Chương 15: Đêm trăng rừng trúc, một con “chim Cút”
Lý Ngư vịn một cành trúc để đứng vững, ở phía trước rừng trúc, ánh trăng chiếu xuống, có một thiếu nữ ngồi đó, dưới màn đêm nhìn trang phục của thiếu nữ rất mờ mịt, màu sắc gần giống như màu của rừng trúc, vì vậy hắn rất khó có thể nhìn ra, nhưng khi nàng ngẩng mặt lên, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào khuôn mặt nàng làm lộ ra dung nhan trắng nõn xinh đẹp, ánh mắt long lanh, lại khiến cho Lý Ngư nhìn rất rõ ràng.
Thiếu nữ này chính là cô gái đóng giả Trác Văn Quân mà hắn gặp ở quán rượu khi mới đến thành Lợi Châu. Khi ấy nàng hóa trang thành một thiếu phụ, búi tóc, quần áo đều là cách ăn mặc của phụ nữ đã có chồng, nhìn thành thục quyến rũ, vậy mà lúc này nhìn nàng lại đặc biệt non nớt.
Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống má nàng, hai vai của nàng còn hơi run run, tựa như một đóa hoa bị trúng mưa xuân, gầy yếu và mềm mại, tinh xảo đáng thương.
Lý Ngư sợ làm nàng sợ hãi, do dự một chút mới nhẹ nhàng chỉnh sửa lại trang phục rồi lên tiến hỏi thăm, đợi cho cô gái nghe thấy quay đầu lại mới ho khan một tiếng nói:
- Cát Tường cô nương?
Thiếu nữ quả nhiên là hoảng sợ, tuy nhiên dù sao hắn cũng đã lên tiếng trước lại nghe thấy hắn gọi trúng tên của mình nên cũng không đến mức quá sợ hãi, vội vàng thu hai chân lại, lau nước mắt nói:
- Ngươi là ai?
Bởi vì Lý Ngư hướng về phía nàng quay lưng lại với ánh trăng nên Diệu Cát Tường không nhìn rõ hình dáng của hắn.
Lý Ngư mỉm cười nói:
- Tôi… là người chủ cho thuê nhà của cô.
Diệu Cát Tường mở to mắt nói:
- Ngươi là Lý Đại Lang?
Lý Ngư kinh ngạc nói:
- Cô biết tôi?
Diệu Cát Tường nói:
- Chiều tối hôm nay ta có nghe Phan đại nương và cha ta nói về ngươi.
Lý Ngư giật mình, trầm mặc một chút nói:
- Đã trễ thế này, cô ở đây làm gì?
Diệu Cát Tường cúi đầu xuống, nói nhỏ:
- Có phải ta đã làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của ngươi không? Thật xin lỗi.
Lý Ngư vội nói:
- Không có không có, Tôi đến đây là giải sầu nên mới nghe thấy có tiếng khóc. Cát Tường, cô mau ra đây đi.
Diệu Cát Tường nói:
- Ta không ra.
Giọng nói của nàng rất trẻ con, vì vừa khóc xong nên còn mang theo một chút khàn khàn, giống như một đứa bé đang giận dỗi. Lý Ngư cảm thấy buồn cười:
- Lúc này là đêm hôm khuya khoắt, trốn ở đấy làm gì, mau ra đây!
- Ta không ra!
Lý Ngư hỏi han:
- Ở nhà bị ức hiếp gì à?
Diệu Cát Tường vội liếc Lý Ngư một cái, ánh mắt lộ vẻ khổ sở, dường như hơi chấn động, Lý Ngư thấy bờ vài của nàng còn rụt lại:
- Việc của Nô gia không liên quan tới Lý Đại Lang, xin ngươi đừng hỏi nữa.
Lý Ngư nhìn cảnh vật xung quanh, tuy Diệu Cát Tường ngồi ở một chỗ đất trống nhưng bốn phía đều bị cây trúc bao quanh tạo thành một không gian thiên nhiên nhỏ, hắn muốn vào phải tìm được vị trí trí thích hợp mới chui vào được, vì thế hắn quyết định không vào nữa, lại sợ làm nàng sợ, nói:
- Mặc dù trong rừng trúc này không có dã thú, nhưng khó có thể nói là có chuột rắn cắn mông cô hay không, cô còn không ra?
Diệu Cát Tường bị hắn chọc cho bật cười, dường như cảm thấy mình có điều không đúng liền nghiêng đầu không nhìn Lý Ngư, giọng nói mang theo tính trẻ con nói:
- Ngươi muốn hù dọa ta, ta không sợ đâu, nếu trong rừng trúc có chuột và rắn thì ta mong còn không được ấy.
