Chương 140: Phong ba nổi lên
Thực ra…thực ra…
Bất luận là Dương Thiên Diệp hay là Long Tác Tác, đều không đến mức bộ dạng vừa phát sinh lúc nãy, rõ ràng chút xíu nữa đã chuyển dịch đến đồ trang điểm, trang sức, trang phục. Hai người con gái đều là cố ý như vậy, không thì phải làm sao?
Đối với Long Tác Tác mà nói, nàng thật sự rất xấu hổ, nhưng đành phải giả ngốc, mà Dương Thiên Diệp lòng có sự hòa hợp giả ngốc cùng nàng, cho nên khi Lý Ngư nhiều lần thanh minh muốn đi nhưng không đi, trong lòng Dương Thiên Diệp lặp đi lặp lại chỉ một từ: Cái tên ngu xuẩn này!
Bởi vậy, chuyện này không giải quyết được gì. Tuy rằng nói Long Tác Tác vẫn có chút ảo não, đối với việc Lý Ngư có nhìn thấy thân thể nàng hay không vẫn nghi ngờ, nhưng nàng tin lý do của Lý Ngư trong trường hợp này, chuyện lấy oán trả ơn là chuyện nàng không thể làm được.
Những tin đồn linh tinh có liên quan đến Lý Ngư và Long đại tiểu thư ở Long gia trại vẫn liên tục lên men, còn nảy sinh ra bản “Hoàng thúc”, bản “người đầu bò”, rồi cảnh hot gì gì đó, đủ để thấy độ nóng của việc này cao đến mức nào. Nhưng người trong cuộc Lý Ngư và Long Tác Tác lại bị gạt bỏ ra ngoài phạm vi cộng hưởng của câu chuyện.
Lý Ngư như trước vẫn làm Phi Long Vệ của hắn, mà Dương Thiên Diệp lại trở thành nữ hầu thân cận của Long đại tiểu thư. Thời gian ngày từng ngày trôi qua, mắt nhìn thấy ngày kia chính là đại niên, toàn bộ người trong trại đều vui mừng giống như không khí chào mừng năm mới.
Chữ hỷ đỏ, câu đối được dán khắp nơi, bao gồm cả lều gia súc, phường đậu hũ, chuồng heo, trên bếp lò cũng đã đổi bức họa của gia đình ông Táo, tiếng pháo trúc, bọn trẻ con trong trại chạy qua chạy lại, dưới cái lạnh khủng khiếp của đất Tây Bắc, Long gia trại chính là một mảnh yên vui, Long đại đương gia nhận được rất nhiều lời chúc của mọi người, không phải là không có nguyên do.
Tuy rằng cả trại đều đang mừng năm mới, các chiến sĩ đội Phi Long lại vẫn kiên trì huấn luyện mỗi hai ngày một lần, thể năng, tốc độ, kỹ năng chiến đấu, những điều này đều không thể ngừng được, một khi đã ngừng, ắt sẽ giảm xuống, mà giảm xuống một phần, có thể trong chiến đấu sau này chính là một tính mạng. Chẳng qua, phương pháp rèn luyện của bọn người Lý Ngư vô cùng đơn giản thô bạo. Bọn họ không có phương pháp “hệ thống” “khoa học”, ở viện lạc nhị tiến của đại viện Long gia có một gian diễn võ đường, mỗi lần huấn luyện, chính là tập trung tất cả huynh đệ lại, thực chiến để đánh giá! Ngươi có bao nhiêu bản lĩnh thì sử dụng ra hết, chỉ cần ngươi thắng, chính là năng lực của ngươi. Đương nhiên, đánh nhau như vậy, không tránh khỏi bị thương, cho dù là thắng, thì khi đi ra diễn võ đường, mặt mũi cũng bầm dập. Nhưng ngươi nói phương thức huấn luyện như vậy không khoa học? nó lại là phương pháp hữu hiệu nhất, là phương pháp nhanh nhất đề cao năng lực thực chiến.
Lý Ngư từ trong diễn võ đường đi ra, một bên mắt là màu xanh, má phải có một khối máu ứ đọng, nhưng ngực của hắn lại ưỡn rất cao.
Người trẻ tuổi huyết khí phương cương, ai mà không muốn vượt trội. Trong cuộc thi ngày hôm nay, Lý Ngư đã làm được. Trước kia khi hắn huấn luyện lần đầu tiên, tuy rằng học một thân võ công phức tạp, nhưng trong hỗn chiến vẫn thật sự ăn may, do hắn thực chiến kinh nghiệm quá ít, mấy lần thi đấu, hắn hiện giờ có tiến bộ thần tốc.
