Chương 133: Dụng binh nhất thời
Lúc Lý Ngư ra khỏi phòng tào phớ, trong trời đêm đã có lẻ tẻ mấy bông tuyết. Dưới ánh đèn, bông tuyết dường như lớn hơn bình thường, lấy tay đón một đóa, nhìn nó tan ra thành nước ở trong lòng bàn tay mình, tựa như bông tuyết trong trắng kia nhẹ nhàng đi vào lòng bàn tay của ngươi, lãng mạn vô cùng.
Tuy nhiên một trận gió đến, Lý Ngư hắt hơi một cái to, lập tức co rút chạy về phòng mình. Hắn vào phòng, phát hiện ông lão chủ cho thuê nhà đã thay hắn đốt củi, dưới lò hỏa rừng rực, trên giường là một tấm nệm ấm áp, hắn không khỏi hổ thẹn với vị chủ nhà đã phục vụ chu đáo như vậy.
Để không phụ ý tốt của ông lão chủ nhà, hắn lập tức cởi áo, nới dây lưng, chui vào đệm chăn lông cừu ấm áp, ngủ ngon lành. Cả đêm vô sự, cho dù là chỗ ở của Lý Ngư cách không xa chỗ ba tòa nhà lớn của Long Đại đương gia có mấy con chó sủa rất hăng, ban đêm vẫn có thể nghe thấy.
Lý Ngư có một giấc ngủ ngon, buổi sáng, tuyết phủ hơn thước, các tòa nhà gần xa tất cả đều phủ tuyết trắng, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, vẻ mặt sảng khoái.
Ông lão chủ nhà đã làm cơm xong, vừa thấy Lý Ngư ngủ dậy, lập tức nhiệt tình tiếp hắn ăn cơm. Lúc này Lý Ngư thực cảm thấy ngượng ngùng rồi, nếu hắn thực sự vì Long Gia trại mà bán mạng còn có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ được người ta hầu hạ, nhưng hắn lăn lộn vậy chỉ vì chén cơm ăn, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi đây.
Tuy rằng trong lòng áy náy, tuy nhiên trên đoạn đường một bữa đói một bữa no, vốn là có chút đói bụng. Hơn nữa một đêm ngủ ngon, thể lực khôi phục, nên Lý Ngư ăn cũng không ít, bốn bánh bao không nhân, hai chén cháo, hai trứng vịt muối, hai đĩa rau cải, còn gặm thêm hai cái chân trâu.
Ông lão chủ nhà vui đến mức mặt mày hớn hở:
- Ăn được nhiều là tốt, ăn được nhiều là tốt! Tiểu tử cường tráng, phải ăn nhiều mới có sức lực.
Lý Ngư ăn xong, đang do dự có nên giúp ông lão chẳng còn mấy cái răng xử lý nốt chỗ khó gặp kia không thì đồng đội Phi Long đội hôm qua vừa mới kết bạn Tráng Sài Diên vội vội vàng vàng chạy đến đứng ở sân gọi to:
- Lý Ngư, nhanh lên, nhanh đến đại viện Long Gia để tập hợp.
Sài Diên gọi xong liền chạy ngay đi, cũng không biết là đi đại viện Long gia hay là đi gọi những người khác, Lý Ngư vội vàng quơ lấy thanh đơn đao lưỡi hẹp được phát cho, vội vàng chạy về phía đại viện Long gia.
Lý Ngư vội vàng tới tiền viện đại viện Long gia, đã thấy mười mấy nghĩa tráng ở Phi Long đội đang tụ tập ở đây, Lưu Tiếu Tiếu khoanh tay, đứng trên bậc thang, hai mắt giống như nhắm lại mà cũng không nhắm, đang dưỡng thần.
Lý Ngư đưa đao ra sau khuỷu tay, tay nắm lấy đơn đao, thấy một nghĩa tráng hôm qua có kết bạn, liền đi đến hỏi:
- Tình hình sao vậy? Chẳng lẽ là phải đi xa?
Người kia tên họ thế nào hắn không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng họ Mộ, do sợ không chính xác nên cũng không dám xưng hô. Người nọ cũng chẳng thèm để ý, thần thần bí bí trả lời:
- Đêm hôm qua có người lẻn vào đại viện Long gia, mà trong đại viện Long gia không chỉ nuôi chó, còn có ngỗng, thậm chí còn có chồn, không biết thân thủ của hắn cao minh thế nào mà có thể lừa được tai mắt của lũ động vật đó.
Lý Ngư lập tức nghĩ tới Dương Thiên Diệp, trong đêm trốn vào đại viện Long gia, tám chín phần mười chắc là cô nàng kia. Lý Ngư vội vàng hỏi:
- Bắt được người rồi à?
Người nọ cười nói:
- Nếu bắt được, còn gọi chúng ta tới làm gì?
