Chương 139: Đừng đoán tâm tư của con gái
Long Tác Tác kéo Dương Thiên Diệp, níu tấm da dê vắt trên vai nàng, trực tiếp quét trên đất, dùng ngữ khí cầu khẩn, hạ giọng khép nép nói:
- Ngươi chớ có hiểu lầm, hai người bọn ta, tuyệt đối không phải như ngươi nghĩ.
Dương Thiên Diệp vẻ mặt bất đắc dĩ, cười khổ nói với Long Tác Tác:
- Đại tiểu thư, cô không cần phải giải thích với ta, ta không phải là vợ của hắn.
Long Tác Tác càng lo lắng:
- Ta làm sao không giải thích được, việc này liên quan đến thanh danh của ta!
Lý Ngư nắn lại cái mũi bị đánh đau, thì thào:
- Chả lẽ ta không có thanh danh.
- Ngươi câm miệng!
Long Tác Tác và Dương Thiên Diệp không tự chủ được, cùng thốt ra. Nói xong, hai người nhìn nhau, liền nảy ra cảm giác đồng cảm.
Long Tác Tác định thần lại, hỏi:
- A, ta vẫn quên hỏi, cô nương rất lạ, mới tới à? Tên là gì?
Dương Thiên Diệp cười nhẹ nhàng, nói:
- Ta họ Dương, tên Thiên Diệp, thật sự là mới tới.
Long Tác Tác nói:
- Dương cô nương, ngươi nghe ta nói, ta với tên khốn khiếp này thật sự không phải mối quan hệ như ngươi nghĩ. Sự việc tối hôm qua, ắt ngươi cũng đã nghe nói rồi, tên khốn khiếp Lưu Tiếu Tiếu kia có ý đồ xấu đối với ta, kết quả tên khốn khiếp này có mặt ở đó, đánh tên khốn khiếp kia, để cứu ta. Vốn dĩ, tên khốn khiếp này cứu ta, ta phải cảm kích hắn mới đúng, Long Tác Tác ta ân oán phân minh, cũng không phải là người biết ơn mà không báo, nhưng vấn đề là, tên khốn khiếp này tại sao lại có mặt ở đó? Tại sao lại nấp trong phòng của ta? Tên khốn khiếp này ăn nói lung tung, nói không rõ ràng, hiển nhiên là không có ý tốt với ta, cho nên ta mới muốn giáo huấn tên khốn khiếp này, ngươi nghe hiểu rõ chưa?
- Nghe rõ rồi!
Dương Thiên Diệp gật đầu:
- Tên khốn khiếp này không có ý đồ với Long cô nương, Long cô nương là muốn giáo huấn hắn.
Long Tác Tác mừng rỡ, nắm lấy tay Dương Thiên Diệp, dùng sức lắc lắc:
- Ngươi thật tốt! Ta…
Nàng ta đột nhiên có chút ngờ vực nhìn Dương Thiên Diệp:
- Ngươi thật sự tin tưởng ta rồi? Ngươi không phải là lừa gạt ta chứ?
Dương Thiên Diệp dở khóc dở cười, nàng cũng đã trải qua kinh nghiệm tương tự, nghe Long Tác Tác vừa nói, có sự đồng cảm, đương nhiên là tin rồi. Kết quả là Long Tác Tác ngược lại nghi thần nghi quỷ. Nàng bất đắc dĩ nói:
- Ta tin chứ! Người nam nhân này, cũng chẳng có gì là tốt. Hắn cứu tiểu thư người không phải giả, nhưng hắn lúc đó tại sao lại ở đó? Việc này vốn dĩ không thể hàm hồ cho qua.
Lý Ngư thật sự nhịn không được, giống như người phụ nữ trẻ vừa mới lập gia đình bị bắt nạt, ấm ức nói:
- Ta nói sự thật, Ai, kỳ thực ta cũng không phải không muốn nói sự thật, chỉ là... ai...
Long Tác Tác cười nhạt nhìn về hướng Lý Ngư:
- Ngươi lúc nãy quả nhiên không nói sự thật!
Dương Thiên Diệp cũng cười nhạt nhìn về hướng Lý Ngư:
- Nam nhân quả nhiên không có mấy người là người tốt!
