậm lại, lại vừa rời xa chỗ ẩn thân của mẫu thân và Cát Tường, Lý Ngư thầm nghĩ:
- Cũng tương đối rồi, có thể bỏ xe ở lại núi rồi!
Xe ngựa vượt qua một đoạn núi uốn cong, Lý Ngư ra sức ghì dây cương, dừng con la lại, nhảy xuống xe, nhanh chân bỏ chạy.
Dương Thiên Diệp từ trước tới giờ vẫn chưa ngồi qua chiếc xe như vậy, xe la phi nhanh, cùng với chiếc xe bò bình chân như vại khác nhau rất lớn, nàng ngồi ở trong khoang xe, không thể so với Lý Ngư ngồi đầu xe lái xe bằng phẳng chút nào, thật sự thất điên bát đảo, đợi xe ngừng lại, trước mắt choáng váng, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.
Chờ khi nàng tỉnh táo, Lý Ngư đã dùng cả tay chân, để bò lên sườn núi. Lúc này, Nhậm Oán dẫn đại đội nhân mã giết tới, vừa thấy một chiếc xe la dừng tại chỗ, lão nhất thời quát lớn:
- Hắn trốn rồi, đi không xa, tìm cho ta!
Lúc này Lý Ngư khó khăn đi qua một khu rừng, đi qua một tảng núi đá không có cây cỏ, một tên sĩ tốt tinh mắt liếc nhìn, chỉ tay lên núi:
- Hắn trèo lên núi rồi! Ở bên đó!
Tức thì có tên binh sĩ lấy cung cài tiễn, bắn lên trên núi, nhưng chỉ chốc lát, Lý Ngư linh hoạt như con hươu, nhanh chóng chui vào khu rừng.
Nhậm Oán vội vàng xuống ngựa, khí thế hùng hổ lấy roi ngựa chỉ về hướng trên núi, hô to:
- Đuổi theo cho ta! Bắt sống!
Trên ngựa có một nhóm thị vệ nhảy xuống ngựa, xông lên núi. Nhậm Oán vừa nhìn chiếc xe, tuy nghĩ rằng Lý Ngư sẽ trốn lên núi, mẹ hắn và Cát Tường có lẽ cũng đã lên núi, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một chút hoang tưởng, chỉ tay vào khoang xe, quát:
- Lục soát cho ta!
Trong khoang xe, Dương Thiên Diệp muốn nhân cơ hội tháo chạy, vừa nghe Nhậm Oán nói, biết rằng không cách nào ẩn thân, lập tức cắn răng, kiếm sắc như gió, trượt qua cửa sổ, đâm về hướng Nhậm Oán. Nhậm Oán kinh hãi thất sắc, tuyệt đối không ngờ được trong xe không những còn có người, mà còn biết cả võ công.
Nhậm Oán kêu lớn:
- Có thích khách!
Theo bản năng giơ tay bắt lấy một tên binh sĩ, đẩy tên đó lên phía trước để ngăn cản cho mình.
Tên thị vệ bên cạnh cũng lập tức hành động, đao thương kiếm kích đều đâm về hướng Dương Thiên Diệp.
Dương Thiên Diệp không muốn giao tranh, hoa kiếm cuồn cuộn bay lên, chỉ nhe một tiếng kêu thảm, nàng cũng không quan tâm đâm trúng ai, bát bộ cản thiền (tám bước đuổi ve) xuyên vào trong rừng, phóng lên núi.
Lý Ngư sắp bò lên tới đỉnh núi thấp liền nghe thấy tiếng kêu thảm, xoay đầu nhìn xuống núi, bóng người lay động, ngọn đuốc khắp nơi, cũng không rõ ai cho nên tưởng rằng có người bị con la đá trúng, trong lòng cảm thấy khoái chí, lập tức không chậm chạp nữa, lấy hết sức bình sinh, tiếp tục chạy lên.
Nhậm Oán vội bịt lấy lỗ tai, đau đớn hét to:
- Giết hắn! Giết Lý Ngư cho ta, giết tất cả người của hắn! A~~~Đau chết lão phu rồi!
Tay của lão vội bịt lấy lỗ tai, nhưng máu tươi vẫn từ khe hở của ngón tay chảy ồ ạt.
Một tên thị vệ đánh ngọn đuốc lên tìm tìm, dường như nhặt được một cái lỗ tai:
- Đại nhân, lỗ tai của ngài!
Nhậm Oán một cước đá vào bụng dưới của tên đó, đạp tên vỗ mông ngựa chạy ra ngoài, chỉ lên núi, khàn giọng nói:
- Đuổi theo cho ta! Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác!
Trời sáng choang, Lý Ngư cũng không biết đã vượt qua mấy ngọn núi, cũng không biết lúc này đang ở đâu, chỉ nhìn hướng mặt trời mọc, để phân biệt ra đông tây nam bắc mà thôi.
Hắn chỉ cảm thấy hai chân dường như nặng nhọc, quay đầu nhìn, đã không thấy bóng dáng truy binh, đặt mông ngồi xuống đất, ngả mình trên đám cỏ mềm mại, dang chân dang tay, thở hổn hển.
Ánh mắt trời chói mắt, nhưng hắn ngay cả một chút ý niệm ẩn náu cũng không có, toàn thân lười biếng mệt mỏi, ngửi mùi hương cỏ mang tới, cảm giác như được sống…thật tốt quá!
