Chương 132: Hắn có một bí mật nhỏ
Trước mắt Dương Thiên Diệp tối sầm, suýt chút nữa ngất đi mất. Đây là chuyện quái gì, vốn định tìm một chỗ mà ngả bài của Lý Ngư, không ngờ lại có người chạy tới chỗ này yêu đương vụng trộm.
Tuy nàng đường đường là Công chúa, nhưng chưa từng chứng kiến tình cảnh này bao giờ, ngay cả tranh xuân cung cũng chưa xem qua một tấm, cảnh này đúng là quá kích thích, cho dù không nhìn, chỉ là nghe, nghe thôi cũng khiến nàng mặt đỏ tai hồng, hận không tìm được một cái lỗ mà chui xuống.
Toàn bộ âm thanh, tiếng thở dốc, còn có đôi lời tán tỉnh lỗ mãng, Dương Đại cô nương đã đỏ mặt đến nỗi không chịu nổi, đỏ hồng như trái đào chín, Lý Ngư ngồi xổm phía sau nàng, rõ ràng cảm nhận được hô hấp dồn dập của nàng, tựa như một con mèo mà.
Lỗ tai của nàng đều đỏ hết, ngồi xổm ở chỗ kia, nhưng thân thể nàng lại như một cái bếp lò nhỏ, sức nóng kinh người, cách lớp quần áo như vậy nhưng dường như Lý Ngư cũng cảm nhận được.
Lý ngư tò mò ló đầu ra xem thử, nhanh chóng lướt về hướng phía nồi và bếp, trong phòng làm tào phớ này có treo đèn, vẫn còn sáng, xưởng da rộng lớn như thế, dầu thắp đương nhiên rất dễ tinh luyện tuy rằng đều là dầu thắp tinh luyện từ mỡ động vật thấp kém.
Lý Ngư nhìn thấy một người con gái trẻ tuổi, lưng quay ra chỗ bọn họ, khom người, mông vểnh lên, váy kéo lên đặt trên lưng nàng, phía sau là một người đàn ông, vẫn mặc áo bào đầy đủ, chỉ có điều thân thể hoạt động khiến áo choàng không ngừng lay động, gã đang cởi đai lưng ra.
Lý Ngư hiểu ra, nhanh chóng lùi đầu về, không kìm nổi cười. Thì ra là thế, hắn còn tưởng rằng người nọ có bản lĩnh cao minh gì, nhanh như vậy liền “Đăng đường nhập thất”, “Mật đạo thao qua”, hóa ra cũng thường thôi, hắn còn tưởng rằng có thêm một tư thế mới mẻ mình chưa biết để thêm vào trữ lượng video 120T phong phú.
Nói toạc ra là chẳng đáng một đồng. Cổ nhân không có nội y nội khố như hiện đại, cho nên váy cũng chỉ vén lên, quần cũng chỉ cởi ra liền đi thẳng vào vấn đề rôi. Nam nhân kia tầng y phục trong trong ngoài ngoài nhiều tầng toàn bộ đai lưng bị bó buộc, chỉ kéo đai lưng, áo bào hất ra hai bên trái phải là có thể giơ thương thúc ngựa, làm cái bảy lần ra bảy lần vào.
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, xem xong rồi mới phát hiện trước mặt mình có một khuôn mặt đỏ hồng, ở dưới ánh đèn lờ mờ trở nên xấu hổ bẽn lẽn vô cùng, cũng chỉ có đôi mắt đen như bảo thạch bắn ra ánh mắt lấp lánh tràn ngập ánh lửa, thẹn thùng phẫn uất nhìn hắn.
Rõ ràng không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt của nàng thấy được rõ ràng hai chữ “Vô sỉ”, Lý Ngư bất đắc dĩ nhún vai. Tính cách như vậy, thật là cổ quái. Có cho là thánh nhân hay anh hùng gì cũng đều không bỏ được nó, rõ rành nhân loại sinh sôi thêm đều dựa vào nó, nhưng lại có rất nhiều người cảm thấy thẹn thùng và dơ bẩn.
Nếu biện chứng mà giảng đạo lý một chút, Lý Ngư thật có thể nói bốc phét một phen, nhưng giờ khắc này, hiển nhiên một câu cũng không thể nói, cho nên hắn chỉ có thể nhún vai vô tội. Vấn đề là, qua đoạn bả vai, ánh mắt hắn theo bản năng rơi xuống, rơi xuống chỗ hai vú tròn tròn uyển chuyển duyên dáng của nàng.
Do mặc quần áo dày, nên có vẻ càng lớn, nhưng ngồi ngay cạnh, làm cho đường nét mỹ lệ không thể giấu hết.
Trong người Dương Thiên Diệp như có con bọ ẩn nấp, lập tức xoay đầu đi, nhưng chính mình càng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn, vậy nên Dương Đại cô nương càng hô hập dồn dập hơn. Lúc này lòng nàng tràn đầy hối hận, chỉ hận chính mình buổi tối nay lại đi thay quần áo, nếu mặc áo choàng da bẩn thỉu đó, có phải sẽ không có cảm giác gai ở trên lưng không?
