Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 137 - Chương 115: Bắt Giặc Trước Bắt Vua

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua
Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua

Chương 137: Ân oán phân minh

Long Tác Tác đã quất đến đẫm mồ hôi trán, “cạch” một tiếng, cành mận gai trong tay đã quất đến bị gãy, nàng lại lập tức rút ra một cành mận gai khác.

Lương Diên quỳ trên mặt đất, hai tay cầm lấy một bó cành mận gai, Lưu Tiếu Tiếu bị quất một cái, thân thể của ả run rẩy, nhưng ả không dám phản kháng. Dường như cho đến lúc này, ả mới nhận ra được tính tình cương liệt của Tiểu thư nhà mình mạnh như thế nào, ả hiện giờ chỉ hận chính mình lúc đầu tại sao lại phạm phải hồ đồ như vậy, thật sự cho rằng có thể giúp đỡ tình lang chinh phục được con ngựa cái hoang dã này hay sao.

- Dừng tay!

Một tiếng hét mạnh mẽ vang lên, tất cả những người đang có mặt đều không khỏi chấn động, hổ già, cũng vẫn là hổ. Long đại đương gia có uy vọng lớn nhất trong Long gia trại, không ai sánh bằng.

Tất cả mọi người không khỏi tự chủ xoay người, nhìn về hướng phát ra âm thanh, một bóng người đang bước nhanh tới, theo sau còn có một tiểu đồng, mang theo một chiếc đèn lồng, có lẽ là thay gã cầm đèn, nhưng lúc này ngược lại lại đứng phía sau gã, một bước cũng theo không kịp.

Chỉ có một người không để ý đến tiếng hét lớn của Long đại đương gia, đó chính là Long Tác Tác.

Long Tác Tác không quan tâm đến tiếng hét lớn của Long đại đương gia, giả mắt điếc tai ngơ, cắn răng, quất từng cái trên người Lưu Tiếu Tiếu, dù là quất gãy một đống cành mận gai cũng trút hết được nỗi nhục trong lòng nàng, nhưng ít nhất, có thể khiến cho lòng của nàng vơi đi một chút.

Tuy rằng đã già, nhưng Long đại đương gia vẫn có sức nắm lấy cổ tay Long Tác Tác, Long Tác Tác giương đuôi lông mày lên, như kiếm rút ra khỏi vỏ, một cặp mắt xinh đẹp, là màu máu.

Long đại đương gia thần sắc lạnh lùng, nhếch môi, nhìn con gái lắc đầu:

- Tác Tác, buông tay!

Long Tác Tác cắn răng nói:

- Con muốn giết y!

Long đại đương gia nói:

- Vậy chi bằng con rút một kiếm giết y!

Long Tác Tác cười hơi lạnh lùng:

- Con sẽ không để cho y chết dễ dàng như vậy. Mấy cành mận gai quất không chết được y, con sẽ quất một bó, một bó không giết được y, ta sẽ quất ra một ngọn núi. Con muốn y, chết đi mang sự hối hận vô tận!

Lưu Tiếu Tiếu cười “hì” một tiếng, hung hăng nhổ một ngụm máu, toàn thân trong không trung bị gió rét thổi vào lắc lư:

- Ta Lưu Tiếu Tiếu làm bất cứ chuyện gì, cho dù là đúng hay sai, chưa bao giờ nói một chữ hối hận. Đại tiểu thư, ngươi phải thất vọng rồi.

Long Tác Tác vừa nghe vậy hai tay dùng sức đang định quất xuống, bị Long đại đương gia nghiêm nghị quát dừng lại.

- Tác Tác!

Long đại đương gia đoạt cành mận gai trong tay con gái, trầm giọng nói:

- Ta vẫn chưa chết, Long gia trại, vẫn là của đương gia ta!

Câu nói này hơi nặng một chút, Long Tác Tác dậm chân, xoay người bỏ đi.

Trong lòng Long đại đương gia ảm đạm, mẫu thân của Tác Tác là người Túc Đặc, người Túc Đặc được biết đến với nghề kinh thương nổi tiếng hậu thế, khéo léo mềm mỏng, sao lại sinh ra đứa con gái như vậy, so với nam nhi Tây Bắc thuần túy và mạnh mẽ hơn, thì quả thực chính là một con ngựa hoang không giới hạn.

Long đại đương gia nhìn Lưu Tiếu Tiếu, trầm giọng nói:

- Tại sao phải làm như vậy?

