Chương 143: Dũng cảm đứng ra
Rất lâu sau đó, cả một cái sân rộng nhưng lại không hề có một tiếng động.
Nét mặt Long Tác Tác vẫn trấn định nhưng trong lòng đã bắt đầu lúng túng. Loại sự tình này, từ trước tới giờ chưa từng xảy ra, khi cha của nàng đích thân dẫn đầu thì nàng vẫn chỉ là một đứa bé cầm tay mẫu thân, nấp ở phía sau cửa mà nhìn, chỉ cần cha nói một tiếng xuất phát thì những những người kia lập tức thu dọn đồ đạc lên đường.
Khi Lưu Tiếu Tiếu vẫn làm chủ sự ở đại đội Phi Long, phong cách hoàn toàn khác với Long Ngạo Thiên. Gã quản lý rất nghiêm khắc, giống với phương pháp trong binh nghiệp, nhưng thủ hạ vẫn nhiệt tình đủ mười phần. Mỗi lần ra bảo vệ hàng, luôn sạch sẽ gọn gàng, không hề dây dưa dài dòng như hiện tại.
Long Tác Tác cưỡi con ngựa Hỏa Long của mình, tham gia thi đấu tại Long gia trại, người người hoảng sợ bỏ chạy, nàng vẫn cảm thấy oai phong của mình vẫn kém hơn so với khí thế của cha cùng Lưu Tiếu Tiếu năm đó, nhưng cho đến bây giờ nàng mới biết, đó chỉ là bình thường thôi.
Bình thường muốn dẫn mọi người vào sinh ra tử, không có một chút biểu hiện cùng hành động thì không được. Long Tác Tác nắm chặt tay, trừng con ngươi nói:
- Các ngươi tại sao không lên tiếng? Đây là đại sự của Long gia trại, liên quan tới đại sự của mỗi người các ngươi, chẳng lẽ các ngươi sợ?
Một chiến sĩ Phi Long chậm rãi mở miệng:
- Đại tiểu thư, Đại đương gia không thể dẫn đội sao?
Các chiến sĩ khác cũng thở dài:
- Lưu chủ sự có lẽ đã làm chuyện sai, nhưng… xác thực là một người giỏi, hiếm người sánh kịp!
Đối với chuyện Lưu Tiếu Tiếu bị trục xuất, Phi Long đội cũng không phải ai cũng tán đồng. Lưu Tiếu Tiếu dù có ương ngạnh, nhưng trong đội Phi Long cũng có một ít thân tín, có một ít chiến hữu thân tình, từng cùng gã vào sinh ra tử, từng theo gã vào sinh ra tử, rất nhiều người đối với việc gã phạm sai lầm cũng không cho là đúng.
Còn Long Tác Tác là ai? Là một nữ nhân! Cho dù có thanh tú đẹp đẽ cũng nên là để cho nam nhân dùng, bằng không thì còn có tác dụng gì khác? Lưu Tiếu Tiếu làm chủ sự đại đội Phi Long, đi sau Long đại đương gia, có thể chống đỡ vùng trời của Long gia trại cũng chỉ có gã, ngươi không muốn ngủ cùng gã thì muốn cùng ai? Ngủ với ai mà không phải là ngủ, sớm muộn gì mà không bị nam nhân ngủ?
Ôm ý nghĩ này, thật sự thì vẫn có một số ít chiến sĩ độ Phi Long có sự bất mãn với Long Tác Tác.
Ở thời đại này, địa vị của nam nhân cao hơn xa so với nữ nhân, tại khu Tây Bắc thì nam nhân thì ít mà nữ nhân lại nhiều, địa vị của nam nhân lại càng cao, Long Tác Tác là con gái của Long trại chủ, là tiểu công chúa của Long gia trại, vì vậy địa vị rất cao, nhưng ở trong xương cốt của những người đàn ông này, cũng chẳng phải là nữ nhân thôi hay sao? Ngoại trừ hầu hạ nam nhân và nuôi dưỡng con cái thì còn có ích lợi gì.
