Chương 14: Ta là chủ nhà cho thuê của Trác Văn Quân
- Cha, mẹ, tiểu muội, con đã về rồi.
Trong căn phòng bên cạnh vọng ra tiếng con gái, hiển nhiên là cô gái vừa mới trở về.
- Sao giờ mới về thế, muội đói lắm rồi.
Giọng một cô gái trẻ tuổi khác vang lên, mang theo vẻ không hài lòng, xem ra là muội muội của nàng kia.
Giọng nam vang lên:
- Còn đứng ngây ra làm gì, mau đi nấu cơm đi.
- Vâng vâng, con đi ngay.
Cô gái lên tiếng.
Lý Ngư nhíu nhíu mày:
- Ba người ở nhà chỉ chờ con gái mà không biết đi nấu cơm, xem ra tình cảnh của cô gái này không tốt mấy.
Cửa phòng bên cạnh mở ra, một khuôn mặt thanh quắc ló ra, một người đàn ông trung niên có chòm râu lưa thưa tỏ vẻ phẫn nộ, nhìn Lý Ngư đầy cảnh giác:
- Ngươi là ai…
Lý Ngư đáp:
- Tôi là hàng xóm của ông, xin hỏi đại thúc họ gì?
Vừa hỏi xong hắn lại liếc nhìn vào trong cánh cửa một cái, cô gái kia đang ngồi cạnh bếp lửa thổi lửa nấu cơm. Nàng nhóm rơm rạ vào trong bếp, nghiêng nghiêng mặt thổi lửa, lửa vừa bắt lên, chiếu vào gương mặt của nàng đỏ hồng, đó chẳng phải là vị cô nương đóng giả Trác Văn Quân ở trong quán rượu kia đó sao.
- Không ngờ mình lại là chủ thuê nhà của Trác Văn Quân, còn được cô ấy tặng bánh cho nữa chứ.
Lý Ngư sờ sờ nửa chiếc bánh nướng vẫn còn trong ngực. Lúc thay quần áo hắn tiện tay nhét vào trong áo, quên mất lấy ra đưa cho mẹ.
Người đàn ông trung niên nghe hắn hỏi vậy không khỏi tỏ vẻ kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì mà chỉ nhìn hắn, đáp:
- Ta họ Diệu.
Lý Ngư vội cười nói:
- Diệu đại thúc.
Họ Diệu này khá hiếm thấy nhưng cũng không phải không có. Thế giới này trong ký ức của Lý Ngư trong phường trước kia còn có một vị lão bá họ Diệu, nghe nói là người Khương. Nếu dòng họ này là người Khương, vậy gia đình này hẳn là người Khương rồi, khó trách cô gái kia lại xinh đẹp như thế, hóa ra là mỹ nữ cổ Khương đấy.
Lý Ngư không biết nói gì với Diệu đại thúc, ở trước mặt ông cũng không nên liếc trộm con gái người ta, hắn đi đi lại lại trong viện một hồi lại luôn bị Diệu đại thúc kia đề phòng như kẻ trộm, hắn đành phải quay trở về nhà.
Phan thị vừa rửa bát xong đang đánh nồi, Lý Ngư ngồi xuống, nghĩ nghĩ, hỏi:
- Mẹ à, nhà bên cạnh chúng ta là nhà nào vậy?
Phan thị vừa làm vừa đáp:
- Ồ, con còn nhớ Diệu lão bá tại ngõ bên mà trước đây con vẫn thường hái trộm táo không? Thuê phòng nhà chúng ta chính là cháu họ của Diệu bá, tên là Diệu Sách, đến nương nhờ họ hàng đấy.
Lý Ngư nghĩ nghĩ một chút, nói:
- Chẳng phải Diệu bá đã mất tám năm trước rồi ạ?
Phan thị đáp:
- Đúng thế. Nhưng người cháu này không biết, từ nơi xa tới nhờ vả họ hàng mới biết Diệu bá đã chết rồi, căn nhà cũng đã được dùng để chống đỡ mọi thứ. Diệu Sách không còn cách nào, cũng may còn có tay nghề làm yên ngựa rất giỏi nên thuê phòng ở của chúng ta, ở lại chỗ này.