Cảnh tượng không chịu nổi kéo dài gần nửa canh giờ, hai người Lý Ngư và Dương Thiên Diệp chỉ có thể ngồi xổm ở đằng kia, ngồi xổm đến nỗi chân đã tê rần.
Mới vừa nghe nàng kia gọi “Tiếu Tiếu ca”, hơn nữa liếc trộm một cái, tuy rằng không nhìn được chính mặt nam nhân kia, nhưng đã biết gã là ai rồi. Người này chính là người buổi chiều hắn vừa mới gặp Đại chủ sự của Phi Long đội: Lưu Tiếu Tiếu.
Lưu Tiếu Tiếu, năm nay đã ba mươi tuổi, má phải có một vết sẹo, khuôn mặt anh tuấn vì thế trở có chút ác nghiệt, nhưng cũng cỏ vẻ dũng mãnh hơn..
Gã cũng là một trong số ít nam nhân chưa thành thân ở Phi Long đội. Tuy nhiên, hiện tại trong trại cũng không có người nào có con gái mà mời gã làm con rể, bởi mọi người đều biết rằng mục tiêu của Lưu Đại chủ sự chính là con gái bảo bối của Long trại chủ, cũng là con nối dõi duy nhất của Long trại chủ: Long Tác Tác.
Tiếu Tiếu Tác Tác, Tác Tác Tiếu Tiếu, đều là tên có từ láy, Lưu Đại chủ sự thường nói, đây là thiên ý. Mà gã gia nhập Phi Long đội từ lúc mười tám tuổi, đao sơn kiếm hải, giết ra giết vào, thẳng đến khi trở thành Đại chủ sự Phi Long đội, trong lúc đó không biết có bao nhiêu người muốn mời gã làm con rể nhà mình, nhưng gã vẫn độc thân.
Mọi người đều biết rằng, ý gã nằm ở Long Tác Tác, gã đợi Long cô nương lớn lên. Bây giờ, Long cô nương đã lớn, Long trại chủ cũng già, mọi người đều biết rằng, Lưu Đại chủ sự sẽ là rể của Long gia, trở thành người kế nhiệm trại chủ Long gia trại, trở thành tân thần hộ mệnh của Long gia trại.
Nhưng… Mọi người đều biết rằng, mọi người đều cho rằng chuyện nên như thế thì sẽ như vậy thôi sao? Nhiều khi, ngươi nghe được, thậm chí ngươi thấy được cũng chứa chắc đã là sự thật. Ít nhất, dự thính này cũng là một cảnh tượng sinh hương, Lý Ngư cũng không biết chuyện “Đợi người lớn lên” được người của Long gia trại thấy lãng mạn cỡ nào, đương nhiên Lưu Đại chủ sự cũng không nhàn rỗi.
Cuối cùng, một hồi ác chiến đã kết húc, dư âm chưa hết, Dương Thiên Diệp đã thở phào một hơi, nàng chỉ chú ý tới chuyện mình bị ngượng đến mức một thân đẫm mồ hôi, chứ không chú ý tới chuyện chân đã đứng không yên, phía sau lưng được đầu gối của Lý Ngư chống đỡ, chỉ có điều quần áo của hai người tương đối dày, cho nên cũng không có cảm giác tiếp xúc.
Lý Ngư nhạy bén nghe được một chút âm thanh nhỏ bé, như thể âm thanh thổi nếm đồ vật. Đã xem qua tận ba nghìn “Bộ binh”, trong lòng hắn dĩ nhiên “Vô mã”, lập tức nghĩ tới một màn ướt át, nhưng Dương Thiệp Diệp căn bản không thể liên tưởng đến cái gì từ những tiếng động này, kiến thức ở phương diện này, nàng chỉ là một tờ giấy trắng.
Mấy tên thái giám chết bầm không thể dạy nàng loại kiến thức này, hơn nữa còn đem đốt hết những sách vở tập tranh về loại chuyện này khi nàng còn bé, không để lại chút dấu vết nào.
Dương Thiên Diệp đang vểnh tai nghe, nghe Lưu Tiếu Tiếu nói chuyện.
Lưu Tiếu Tiếu bệ vệ ngồi dựa vào giá gỗ vuông nhỏ, mở hai chân ra cho nàng kia ngồi vào, cả người nàng kia đều vùi vào giữa áo bào hắn. Hai con mắt Lưu Tiếu Tiếu híp lại, vẻ mặt thỏa mãn nói:
- Tiểu Diên, Tác Tác nói thế nào?
Được gọi, nữ tử Tiểu Diên lơ mơ nói:
- Ta đã hỏi qua Đại tiểu thư rồi, nàng… Ba nhi…Không có ý tứ với ngươi.
Mặt Lưu Tiếu Tiếu trầm xuống, hung tợn mắng:
- Con điếm thối này, lão tử vì Long gia xuất sinh nhập tử nhiều năm như vậy, sao không xứng với nàng ta?