Lý Ngư đầy nghi ngờ, chưa bắt được, vậy bảo chúng ta tới làm gì? Chẳng nhẽ Phi Long đội còn phụ trách phá án? Nhìn mấy người đàn ông cường tráng này cũng không giống người có suy nghĩ tinh tế, am hiểu phá án.
Lúc này dường như người đã tới cũng đông đủ rồi, Lưu Tiếu Tiếu đứng ở trên bậc thang ôm cánh tay đột nhiên ho khan một tiếng, mọi người đang xì xào bàn tán lập tức yên tĩnh. Lý Ngư thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng thầm nghĩ:
- Khó trách tối qua vị Lưu Đại chủ sự này dám khoe khoang, khoác lác, hắn ở trong đám đao khách trẻ tuổi này, quả thực có uy vọng rất lớn.
Lưu Tiếu Tiếu hắng giọng một cái, nói với hơn ba mươi người vừa tới:
- Buổi tối hôm qua, đại viện Long gia gặp phi tặc. Đây là việc trước đây chưa từng có ở Long Gia trại ta. Kẻ tặc là nam hay nữ, là già hay trẻ, có mục đích gì, đến giờ vẫn không biết.
Gã uy nghiêm quét mắt một vòng nhìn mọi người, lại nói:
- Trong đội Phi Long, chỉ có các ngươi là chưa thành thân, cho nên, một vài ngày sắp tới, buổi tối vất vả cho các ngươi một chút, các ngươi sẽ thủ hộ đại viện, đảm bảo người nhà trại chủ được an toàn.
Lưu Tiếu Tiếu chỉ ngón tay vào người vừa nói chuyện với Lý Ngư, nói:
- Mộ Tử Nhan, ngươi chọn mười người, ra phía sau viện. Sài Diên, ngươi chọn mười người đi trung viện, những người khác đóng giữ ở trước viện. Mộ Tử Nhan, Sài Diên, chuyện luân thủ, an bài như thế nào đều do hai ngươi phụ trách!
Mộ Tử Nhan và Sài Diên đều chọn ra mười người, Lưu Tiếu Tiếu lại vỗ vỗ tay, nói:
- Những người còn lại canh giữ ở tiền viện, ra đây, ta sắp xếp!
Những người không được Mộ Tử Nhan và Sài Diện chọn liền tụ tập đi tới chỗ của Lưu Tiếu Tiếu, Mộ Tử Nhan và Sài Diên thì dẫn những người mình lựa chọn đi vào trong.
Lý Ngư không biết có phải do vừa rồi tán gẫu với Mộ Tử Nhan nên thuận tay bị y tuyển đi. Lúc này liền đi theo Mộ Tử Nhan, đi qua trung viện, đi thẳng tiến vào hậu viện.
Khu Khẩu Bắc, mặc dù Long gia có tiền, vậy mà nhìn chỗ viện này cũng không quá tinh xảo, đường nét phòng xá cũng khá quê mùa, tuy tường viện cũng được đắp đất, phòng xá được lát gạch xanh nhưng vẫn không thể che được phong thái trong đó.
Đây chỉ là ấn tượng đầu tiên khi tới hậu viện, Lý Ngư cũng chẳng có cơ hội đi sâu vào trong, bởi vì vừa bước vào trong, Mộ Tử Nhan liền đứng lại, xoay người, nói với đám người Lý Ngư:
- Từ hôm nay trở đi, mười người chúng ta sẽ chia ra thành hai tiểu đội đi tuần tra mỗi đêm, đây chính là đường cuối để vào tiểu viện, con gái của Đại đương gia ở nơi này, cho nên không thể xông loạn. Cho nên tuần tra tuyến đường này chính là dọc theo phần có tường rào bao quanh, mỗi tổ năm người, phân chia khoảng cách đều đến tận cuối đường. Chốc nữa, ta sẽ dẫn mọi người đi một lần trước.
Nói xong, y cười híp híp mắt nhìn mấy người Lý Ngư, điểm danh từng người nói:
- Năm người các ngươi, tuần tra từ lúc nửa đêm đến sáng đi. Khả năng lớn sẽ có chuyện xảy ra trước nửa đêm, năm người chúng ta từng trải hơn, cũng có kinh nghiệm hơn, nên chúng ta sẽ tuần trước nửa đêm.
Lý Ngư nhìn bốn người khác cũng bị điểm danh, mấy người này cũng gần bằng tuổi hắn, hẳn cũng là người vừa mới gia nhập vào Phi Long đội không lâu, trước nửa đêm nguy hiểm hơn? Ai chẳng biết sau nửa đêm mới chính là lúc mọi người mất cảnh giác nhất, cũng là thời điểm phi tặc thích hành động nhất.
Tuy nhiên, Lý Ngư chỉ là một “Tân binh”, không có tư cách phản kháng. Mộ Tử Nhan thấy năm người Lý Ngư cũng không lên tiếng, hài lòng gật đầu nói:
- Đi thôi, ta dẫn các người đi đường trước một lần, đây là bên trong, nhớ lấy không thể vượt qua Lôi Trì một bước!