Lý Nguyên Tắc được khiêng trên chiếc giường Hồ lớn ra khỏi cửa, đến bên ngoài Tích Thúy Đài. Gã sợ đau, bọn binh sĩ không dám đi quá nhanh, cứ như vậy, chỉ có thể đi với tốc độ rùa bò, một đoàn tướng sĩ thay phiên khênh giường, chờ đến khi trời sáng choang mới đuổi đến Tích Thúy Đài.
Lý Nguyên Tắc nóng lòng đuổi bọn binh sĩ mau chóng rời khỏi, triệu tập Trường Sử Vương Phủ tới, bí mật dặn dò một lượt. Tên Trường Sử đó liền lĩnh mệnh mà đi, khoảng nửa canh giờ sau, một chiếc xe dầu tiến đến Tích Thúy Đài, từ trên xe đỡ xuống một lão già mắt bị vải đen bịt lại.
Trường Sử tự tay giúp lão già đỡ hòm thuốc, mọi người dìu lấy lão lang trung đó đi vào phòng ngủ của Lý Nguyên Tắc. Lý Nguyên Tắc nằm trên giường, chiếc rèm buông xuống chỉ để lộ ra phần dưới cơ thể, những nơi đều được che, che giấu hết thảy những thứ có thể bại lộ thân phận, lúc này mới tháo bịt mắt của lão lang trung đó.
Lão lang trung này cả đời hành nghề y, những chuyện kì quái lạ lùng cũng đều thấy qua rất nhiều, ngược lại cũng không hề sợ hãi. Lúc trước nhìn thấy hành tung lén lút của bọn họ, cũng đoán được là một vị đại nhân bị bệnh không gặp người khác được, liền gật đầu, cẩn thận cởi quần cho Lý Nguyên Tắc.
Lúc nhìn, cho dù là cả đời lão lang trung từng kiến thức rộng rãi, cũng bị dọa đến hoảng sợ:
- Cái này là gì đây? Tím đỏ tím đỏ, sưng toàn bộ, chẳng lẽ dưới háng người chỉ có “dưa Côn Luân” ? (Dưa Côn Luân, chỉ trái cà).
Nhìn chăm chú lại lần nữa, lão lang trung không khỏi ngạc nhiên vô cùng.
Lý Nguyên Tắc nằm ngang trên giường, vách ngăn bằng vải, khóc lóc nói:
- Bổn…Vết thương của ta thế nào? Tiên sinh, nếu có cách nào chữa trị, ắt có trọng thưởng!
Lão lang trung cẩn thận quan sát lúc lâu, lắc lư một lượt, thở một hơi thật dài:
- Nang thận của túc hạ đã nát rồi, chỉ có thể động đao lấy ra, không còn cách nào khác!
Lý Nguyên Tắc kỳ thực cũng biết chỉ có kết quả này, chỉ là vẫn ôm ấp ảo tưởng, nghe đến đây, thật sự có cảm giác sống không bằng chết. Im lặng lúc lâu, mới nghẹn ngào nói:
- Ta hiểu rồi! Vậy thì…nhờ tiên sinh động thủ đi.
Lão lang trung nhìn thứ giống như “Qủa dưa tím Côn Luân” sưng phù dựng đứng lên, cười khổ một tiếng nói:
- Nếu như túc hạ sớm chữa trị, thì túi nang này phải bỏ đi, nhưng “con chim sẽ” này vẫn có thể giữ lại được. Đáng tiếc là khối huyết tụ quá lâu, bây giờ đã hoại tử, không hồi phục được nữa, chỉ có thể cắt bỏ.
Lý Nguyên Tắc kinh hãi: ngay cả đi tiểu cũng trở thành hi vọng xa vời? Túi nang cắt đi, cả con chim sẽ này cũng cắt luôn, vậy thì chẳng khác gì tên hoạn quan?
Lý Nguyên Tắc nói nhảm:
- Chim…chim sẽ cũng không được giữ ư?
Lão lang trung lắc đầu thở dài:
- Kéo dài quá lâu, nếu là Biển Thước, Hoa Đà tái thế, cũng cứu không được, chỉ có thể bỏ đi, mới có thể bảo toàn tính mạng.
Lý Nguyên Tắc không nói hai lời, hai mắt chớp chớp, rồi hôn mê như vậy.
Sử viết: Kinh Vương Lý Nguyên Tắc không có con, sau đó nhận nuôi con của Vương gia khác để lấy làm đứa con kế thừa huyết thống. Nhưng nguyên do trong đó lại không nói rõ. Như mọi người đều biết, tất cả nguyên do, đều ở hôm nay.
Trên núi, Lý Ngư nằm ở trên bải cõ mềm mại, nghỉ ngơi hơn nửa canh giờ, mới cảm thấy năng lượng cơ thể dần dần hồi phục, chỉ có điều khát nước đến khô cả họng. Tai nghe thấy tiếng hồ nước chảy róc rách, đoán rằng gần đây có suối nước, đang đấu tranh, muốn tìm chút nước uống, nhưng hắn mới đứng lên, liền cứng đơ ở đó.
Bên cạnh bãi cỏ, một gốc cây sơn trà, đang nở ra rực rỡ.
Tuy tư thế phú quý, chứ không có dung mạo lẳng lơ diêm dúa. Sau nhiều năm khô héo, cũng tự nhiên xuân phong.
Dương Thiên Diệp một tay đỡ đầu gối, một tay trụ kiếm, đứng ở trước cây sơn trà đó, cũng giống như một đóa sơn trà xinh đẹp, chỉ là cặp mắt của nàng, đang nhìn trừng trừng vào hắn.