- Vâng, Diệu Sách…
Lý Ngư nghĩ đến cái tên đó không khỏi muốn phì cười, một lúc lại hỏi:
- Nhà Diệu đại thúc còn có ai…
Phan thị nói:
- Còn có vợ ông ta Dư thị và hai cô con gái. Con cả Diệu Cát Tường, con út tên Diệu Linh.
Phan thị nói tới đây, bỗng nhiên dừng tay, liếc nhìn con trai:
- Tiểu Ngư à, con hỏi việc nhà người ta làm gì, hay là con…
Phan thị bỏ lại miếng xơ mướp xuống, phấn chấn đến bên cạnh hắn:
- Con à, có phải con thích con gái người ta rồi hả?
Lý Ngư ngớ ra, cười gượng nói:
- Mẹ à, mẹ nói gì đó?
Phan thị đưa ngón tay dính nước chỉ vào trán con, cười nói:
- Hai cô con gái nhà Diệu gia đều rất xinh đẹp, không tin con không dao động.
Lý Ngư nói:
- Con không có. Là…là con cảm thấy người của Diệu gia…cô gái đầu của Diệu gia…à, Diệu Cát Tường đó dường như không tốt lắm.
Phan thị lau lau tay vào tạp dề, lại bắt đầu quét rác, vừa quét vừa nói:
- Hài, còn không phải bởi vì không có mẹ đó sao. Cát Tường đó mới tám tuổi đã mất mẹ, người mẹ hiện tại là mẹ kế đấy, muội muội đó cũng là con người mẹ kế, nên mới bị người ta ức hiếp chứ sao.
Phan thị nói tới đây lập tức chuyển sang chuyện của mình, giáo dục cậu con trai:
- Trước kia, mẹ muốn con nên người, nhưng con lại chẳng làm việc gì đàng hoàng cả, cả ngày chỉ biết ra ngoài tìm người ta để học đòi đánh đánh giết giết, khuê nữ nhà ai dám gả cho con chứ?
- Giờ kẻ thù lớn của nhà ta Thạch Tam kia đã chết rồi, thù cha cũng đã báo xong rồi, con nên suy nghĩ tìm nghề nghiệp đàng hoàng để làm đi. Như vậy, mẹ cũng dễ tìm được cửa hôn nhân cho con, mau chóng thành thân, mau chóng sinh cho mẹ một cháu trai khỏe mạnh mập mạp, không thì, con chính là bất hiếu đấy. Ôi, cái cậu bé nhà lão Hà trước cửa nhà ta đấy mười bốn đã thành thân rồi, giờ đã có một trai một gái rồi. Nhà lão Lý…
Phan thị vô cùng đau lòng bắt đầu trách móc than thở, Lý Ngư không tiêu hóa được vội vã chạy ra ngoài: Mẹ giỏi lắm, giỏi lắm. Con biết rồi, con sẽ mau chóng tìm được công việc tốt, sống thật tốt!.
Phan thị đuổi theo sau dặn dò:
- Vừa ý cô nương nào thì mau nói với mẹ nhé, mau thành gia lập nghiệp sinh con đi con à.
Lý Ngư không dám ở lại viện nữa bèn ra ngoài đi vòng trong phường một hồi. Hắn có ký ức kiếp này của Lý Ngư, nên cũng không sợ lạc đường. Đi lòng vòng bên ngoài một lúc còn gặp một vài người hàng xóm, không bao lâu tin tức đại lang nhà Lý gia giết người được đặc xá đã lan truyền khắp phường.
Lý Ngư không chịu nổi việc người ta hỏi này hỏi kia, bèn không đi nữa mà quay về nhà. Lúc hắn đi vào viện thì trời đã sẩm tối, hắn chú ý cửa kho hàng nhỏ đã cho thuê kia có một góc váy màu xanh.
Lý Ngư theo bản năng nhìn sang đó, phát hiện Diệu Cát Tường mặc váy xanh đang ngồi xổm trong nhà kho, tay cầm bát cơm, bởi vì nhà kho không có cửa sổ nên hết sức tối, chỉ mượn chút ánh nắng chiều tà cuối cùng để ăn cơm.