Sau đó y liền dẫn bọn họ tuần tra men theo tường rào, bọn họ men theo tường rào đi quanh hậu viện một vòng, Lý Ngư xem chừng tuy đây chỉ là nội trạch tam tiến, nhưng cũng có bốn năm mẫu đất, chờ đến khi khó khăn lắm bọn họ mới đi quay lại cửa chính, chợt nghe thấy một hồi tiếng vó ngựa như mưa vội vã…
Mộ Tử Nhan tuy nghe tiếng nhưng sắc mặt không đổi, không ai bảo ai cùng nhìn về phía cửa chính, nhanh chóng chạy sang hai bên, chỉ có Lý Ngư, trước đó cũng không có ai giải thích cho hắn, bây giờ hoàn toàn phản ứng không kịp, nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người cưỡi ngựa nhanh như gió, theo hướng cửa chính, chớp mắt đã tiến vào tiểu viện.
Trang viện Khẩu Bắc, phong thái cực kì hào phóng, cửa nhà trong được tu sửa còn lớn hơn rất nhiều cửa chính của nhiều nhà ở vùng Trung Nguyên này, cưỡi ngựa rong ruổi chút cũng chẳng sao, nhưng điều kiện đầu tiên là, cửa này không có người.
Cưỡi ngựa rất nhanh, mà lại đi tới chỗ đường Lý Ngư vừa đi ra, đợi đến khi kỵ sĩ kia nhìn thấy Lý Ngư đã không kịp quay đầu ngựa, trong tình thế cấp bách, kỵ sĩ kia liền thúc mạnh ngựa, tuấn mã hí một tiếng hí dài, nhưng lại nhảy tới đỉnh đầu của Lý Ngư.
Lý Ngư thấy một người cưỡi ngựa chạy như bay đến chỗ mình cũng kinh ngạc, theo bản năng liền phản ứng tự vệ, giờ hắn né tránh cũng không kịp rồi, chỉ có thể dùng sức trên đùi, định trụ thân mình, trầm hông nhún vai, chuẩn bị đụng con tuấn mã kia. Tuy rằng con ngựa kia là hùng mã, có thể chỗ cổ và ngực là những điểm yếu, nhưng bị đụng một cái này, hẳn là chỉ bị bay ra ngoài, cũng không đến mức bị trọng thương.
Nhưng không ngờ người kỵ sĩ cưỡi con ngựa kia có kỹ thuật cưỡi ngựa thật tài giỏi, nàng ta kêu lên một tiếng, nhưng trong thế ngàn cân treo sợi tóc, nàng vẫn tóm chặt cương thúc ngựa, nhảy qua đỉnh đầu Lý Ngư. Lý Ngư còn chưa kịp thở phào, đã thấy ngay một bóng đen nhào tới chỗ hắn.
- Cái gì vậy?
Hắn vẫn chưa hết kinh sợ, thân thể vẫn ở trạng thái đề phòng cao, theo bản năng đá một cước vào giữa bóng đen kia, chợt nghe một tiếng gào thét, bóng đen kia bị Lý Ngư đạp một cước bay ra ngoài, lăn lộn vòng vòng trên mặt đất, bò người lên, lại là một con chó đen.
Kỵ sĩ kia sau khi cưỡi con ngựa nhảy qua người Lý Ngư, ghìm cương ngựa, tuấn mã lập tức nhảy lên, lại là một tiếng hí dài, gót sắt đập lên mặt đất một tiếng nặng nề, trụ vững thân mình. Kỵ sĩ lập tức nhấc cương, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt Lý Ngư nhìn nàng, không khỏi thầm khen:
- Hồ cơ này… Đẹp quá, thật là đẹp!
Kỵ sĩ có đôi mắt đen, mái tóc nâu, xinh đẹp động lòng người, diện mạo chút chút nét đặc trưng của người Túc Đặc, phong tình khác biệt. Lúc này người con gái kia liếc nhìn Lý Ngư một cái, chân dài nhấc lên, lưu loát nhảy xuống ngựa, sau đó gọi:
- Quân sư ~~~
- What?
Vẻ mặt Lý Ngư khi nghe thấy thật lờ mờ, ta đây lại xuyên tới thời Tam Quốc rồi sao, Quân sư? Chẳng lẽ nàng ta chính là Hương Hương cô nương của Tôn gia Đông Ngô?
Lý Ngư còn chưa tỉnh táo lại, đã thấy con chó đen kia nguẫy cái đuôi, họng nức nở chạy tới, giống như một tiểu hài tử giận dữ đâm đầu vào người con gái xinh đẹp kia để được ôm ấp, Lý Ngư chợt hiểu ra, hóa ra con chó đen này có tên là “Quân sư” !