Lý Ngư thở dài, mềm cứng đều không được, nếu cứ như vậy mà bỏ đi thì cũng thực lo lắng cho một cô gái bé nhỏ một mình trong rừng trúc u ám, thật sự là không hay lắm. Lý Ngư liền ngồi xuống, học theo Diệu Cát Tường hai tay ôm đầu gối.
Diệu Cát Tường gnhe thấy tiếng động, quay đầu liếc nhìn hắn một cái, trừng mắt nói:
- Ngươi làm gì vậy?
Lý Ngư nói:
- Nếu tôi bỏ cô lại bỏ đi một mình thì không phải là bạn chí cốt, đành phải ngồi lại với cô thôi.
Diệu Cát Tường nhếch môi, đáng yêu như trẻ con nói:
- Người ta chỉ là khách trọ của nhà ngươi, ai là bằng bữu của ngươi, Lý Đại Lang chớ lôi kéo làm quen!
Lý Ngư sờ sờ lồng ngực mình, móc ra nửa cái bánh nướng, cầm trong nay, dưới ánh sáng của ánh trăng nhìn Diệu Cát Tường cười nói:
- Ừ! Cô xem! Cô chỉ có một khối bánh mà còn chia cho tôi phân nửa, tôi đã xem cô là bằng hữu rồi!
- AA. A. A.. !
Diệu Cát Tường mở to hai mắt, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc nhưng không hề vui mừng nói:
- Ngươi… ngươi là…
Lý Ngư cười nói:
- Tôi chính là người buổi chiều bị cô xem là tên ăn mày, chính là người được cô chia cho nửa cái bánh đó.
Diệu Cát Tường mấp máy môi vài cái nhưng không nói ra lời.
Lý Ngư thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
- Nửa khối bánh, tuy không nhiều nhưng cũng theo tôi suốt đường từ Trường An trở về, duy chỉ có điều là không cần tôi cầu xin đã có người cho tôi đồ, cảm ơn cô.
Diệu Cát Tường cười rộ lên, Lý Ngư phát hiện lúc này nàng cười khác hoàn toàn với khi nàng khóc. Nàng chỉ cười một iếng, hai môi liền chu ra phía trước, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, đôi mắt cong lên như hình trăng lưỡi liềm, loại ngọt ngào này đi thẳng vào tận đáy lòng của người khác.
- Chỉ là nửa cái bánh thôi, Lý Đại Lang xin đừng nói vậy, làm cho người khác cảm thấy bất tiện.
Lý Ngư ngắt lời nàng nói:
- Lý Ngư! Là cá! Chính là cá chép du ngoạn trong hồ lớn. Đó là tên của tôi, cô gọi tên của tôi là được rồi, mở miệng một tiếng Đại Lang, tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Diệu Cát Tường kinh ngạc nói:
- Đại Lang là xưng hô rất bình thường, có gì mà không được tự nhiên.
Khóe miệng Lý Ngư co giật vài cái, tại thế giới này, con trưởng trong gia đình được người khác gọi là Đại Lnag quả thực là không thể bình thường hơn được, mãi cho tới thời nhà Tống thì cũng không có gì là không bình thường. Có thể là từ khi “Kim Bình Mai” được xuất bản thì xưng hô Đại Lang thế này đã bị hủy bỏ, nghe rất lạ, bị người khác gọi là Đại Lang luôn có cảm giác như mọc sừng ở đầu vậy.
Lý Ngư đương nhiên không nói lý do này cho nàng nghe, chỉ nói:
- Xưng hô Đại Lang, nếu là người khác thì không có gì, chỉ là tôi nghe không được thoải mái, Cát Tường cô nương nhớ lấy, sau này gọi là là Lý đại ca là được rồi.
Diệu Cát Tường liếc nhìn hắn, trong con ngươi giống như con chim nhỏ trắng đen rõ ràng, linh động đáng yêu nói:
- Thật là một người kỳ lạ.
Diệu Cát Tường thì thầm nói:
- Lý đại ca, ta đã nghe nói về chuyện của ngươi, ngươi vì báo thù cho phụ thân nên giết chết một đại quan, thực sự rất giỏi. Cát Tường bộ phục ngươi.
Lý Ngư lắc đầu cười nói:
- Chẳng qua chỉ là một người trông giữ mà thôi, cũng không phải là đại quan gì.
Lý Ngư ngừng lại một chút nói:
- Cô còn nhỏ tuổi mà đã chăm chỉ như vậy, tôi mới phải bội phục cô đấy.
Diệu Cát Tường lại nhìn hắn cười, có chút ngọt ngào, có chút thơ ngây chân thành, vẻ mặt của nàng chân thật, dường như nàng thường xuyên thể hiện hành động trẻ con rất tự nhiên khác với tuổi tác thật của nàng.