Tiểu Diên ê a hai tiếng đáp lại, Lưu Tiếu Tiếu trầm mặc một lát, chậm rãi nói:
- Túi thuốc này, nàng tìm cơ hội bỏ vào trong trà của nàng ta, trước khi bỏ thuốc phải nói cho ta biết.
Âm thanh Tiểu Diên rõ ràng, độ lớn âm thanh cũng thay đổi cao hơn, hiển nhiên công tác vệ sinh nào đó đã hoàn thành. Tiểu Diên có chút bận tâm nói:
- Tiếu Tiếu ca, nhưng là Đại tiểu thư Long gia trại, cho nàng dùng thuốc được không?
Lưu Tiếu Tiếu kéo nàng ta qua, lỗ mãng chơi đùa trong ngực nàng ta, không hề để ý nói:
- Long lão đầu đã già rồi, Long gia trại muốn tiếp tục sống yên như vậy, thiếu được ta à? Hơn nữa, bây giờ nàng ta ác vậy, chỉ cần ngủ với ta, cũng chỉ có thể chấp nhận, đến lúc đó…
Tay Lưu Tiếu Tiếu dùng thêm lực, nắn bóp da thịt mềm mại của Tiểu Diên, nàng ta khe khẽ kêu đau, Lưu Tiếu Tiếu đắc ý cười rộ lên:
- Đến lúc đó, ta sẽ cho nàng làm thiếp.
Tiểu Diên lo lắng nói:
- Ngươi ở rể ở Long gia, Đại tiểu thư đồng ý cho người nạp thiếp sao?
Lưu Tiếu Tiếu cười lạnh nói:
- Ta đường đường là nam nhi, sao có thể ở rể nhà người khác, đến con của mình cũng không được theo dòng họ của chính mình? Hừ! Long Gia trại, sớm muộn gì cũng thành Lưu Gia trại! Long Tác Tác là của ta, toàn bộ Long Gia trại cũng đều là của ta !
Hai người thảo luận một hồi, cuối cùng Tiểu Diên cũng đồng ý với sắp xếp của Lưu Tiếu Tiếu, nhận gói thuốc gã đưa, cẩn thận cất đi. Hai người lại dây dưa một hồi, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng tào phớ.
Hai người vừa đi, Dương Thiên Diệp lập tức đứng lên, cố gắng điều chỉnh hô hấp hỗn loạn một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lý Ngư một cái, tuy sắc mặt vẫn hơi đỏ, nhưng cũng không đến mức đỏ phát tím bối rối như vừa nãy:
- Khụ! Ngươi có muốn đi làm anh hùng cứu mỹ nhân không?
Giọng điệu hơi có phần ghen tuông, chẳng qua Dương Thiên Diệp hồn nhiên không biết.
Lý Ngư chẳng chú ý tới mấy chữ “Cứu mỹ nhân” mà lại chú ý tới hai chữ “Anh hùng”, lập tức lộ vẻ mặt cợt nhả hỏi han:
- Thiên Diệp cô nương cho rằng ta là anh hùng sao?
- Hứ! Ngươi là đồ vô lại! Đồ vô sỉ!
Lý Ngư kêu lên:
- Ta đã làm gì cô chưa? Vì sao nói ta như vậy?
Dương Thiên Diệp muốn nói lại thôi, oán hận nói:
- Dù sao, ngươi cũng không phải người tốt! Ta đi đây, hôm nay đã cảnh cáo ngươi rồi, chớ phá hư chuyện của ta, nếu không, lần sau, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!
Vừa mới thấy qua một màn kia, đương nhiên Dương Thiên Diệp còn chút ngượng ngùng, để lại mấy câu độc ác này, liền chạy mất dạng. Lý Ngư không vội đi, suy nghĩ về những lời nói mà Lưu Tiếu Tiếu và vị cô nương Tiểu Diên kia nói với nhau, lượng tin tức rất lớn nha.
Việc này nên quản hay không?
Hắn chỉ muốn đến làm công, ở chỗ này cũng chỉ tìm một chỗ náu thân, không nghĩ phức tạp. Hơn nữa, hắn không quen biết vị Long Đại cô nương kia. Mà vị Lưu Đại chủ sự này, hiển nhiên nắm giữ lực lượng vũ trang sinh tồn của Long gia trại, rất quan trọng ở trong trại.
Người như vậy, hẳn là nhân vật không dễ gì vật ngã được, cho dù hắn nói hết những lời đêm nay của Lưu Tiếu Tiếu cho Long trại chủ biết, lấy được lòng tin của Long trại chủ. Nhưng Long trại chủ giữ hay bỏ, hắn chẳng thể xác định. Đắc tội với con rắn độc hùng mạnh như vậy, quả nhiên là quá nguy hiểm.
Hắn cũng không đến mức khốn khó phải làm như thế, nhưng nếu đã nghe được, rốt cuộc có nên ra tay giúp đỡ khong? Lương tâm và lý trí cứ mãi giằng co, cõi lòng hắn đầy rối rắm.