Hắn ngẩn ra, lại đến nhà chính xem xét, Diệu Sách và phu nhân cùng một cô nương đang ngồi bàn ăn cơm, sắc mặt hắn sầm xuống. Chuyện nhà người ta hắn dĩ nhiên không thể hỏi đến, nhưng bởi vậy đối với cả nhà Diệu Sách đã gây ấn tượng không tốt cho hắn.
Lý Ngư quay về nhà, Phan thị đang xếp hai ghế dài lại, trải chăn lên đó, thấy con về bèn nói:
- Con à, giường con mẹ đã chuẩn bị xong rồi, cả đường mệt nhọc con mau ngủ sớm đi.
Lý Ngư ngẩn ra, hỏi:
- Con ngủ trong phòng, vậy mẹ ngủ ở đâu?
Phan thị quay lại cười đáp:
- Mẹ ngủ ở ghế này là được.
- Không được đâu mẹ.
Lý Ngư vội đuổi theo, tuy nói hắn đã chiếm thân thể này, là người hiện đại, nhưng người hiện đại cũng hiểu tôn lão kính hiền, hiếu kính cha mẹ, mình ngủ trên giường còn mẹ ngủ ở trên ghế thì sao được? Vậy chẳng khác nào súc vật. Nhưng vấn đề là dù là súc sinh cũng có quạ đen biết phụng dưỡng cha mẹ, sơn dương quỳ nhũ, con người sao ngay cả súc sinh cũng không bằng được.
Phan thị giận dỗi, nói:
- Con đó, con đi cả chặng đường dài trở về, sao ngủ trên ghế được, mau vào phòng đi, nghe lời mẹ đi.
Lý Ngư sao chịu, cứ khuyên mẹ mãi, cuối cùng đẩy Phan thị vào trong buồng, hắn nằm xuống ghế dài, đúng là không thoải mái lắm.
Phan thị ở trong buồng lo lắng hỏi:
- Con à, con ngủ trên ghế có ngủ được không?
Lý Ngư vội ngừng xoay người tránh gây ra tiếng động, đáp to:
- Mẹ, mẹ đừng lo, con đang sắp ngủ rồi, bị mẹ làm cho tỉnh rồi đó.
Phan thị lẩm bẩm:
- Thằng bé này thật sự quá mệt rồi. Ngủ đi ngủ đi. Mau ngủ đi.
Lý Ngư không dám cử động nữa nhưng lại không buồn ngủ, khẽ khàng sờ vào trụ luân đeo trên cổ, trong đầu hắn nghĩ đến thí nghiệm xuyên việt hai ngày qua, cũng với việc tận dụng như thế nào để kiếm được số tiền lớn.
Qua hồi lâu vẫn không buồn ngủ, lại buồn đi tiểu, trong phòng lại chỉ có một bồn cầu, lại ở trong buồng, hắn không dám làm ảnh hưởng đến mẫu thân bèn đứng dậy rón ra rón rén đi ra ngoài, nghĩ viện lạc bên cạnh còn có người, lại là hai cô nương, hắn cũng không tiện đi tiểu tiện ở trong viện, bèn lách qua phòng ốc đi ra rừng trúc phía sau.
Cũng may tối nay trăng rất sáng, nên rừng trúc cũng không quá tối. Lý Ngư đi tiểu trong rừng trúc, lúc buộc lại đai lưng xong định đi về chợt nghĩ nghĩ bèn dừng lại, nhặt lên một hòn đá khắc một một dấu lên cây trúc.
Hắn sờ sờ vết khắc, đang định ném hòn đá đi rồi quay về ngủ, chợt nghe có tiếng khóc nỉ non làm hắn giật mình, tóc gáy dựng đứng lên:
- Tiếng khóc gì thế? Hay là có ma?
Dù hắn không tin trên đời này có ma quỷ, nhưng cũng khó tránh khỏi thấy sợ hãi, huống chỉ sau khi trải qua sự việc đến thế giới cổ đại, hắn thật sự không dám tin điều gì tuyệt đối nữa. Hắn đứng ở đó, vểnh tai lắng nghe một lúc, tiếng khóc kia như có như không, cũng không có gì khác lạ. Lý Ngư không nén nổi lòng hiếu kỳ, bèn rón rén chậm rãi đi tới đó…