Lý Ngư an ủi:
- Tôi biết, cô bị thiệt thòi nhiều ở nhà, nhưng cô cũng đừng quá đau lòng. Cô xinh đẹp như vậy ngày sau nhất định sẽ được gả cho một gia đình tốt, có một lang quân thương cô thật lòng, đến lúc đó có thể thoát khỏi khổ sở rồi.
- Oan ức? Không có đâu!
Diệu Cát Tường kinh ngạc nhìn hắn, rồi lại giật mình, đôi mắt cong lên, lắc đầu nói:
- Cha nuôi cả gia đình cũng không dễ dàng, mẫu thân lại mang thai, muội muội tuổi còn nhỏ, nên nô làm việc nhà là nên mà.
Lý Ngư nhìn nàng không giống như giả tạo, không khỏi kinh ngạc nói:
- Không phải là cô bị oan ức? Vậy… một mình ngươi ở trong rừng trúc này khóc làm gì?
Nụ cười của Diệu Cát Tường lại ảm đạm, hai chân co lại, cằm đặt trên đầu gối, xa xăm nói:
- Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta.
Lý Ngư kinh ngạc a lên một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới ở kiếp trước của mình đều không cha không mẹ, tuy đoạn trí nhớ lại cực kỳ mơ hồ, gần như hoàn toàn không nhớ ra nhưng hắn có thể tưởng tượng được, sau khi cha mẹ mất đi nhất định sẽ cực kỳ đau lòng.
Lý Ngư chợt thấy chua xót, đôi mắt bất giác cảm thấy ướt át. Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời một lúc, trầm mặc thật lâu mới nói:
- Nếu mẹ của cô đang ở trên trời nhìn cô, cô nói bà ấy hi vọng cô sống thế nào?
Diều Cát Tường đứng thẳng lên, tỉnh táo lại một chút, nhìn ánh trăng trên bầu trời, trên mặt lại lộ ra vẻ tười cười ngọt ngào nói:
- Mẹ nhất định sẽ hi vọng ta sống vui vẻ, thoải mái.
Lý Ngư sững sờ, hắn đã chuẩn bị một câu để khi Diệu Cát Tường mở miệng sẽ khuyên giải tốt, ai ngờ Diệu Cát Tường đã cướp mất câu mà hắn đã chuẩn bị.
Diệu Cát Tường cảm kích nhìn Lý Ngư, đứng lên, vỗ đất dưới mông nói:
- Ta vẫn luôn rất cố gắng, cố gắng sống thật vui vẻ, thoải mái. Chỉ là đêm nay ta quá nhớ mẹ ta… Lý đại ca, cảm ơn ngươi.
Diệu Cát Tường khom người, chui ra khỏi rừng trúc, nhẹ nhàng giống như một con lộc cái. Dưới ánh trăng trong rừng trúc, hai người sóng vai đi, dọc trên đường đi ai nấy đều có ý nghĩ riêng nhưng không ai nói thêm câu nào nữa, nhưng rõ ràng suy nghĩ và tình cảm đã khiến cho bọn họ cảm thấy thân cận nhau hơn rất nhiều.
Lý Ngư và Diệu Cát Tường trở lại trong viện, Lý Ngư đứng lại, Diệu Cát Tường nhẹ nhàng thi lễ với hắn:
- Lý đại ca ngủ ngon.
Lý Ngư gật đầu:
- Ngủ ngon.
Lý Ngư đứng ở cửa, nhìn Diệu Cát Tường đi dưới ánh trăng, dáng điệu thướt tha, nàng đi thẳng tới phòng mà chủ nhà cho thuê, đi đến nhà kho cũ liền dừng lại quay đầu nhìn hắn rồi mới bước đi vào. Khi nàng bước vào, sống lưng vẫn vô cùng kiên cường.
Lý Ngư khẽ thở dài, vẻ u sầu lập tức giảm đi rất nhiều, nhưng lại mơ hồ thấy phẫn nộ:
- Cô ấy ngủ ở bên trong nhà kho sao? Cho dù là cha mẹ ruột cũng không yêu thương con cái của mình như thế! Cô ấy có thể lạc quan như vậy cũng thật hiếm có, một lòng thủy chung trong sáng giống như ánh trăng kia.
Lý Ngư lại nghĩ tới Phan thị đang ngủ ở trong phòng, một loại tình cảm yêu thương gắn bó của con cái với cha mẹ tự nhiên sinh ra, đó là khả kính mẫu thân, chính là thân nhân huyết thông duy nhất của hắn ở kiếp này.
Theo bản năng Lý Ngư lại sờ mặt dây chuyền trụ luân dưới cổ mình, bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn, còn một ngày rưỡi, mặt dây chuyền này sẽ cho hắn niềm vui bất ngờ gì đây? Trong lòng hắn vô cùng chờ mong.