- Đại tiểu thư, cô là một người phụ nữ, mang theo chúng ta đi hộ hàng ư? Bởi vì chuyện này rất trọng yếu nên mọi người không yên lòng.
Còn có một người khác không kiềm chế được nói với Long Tác Tác một câu. Long Tác Tác mặt căng ra, cũng biết lúc này không thích hợp để phát tác, hận đến mức nắm chặt tay thành nắm đấm cũng run run.
- Đại tiểu thư, ta nghe nói lần này La Bá Đạo cướp hàng của trại chúng ta, chỉ cần là hàng của Long gia ta thì hắn liền cướp! La Bá Đạo được xưng là Nhất Đao, một đao tất trúng, là tay đao khách số một số hai trong số hào kiệt của khu Tây Bắc, cứ coi như chúng ta chịu theo đại tiểu thư thì e là cũng không thể bảo vệ được hàng.
Người này thật thà, không nhịn được nói ra tâm ý trong lòng của mọi người. Mọi người đương nhiên là có lo lắng, nhưng nói cho cùng thì La Nhất Đao mới là ngọn núi không thể vượt qua trong lòng bọn họ. Cũng chính bởi vì đó mới là điều mà bọn họ lo lắng nhất, nhưng lại không tiện nói ra, mới không tự chủ được nghĩ ra nhiều lý do như vậy.
La Bá Đạo tung hoành ở Tây Bắc, là một trong Tứ Đại Khấu, cho tới lúc này những người cùng chính diện giao phong với y cũng có tầm một trăm hai mươi bảy người nhưng nghe nói là không ai có thể đỡ được một đao của y, cho nên mới có biệt danh là Nhất Đao. Một hảo hán như vậy, cho dù trong trong thời kỳ thịnh của Long đại đương gia, mọi người cũng chưa chắc là có hi vọng còn lành lặn dưới hỗn đao của La Bá Đạo, huống chi là Long đại tiểu thư “yểu điệu”.
Các chiến sĩ Phi Long phải lấy mạng đổi cơm ăn, có thể gặp phải tình cảnh không lường trước được, chỉ cần liều mạng luôn có một cơ hội để bảo vệ được hàng, có cơ hội giữ được tính mạng. Hôm nay sẽ phải chính diện giao chiến với một trong tứ đại khấu, biết rõ không hề có hi vọng, có ai muốn đi vào chỗ chết uổng?
Sắc mặt Long Tác Tác trắng bệch. Bản tính của nàng cực dữ dằn, hôm nay nàng chỉ biết rõ bản thân là thủ lĩnh thì phải giữ được bình tĩnh, vì lẽ đó nên cố nhẫn nại, kìm nén đến mức sắp nội thương.
Dương Thiên Diệp đứng ở phía sau, lặng lẽ quan sát Long Tác Tác, trong nội tâm âm thầm cảm thấy đồng tình. Thủ hạ của nàng cũng không có nhiều người nhưng mỗi người đều trung thành và tận tâm, chỉ cần nàng ra lệnh thì núi đao biển lửa, ngay cả mày cũng không hề nhăn, so với tình thế nan gian ngày hôm nay, có vẻ đáng quý hơn.
Cho dù Long gia trại có người đông thế mạnh, đương nhiên là một tập đoàn lớn tại khu Tây Bắc nhưng quân tâm và sĩ khí so với người của nàng thì kém xa.
- Ta đi.
Bỗng một giọng nói vang lên, Long Tác Tác ngẩng đầu nhìn lên.
Những chiến sĩ Phi Long đang xì xào bàn tán đột nhiên như bị người khác bóp chặt yết hầu, tiếng bàn luận im bặt, tất cả đều nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Lý Ngư ở eo có cắm một đơn đao mũi nhọn, từ trong đám người chậm rãi tiến lên phía trước:
- Sống trên đời, có ai là không gặp khó khăn?