Cuộc diễn tập trong hỗn chiến ngày hôm nay, Lý Ngư vẫn là một trong ba người cuối cùng, hơn nữa là bị thương nhẹ nhất, đây không chỉ đủ khiến cho cao ngạo, cũng tạo nên sự uy vọng của hắn trong mắt những chiến sĩ khác của đội Phi Long. Những người trẻ tuổi này, cũng mặc kệ là xuất thân, địa vị như thế nào.
Bọn họ là đầu đao liếm máu, lấy tính mạng để sống qua ngày, cho nên điều họ quan tâm duy nhất, chính là ngươi có tư cách trở thành chiến hữu của bọn họ hay không, có đủ tư cách cải trang trong đám sói này hay không, làm chiến hữu hiểu biết của họ, làm người phía sau để họ dựa vào, mới là điều mà bọn họ xem trọng.
Lý Ngư, đã thắng được tư cách này.
- Ơ! Đây không phải là Lý Ngư sao? Sao lại lẫn lộn thê thảm như vậy?
Lý Ngư đảo mắt nhìn qua góc hành lang, vừa may đụng phải Dương Thiên Diệp. Cuối cùng Dương Thiên Diệp điện hạ dưới bộ dạng đè đầu Lý Ngư, không khỏi vui mừng, nhịn không được muốn trêu chọc hắn vài câu. Chỉ là lời nói vừa ra khỏi miệng, tự mình lại thấy nóng mặt trước, cảm thấy hành vi này vô cùng “gà mẹ”, một chút cũng không phù hợp với thân phận cao quý của nàng.
Hắn tức giận liếc nàng một cái, đảo mắt nhìn bốn bề vắng lặng, liền nói:
- Vẫn chưa tìm thấy tiểu Cơ Cơ à? Đường đường…lại luân lạc tới tình trạng như vậy, cũng thật đáng thương, thế mà vẫn còn có ý chê cười ta.
Dương Thiên Diệp vẫn luôn cực khổ tìm kiếm Hột Can Thừa Cơ mà không được, nàng nhận định rằng Hột Can Thừa Cơ ẩn thân ở Long gia trại, nhưng lại không thể giống trống khua chiên đi tìm, vốn dĩ rất phiền não, lời của Lý Ngư đang đâm trúng chỗ đau của nàng, nàng liền gắt lên:
- Này! Nếu không phải nhờ ta giải vây giúp ngươi, ngươi không biết bị Long đại tiểu thư giáo huấn thảm bao nhiêu rồi, làm người phải biết ơn chứ!
Lý Ngư nhún nhún vai, chẳng để tâm nói:
- Cũng chưa chắc. Nói cho cùng, là bản công tử hình thức không đến nỗi nào, bằng không, Long đại tiểu thư chưa nói ân oán rõ ràng, chỉ sợ đã biến thành giết luôn cho thống khoái rồi.
- Ha! Ngựa không biết mặt dài! Ngươi cho rằng ngươi rất anh tuấn hay sao?
- Ai anh tuấn thế?
Lý Ngư vẫn chưa trả lời, Long Tác Tác bỗng nhiên cũng từ trong góc hành lang đi ra, vẻ mặt tò mò hỏi, làm cho Lý Ngư và Dương Thiên Diệp hoảng sợ một phen. Hai người đều có bí mật trong người, đều không muốn bị Long Tác Tác biết được chân tướng. Dương Thiên Diệp bối rối, vội vàng che dấu nói:
- Hắn đó! Tự cho mình là đúng, hắn…hắn đùa cợt với ta!
Long Tác Tác lúc này ngày ngày càng hòa hợp với Dương Thiên Diệp, đã để nàng trở thành người của mình, nghe vậy lập tức lườm Lý Ngư. Lý Ngư cũng luống cuống, làm gì giải vây như vậy được, nàng ta chọn sạch sẽ rồi, còn ta thì sao? Hắn lập tức tự minh oan, lêntiếng:
- Đại tiểu thư, cô đừng nghe nàng ấy nói bậy, tôi đùa giỡn với nàng ta sao? Hứ! Muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông!
Nói xong những lời này, Lý Ngư kìm lòng không được lén liếc nhìn Long đại tiểu thư. Long đại tiểu thư có một nửa huyết thống của người Túc Đặc, không chỉ ngoại hình khác biệt với mỹ nữ Trung nguyên, có phong tình đặc biệt, hơn nữa thân hình này…, chính là rất khác người bình thường, dù rằng tuyết trời đông giá rét phải mặc dày như vậy, nhưng có thể thấy ngực mông vẫn rất quy mô, thân hình thật sự nóng bỏng.
Dương Thiên Diệp bắt gặp hắn hạ thấp chính mình, còn thấy ánh mắt hắn nhìn về phía Long Tác Tác, một cảm giác ghen tuông bỗng nhiên hiện đâm vào tim, nhịn không được tức giận nói:
- Nói bậy! Sao ngươi lại biết ta không có?
- Ơ?