Ánh mắt Lưu Tiếu Tiếu nghênh đón Long đại đương gia, dường như có chút xấu hổ, ánh mắt tránh né vài lần, mới dũng cảm ngửa lên nói:

- Ta có chỗ nào không xứng với nàng ấy? Cho dù là ta dùng cách như thế nào, cũng không làm cho nàng ấy thích ta! Dựa vào cái gì? Dựa vào nàng ta là tiểu thư Long gia trại, nếu bỏ đi thân phận này, nàng ta và những người con gái khác có gì khác biệt, căn bản là không xứng với ta!

Long đại đương gia có chút đau khổ lắc đầu:

- Ta biết bản thân ngươi bất phàm, lại không ngờ rằng, ngươi đã kiêu ngạo tới mức độ này rồi. Lão phu gần đây rất coi trọng ngươi, không ngờ ngươi lại khiến cho lão phu thất vọng như vậy.

Lưu Tiếu Tiếu cười quái dị một tiếng, nói:

- Xem trọng! Chỉ là hi vọng ta sẽ thay ngươi bán mạng thôi? Thôi được! Ta nguyện bán mạng vì ngươi! Nhiều năm gần đây, ta vẫn luôn bán mạng vì ngươi, ta có thể bảo vệ uy danh của Long gia trại, nhưng mà, ngươi phải dâng nàng ấy cho ta!

Lưu Tiếu Tiếu thè đầu lưỡi dính máu, liếm máu khô đọng trên môi, lộ ra nụ cười nhăn nhở làm người khác sợ hãi:

- Một đứa con rể, ngươi có thể yên tâm, một đứa con rể như ta, tuyệt đối sẽ hơn con gái ruột của ngươi, càng có thể khiến cho ngươi tự hào. Ta sẽ khiến cho uy danh của Long gia trại, vĩnh viễn không sụp đổ!

Long đại đương gia bình tĩnh nhìn Lưu Tiếu Tiếu, không giận dữ:

- Tiếu Tiếu, Long Ngạo Thiên ta gây dựng nên cơ nghiệp hôm nay, từ trước tới giờ đều không dựa vào bán đứng!

Lý Ngư đã sớm nấp gần đó, thầm nghĩ:

- Không ngờ có người tên là Long Ngạo Thiên thật. Long Ngạo Thiên…, cái tên thật hay!

Long đại đương gia cũng không biết đang có người nấp ở góc tường mỉa mai tên của lão. Lão nhìn Lưu Tiếu Tiếu nói:

- Ta già rồi, hơn nữa không có đến một đứa con trai, nhưng không có nghĩa là, lão già Long Ngạo Thiên sẽ biến thành một người khác.

Long đại đương gia nhìn Lưu Tiếu Tiếu.

- Bảy năm trước, Long gia trại có một lô hàng rất quan trọng, là do ngươi liều mạng bảo vệ, nếu không, Long gia trại nguyên khí đại thương, khó có được quy mô như ngày hôm nay. Năm năm trước, Hoắc lão tứ rắp tâm hại người, muốn đẩy lão phu vào chỗ chết, là ngươi đã dẫn người đến Túy Tiên Lầu, cứu lão phu ra ngoài. Cho dù hôm nay ngươi làm việc gì, thì phần công lao này, lão phu không quên được! Hôm nay từ biệt, ân cừu đã thanh toán xong, không ai nợ ai, khi gặp nhau, sẽ trở thành người lạ!

Dứt lời, lão trầm giọng nói:

- Thả y đi!

Đám người Lý Bảo Văn vô cùng ngạc nhiên nhìn Long Ngạo Thiên, nhưng Long Ngạo Thiên vẫn ngẩng mặt về phía trước, xoay người về phía họ, không quay đầu lại.

Vài người tiến lên phía trước cởi trói cho Lưu Tiếu Tiếu. Lưu Tiếu Tiếu bất ngờ nhìn Long Ngạo Thiên, đột nhiên cười lên một tiếng, nhếch ngón tay cái lên nói:

- Tốt! Long đại đương gia chính là Long đại đương gia, cho đến hôm nay, ta mới phục ngài!

Gã hướng về phía Long Ngạo Thiên chắp tay, quay đầu bước đi, chỉ mặc một chiếc quần cộc nhuốm máu độc, nghênh đón gió lạnh thấu xương, không mang theo gì, bao gồm Lương Diên vẫn đang quỳ trên mặt đất.

Lương Diên rất muốn gọi gã, nhưng Long đại đương gia đang đứng ở đó giống như một ngọn núi, đè ép khiến ả không thở nổi, cho đến khi bóng dáng của Lưu Tiếu Tiếu mất hút hẳn, Lương Diên mới giống bị người ta rút đi một khúc xương, chốc lát xụi lơ trên mặt đất.