Lý Ngư lật trợn mắt, với bộ dạng một con heo không sợ nước nóng, nói:
- Ta đã nói sự thật rồi, kỳ thực ta căn bản không biết ý đồ của Lưu Tiếu Tiếu đối với cô nương người bất lợi, ta cũng không phải cố ý nấp vào gian phòng để cứu cô. Ta con mẹ nó mới đến Long gia trại được hai ngày, ta nào biết được phòng nào là của người nào ở!
Long Tác Tác và Dương Thiên Diệp nhìn nhau.
Lý Ngư nói:
- Trước kia ta chưa từng ở Tây Bắc, chịu không được cái gió lạnh bên này. Tối hôm qua đang trực đêm, thực sự là quá lạnh. Phát hiện căn phòng này sáng đèn, cửa lại không chốt, ta có cảm hứng, giả vờ vào điều tra kẻ trộm, trên thực tế là vào để ấm áp một chút.
Hắn xoa tay, không kiên nhẫn nói:
- Đợi ta vào trong rồi, mới phát hiện đây là một khuê phòng, ta đương nhiên phải chạy ra. Nhưng ta đang muốn chạy ra ngoài, cô lại quay trở lại. Ta sợ giải thích không rõ ràng, chỉ có thể nấp vào trong, vốn muốn tìm cơ hội để chuồn mất, ai biết được cô lại đi tắm…, sau đó tên khốn khiếp Lưu Tiếu Tiếu liền vào trong. Cô nói ta có thể làm sao đây! Cô nói ta có thể làm sao đây?
Long Tác Tác và Dương Thiên Diệp lại lần nữa nhìn nhau.
Lý Ngư trừng mắt nói:
- Đây chính là sự thật! Các người tin chứ?
Long Tác Tác lưỡng lự một chút, gật gật đầu:
- Ừ! Lý do lúc nãy có thể tin được.
Lý Ngư trước tiên vui mừng, bỗng nhiên lại có chút hồ nghị nhìn Dương Thiên Diệp:
- Cô thật sự tin tưởng ta? Cô không lừa gạt ta chứ?
Long Tác Tác xấu hổ, cùng một câu hỏi, nàng cũng vừa mới hỏi qua Dương Thiên Diệp, như vậy thì xem ra, tên nhãi này nói sự thật? Nàng nhìn Dương Thiên Diệp:
- Ngươi cảm thấy, hắn nói là thật không?
Lý Ngư lập tức ném ánh mắt cầu khẩn qua nhìn Dương Thiên Diệp, Dương Thiên Diệp kỳ thực sớm đã tin tưởng Lý Ngư rồi. Đã kết giao với Lý Ngư lâu như vậy rồi, nàng sớm biết tên tiểu tử này tuy rằng có rất nhiều tật xấu tầm thường của nam nhân, nhưng tuyệt đối không phải là tên tiểu nhân bỉ ổi, nếu không nàng cũng sẽ không chút bất tri bất giác, nảy sinh tình ý với hắn.
Lúc này nhìn bộ dạng tội nghiệp của hắn, Dương Thiên Diệp không nhịn được cười, vội vã kìm nén lại, nghiêm chỉnh gật gật đầu:
- Thực ra, lý do này càng hoang đường hơn. Nhưng mà, người ngốc như vậy, cũng sẽ không biện ra lý do không thể tin để lừa gạt người khác, huống hồ tên tiểu tử này vừa nhìn đã thấy là nam nhân rất có tâm. Do vậy xem ra, hắn ta nói rất có thể là chân tướng hoàn toàn tin tưởng được.
Lý Ngư vừa nghe, cảm kích đến rơi nước mắt, tuyết rét đậm, hắn thật sự không muốn bị đuổi ra khỏi Long gia trại. Cô gái nhỏ Thiên Diệp này, dù rằng bình thường có chút điêu ngoa, kiêu ngạo, bá đạo, khi thời khắc quan trọng vẫn rất đáng yêu. Kỳ thực so với con hổ cái Long Tác Tác lúc này, thì nàng chính là một đóa hoa Tiểu Bạch quyến rũ.
Long Tác Tác đã đồng tính và tán thành rồi, vừa nghe Dương Thiên Diệp nói như vậy, không ngừng gật đầu, kéo tay Dương Thiên Diệp, không khỏi cười cười:
- Không sai! Ta cũng nghĩ như vậy! Ô, sơn móng tay, bột nước của ngươi mua ở tiệm nào vậy? Màu sắc rất đẹp.