Lời vừa nói ra, Long Tác Tác và Lý Ngư cùng nhìn về phía Dương Thiên Diệp, làm cho Dương đại tiểu thư ngượng ngùng mặt đỏ bừng, nhất thời xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, đúng lúc một giọng nói mang khẩu âm Sơn Tây chính tông vang lên:
- Ngươi vừa nói gì đấy! A, cô bé này vóc dáng được đấy!
Ba người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một gã đàn ông vóc dáng trung đẳng, thân hình tròn quay khoảng trên dưới năm mươi đang nhìn về phía bọn họ, lúc này ánh mắt đang nhìn vào người Dương Thiên Diệp, cười tủm tỉm, hai bên ria mép nhếch lên.
Dương Thiên Diệp vừa mới bị Lý Ngư hạ thấp một phen, lập tức cảm thấy người rất tinh mắt nha, đôi mắt ông ta ti hí híp lại, dùng khóe mắt liếc xéo để nhìn người, nhưng nàng lại cảm thấy rất thuận mắt.
Lý Ngư nhìn lại cách ăn mặc của người này, ở Long gia trại chưa bao lâu, đối với hàng da, hắn không được coi là người thường. Lão đầu trước mắt này tuy rằng dung mạo không có gì ngạc nhiên, nhưng thân hình ăn mặc lại không đơn giản. Trên đầu đội một chiếc mũ da, đó chính là da Hải Long, hơn nữa chính là ngân châm hải long quý nhất trong da Hải Long, từ xa nhìn vào là màu trắng, nhưng nhìn gần lại là màu đen, giá trị liên thành.
Trên người là một chiếc áo lông Ô Vân Báo. Bộ Ô Vân Báo này không phải là da con báo thật, da báo không mềm mại, giữ ấm và đắt tiền. Đây là da Sa Hồ, hơn nữa là y phục được dùng phần lông chỗ cổ của Sa Hồ để chế tác thành, làm bộ y phục như vậy chỉ sợ không có được vài chục bộ là da Sa Hồ, giá trị cũng liên thành.
Long Tác Tác nhìn người này, không khỏi bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Thường thúc thúc, đã sắp qua năm mới rồi, sao thúc vẫn ở Tây Bắc, không về nhà ạ?
Thường thúc thúc đó nghe nàng hỏi, liền đổi sang khẩu âm phổ thông, thở dài nói:
- Ta cũng muốn về nhà để mừng năm mới, nhưng mà, đi không được, đi không được nữa!
Long Tác Tác hỏi:
- Sao vậy ạ?
Thường đại thúc đó vung tay lên, thần sắc có chút trang nghiêm. Chỉ là ông ấy trời sinh khuôn mặt láu cá, vẻ trang nghiêm này cũng chính là chỉ thể hiện trên ánh mắt mà thôi, trên khuôn mặt vẫn để cho người ta một bộ dạng lười biếng khó tả:
- Những việc này, nói với nữ nhi như cháu không có tác dụng, mau dẫn ta đi tìm cha cháu!
Long Tác Tác biết rõ người này là đại thương nhân gần đây phụ thân liên lạc, Long gia muốn chiếm triệt để thị trường hàng da của thành Trường An, toàn bộ đều do ông ta vận chuyển, lập tức không dám chậm trễ, vội vàng dẫn ông ta đi vào hậu trạch.
Dương Thiên Diệp hiện tại là thân phận tỳ nữ bên cạnh Long Tác Tác, tự nhiên cũng rời đi, chỉ là trước khi đi, còn quay lại trợn mắt nhìn Lý Ngư. Hiển nhiên, câu “không ngực không mông” đối với Dương đại tiểu thư tổn thương rất lớn, nàng tuyệt đối không phục.
Lý Ngư và nàng biết nhau lâu, thật sự mà nói, Dương Thiên Diệp cố kỵ nhiều một chút, hắn mới không sợ nàng, ngược lại sẽ giả mặt quỷ với nàng, lại dùng tay vuốt ve ngực phẳng của mình, lại vỗ vỗ mông, cố ý chọc tức nàng, cười ha ha đi ra ngoài.
Nhưng khi hắn vừa mới đi ra ngoài sân, vẻ mặt cười ngưng lại. Ở đó, đỗ vài cỗ xe lớn, mấy huynh đệ lúc nãy cùng hắn so võ ở diễn võ đường đang từ trên xe đỡ người và vịn người, từ trên xe đi xuống, có người bị thương nhẹ, có người bị thương nặng, vẫn có một số người tay chân mềm nhũn, hiển nhiên chính là một số thi thể.
- Đã xảy ra chuyện gì!
Đây là cảm giác đầu tiên của Lý Ngư.
- Mẹ nó! Rõ ràng Long gia trại đã xảy ra chuyện rồi!
Đây là cảm giác thứ hai của hắn.