Long Ngạo Thiên không cúi đầu nhìn ả, chỉ lạnh lùng thốt lên:

- Lưu Tiếu Tiếu dù làm chuyện gì sai lầm, nhưng y vẫn có công lao với Long gia trại ta, đại trượng phu ân oán rõ ràng, hôm nay ta tha cho y một lần. Mà ngươi, ăn cơm của Long gia, mặc của Long gia, có phần công lao nào với Long gia hay không?

Lương Diên lo sợ nói:

- Nô tỳ thuở nhỏ hầu hạ tiểu thư…

Long Ngạo Thiên nghiêm nghị cắt ngang lời của ả mà nói:

- Việc này, ai cũng không thể làm. Tây Bắc hỗn loạn, người ti tiện như chó, người như vậy, Long gia có thể tuyển vào hàng nghìn hàng vạn người bất cứ lúc nào! Cho ngươi hai con đường, một là bị bán làm nô, hai là bán vào thanh lâu, ngươi chọn đi.

Lương Diên buồn bã khóc rống lên, dập đầu xuống đất, cầu xin:

- Đại đương gia khai ân! Đại đương gia khai ân.

Long Ngạo Thiên nói chữ nô, không phải ý nghĩa “nô tỳ” phổ biến ở Trung Nguyên, ở khu vực Tây Bắc, lúc này vẫn là nô lệ, là nô lệ thật sự.

Lão cao giọng cười, nói:

- Ngươi không chịu chọn, xem ra là tình nguyện bị bán vào thanh lâu, cũng không muốn làm nô rồi. Ha! Qủa nhiên, liêm sỉ của ngươi không đáng một đồng! Vậy thì bán ngươi vào thanh lâu. Mau dẫn đi!

Lão hất tay áo, lập tức có hai tên gia đinh xông lên, dẫn Lương Diên khóc trong tuyệt vọng lui xuống dưới.

Long Ngạo Thiên ngẩng đầu lên, nhìn qua bầu trời đêm tối đen như mực, thở dài một tiếng, chậm rãi đi ra, tấm lưng kia cũng không còn cao ngất mạnh mẽ như bình thường, mà lộ ra một cảm giác anh hùng tuổi xế chiều.

Sau một lát, vốn chỉ còn một vài gia định đang tính rời khỏi sân, bóng đèn cô lẻ thưa thớt, bóng người cô độc, bỗng nhiên một tiếng nổi giận quát lên, Long Tác Tác giống như một con hổ cái gào thét lên:

- Tên cẩu tặc Lưu Tiếu Tiếu bị thả đi rồi sao?

Long Tác Tác như gió lốc đuổi tới, nhìn hiện trường, dù thế nào cũng không thể nào hiểu được. Vừa nhìn vị đại cô nương này, mấy tên gia đình sợ tới mức không dám lên tiếng, không dám làm gì, sợ dính phải đuôi của nàng.

Long Tác Tác oán hận nhìn về hướng cửa chính, tuy rằng đã biết Lưu Tiếu Tiếu đã được thả đi, tuyệt đối không để cho nàng có cơ hội đuổi theo, nàng đột nhiên lại nghĩ đến một tên cẩu tặc đáng chết:

- Lý Ngư đâu?

Một tên gia đình bị hỏi nơm nớp lo sợ trả lời:

- Vừa…vừa mới ở đây lại không nhìn thấy rồi…Hẳn…đã đi rồi ạ.

- Đi rồi?

Long Tác Tác ngây ra một hồi, bỗng cười lên một tiếng:

- Hòa thượng chạy trốn nhưng chạy trốn không khỏi chúa, ta xem ngươi có thể đi đến nơi nào. Ngày mai bổn cô nương sẽ tính sổ với ngươi!

Long Tác Tác hung hăng nghĩ xong, hấp tấp đi ra.

Trong góc tường, Lý Ngư sờ lên đầu Quân Sư, bất đắc dĩ thở dài.

Hài! Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng mà! Mùa đông gió tuyết này, vẫn thật sự không có nơi nào để đi, vị Long gia đại tiểu thư ngày mai sẽ không đến làm phiền ta đó chứ? Ôi! Khoan nói cái đó, tuy nói nàng ta rất mạnh mẽ, nhưng với một thân hình trắng như cừu, xem ra nhất định là rất bóng loáng.

Không biết Lý Ngư sống chết suy nghĩ xấu xa thế nào.

“Quân Sư” bị Lý Ngư vuốt bộ lông trên cổ, thoải mái híp đôi mắt chó lại…

Bình Luận (0)
Comment