Dương Thiên Diệp là công chúa cao quý, vốn dĩ chú ý đến bảo dưỡng, huống hồ lại là một cô gái trẻ tuổi nên rất chú ý đến dung mạo, thân hình, da mặt. Có điều công việc nàng làm phải ngâm nước lâu, vốn dĩ không có cách nào để bảo dưỡng. Dương Thiên Diệp ỷ vào mình có luyện công phu, khí lực lớn chút, cho nên tự nguyện chọn việc khiêng hàng da. Hàng này không có sức không làm được, nhưng mà làm việc này ít nhất không phải đụng vào đống da thối hoắc ngâm trong nước nên cũng có cơ hội bảo dưỡng da, không ngờ lúc này bị Long Tác Tác nhìn thấy.
Dương Thiên Diệp nói:
- Chính là cửa tiệm bán bột nước lớn nhất Giang Nam nằm ở đường lớn của Mã Ấp Châu.
Long Tác Tác nói:
- Ấy! Cửa tiệm đó ta đã từng đi qua rồi, ta còn mua mặt nạ hồng ngọc, lục bình dịch, cao chống nhăn Tam Hoa.
Dương Thiên Diệp nói:
- Đại tiểu thư có làn da mặt như vậy, còn phải dùng đến cao chống nhăn sao.
Long Tác Tác nói:
- Ai ya, để bôi vào chân đó. Nói gì thì ta thường cưỡi ngựa, cũng phải bảo dưỡng bên trong hai đùi một chút.
Hai mắt Lý Ngư trợn càng ngày càng to hơn, có lầm không vậy! Bọn họ nói những điều này làm gì vậy! Ta thì sao? Ta đang đứng ở đây, sao lại không ai để ý tới. Ta bây giờ rốt cuộc có thể hay không thể đi.
Mắt nhìn thấy hai người từ mỹ phẩm bảo vệ da cho đến đồ trang sức, Lý Ngư thực sự nhịn không được, ho khan một tiếng, khô khan nói:
- Hai vị cô nương, chân tướng đã rõ ràng rồi, ta…có thể đi được rồi chứ?
Long Tác Tác lạnh lùng liếc hắn một cái, thu hồi ánh mắt khinh miệt, quay sang Dương Thiên Diệp, tươi cười rạng rỡ:
- Ta giờ đang thiếu một người hầu cận, trước đó…Ấy, ngươi cũng biết rồi, cho nên ta phá lệ kén chọn một chút, nhìn không mấy thuận mắt lắm, không ngờ lại gặp ngươi, ta mới gặp đã thấy quen, ngươi ở bên cạnh ta có được không? Ta nói một tiếng, ngươi có thể dọn tới đại viện của ta, không cần phải làm những việc nặng nhọc như vậy.
Dương Thiên Diệp thực sự chính là người mà đêm hôm trước đã lẻn vào trong đại viện của Long gia, bởi vì bị người ta phát giác, nhất thời cũng không nghỉ ra được thủ đoạn đối phó với những động vật kia, cho nên đêm qua vẫn chưa đi, hôm nay rõ ràng có thể đường đường chính chính bước vào đại viện Long gia, liền thấy vui vô cùng.
Nàng nhảy cẩng lên vì vui sướng:
- Được chứ! Ta cũng rất thích tính cách cởi mở của đại tiểu thư, đa tạ đại tiểu thư.
Lý Ngư đi vài bước về chợt đứng lại, quay đầu:
- Ta đi đây nhé. Ta thật sự đi đây?
Long Tác Tác nói:
- Cách đây không lâu có một đại thương nhân Sơn Tây thường xuyên đến thăm viếng cha ta, mang đến vài loại phấn bột nước từ phường Trích Tiên Trường An, ta sẽ không đến Mã Ấp Châu mua nữa, tối nay cho ngươi dùng một chút, đó mới là loại hàng thượng đẳng thật sự.
Dương Thiên Diệp kinh ngạc nói:
- Ồ! Phường Trích Tiên Trường An, đó mới chính là cửa hàng phấn bột nước đệ nhật Đại Đường, nghe nói rất nhiều thiên kim cũng dùng hàng của nhà bọn họ.
Lý Ngư gật đầu, vội bước đi, rắm cũng không kịp thả.