Hắn đứng trang nghiêm trong đám đông đi từng bước một lên phía trước, tiến độ chậm rãi, nhưng bởi vì cây đao cắm ở bên hông cùng áo da dê mà nhìn có vẻ hào phóng ngỗ ngược.
- Đai đương gia gặp khó khăn, ta không giúp thì ai giúp? Hơn nữa, đều ăn bát cơm của Đại đương gia, chuyện này lại đạp đổ bát cơm của chúng ta, vậy thì cũng là chuyện của chúng ta, chuyện này là giúp sao? Giúp ai? Giúp chính mình!
Lý Ngư đi tới trước mặt mọi người, Long Tác Tác trợn tròn mắt nhìn hắn với vẻ đầy kinh ngạc. Nàng thực không ngờ trong lúc quan trọng, Lý Ngư lại đứng ra giúp nàng.
Dương Thiên Diệp đứng ở phía sau Long Tác Tác, cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc. Kỳ thực nàng vẫn luôn để ý tới tên khốn kiếp này, hắn vốn đứng ở hàng thứ hai, Dương Thiên Diệp mới vừa nhìn sang chỗ khác nhìn lại thì hắn đã chạy sang hàng thứ tư, vừa rồi trước khi hắn nói chuyện cũng đã đi tới cuối hàng thứ năm.
Rõ ràng chỉ cần làm Long Tác Tác được nhiều người ủng hộ, mọi người xắn tay áo hô to, hắn sẽ dựa vào điểm này mà trốn đi. Kết quả, vào lúc tất cả mọi người không chịu ra mặt, cái người sợ chết quỷ lại xông lên. Dương Thiên Diệp thực sự không hiểu người này.
Lý Ngư đĩnh dạc đứng ở phía trước, vai hướng về đỉnh đầu Long Tác Tác làm cho Long Tác Tác theo bản năng lùi lại hai bước, lập tức hắn chen qua đi tới.
Hắn nhìn đoàn người bên dưới, cao giọng nói:
- Tất cả mọi người đã hiểu chưa? Long đại đương gia đang ở trạch viện này là do ba đời tích trữ được, không khoa trương chứ? Người nhà họ Long không có con trai chỉ có một khuê nữ, chỉ cần có của hồi môn, một chút tiền tích cóp được là được phải không?
Mọi người nhìn Lý Ngư không hiểu, làm sao đột nhiên lại nói tới gả khuê nữ tặng của hồi môn, người này đến tột cùng là đang nói cái gì? Dương Thiên Diệp và Long Tác Tác cũng mờ mịt nhìn Lý Ngư. Lý Ngư chợt lại cao giọng nói:
- Vậy các người nói xem, Đại đương gia phái nữ nhi duy nhất của mình đi ra là có ý đồ gì? Các ngươi nói xem!
Hắn nói những lời này giống như là rống ra, tất cả mọi người trong toàn trường đều chấn động trong lòng, lặng ngắt như tờ.
Giọng nói của Lý Ngư càng mười phần kịch liệt:
- Ta nghĩ Đại đương gia, hiện tại chỉ cần thu dọn đồ đạc, mang theo con gái bảo bối, cầm theo của cải tích trữ cả đời, bất kể là đi Mã Ấp Châu hay là tới Trường An thì dứt khoát đều sống tiêu dao khoái hoạt, có cái gì không được? Mà các ngươi, ngươi, ngươi, còn cả ngươi nữa…
Lý Ngư chỉ vào từng người trước mặt, nghiêm nghị chất vấn:
- Các ngươi? Các ngươi mang theo gia đình, sẽ đi tới đâu?
Tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ, nhưng rất nhiều người đã đổi sắc mặt
Lý Ngư cười nhạt, lớn tiếng nói:
- Con bà nó không phải các ngươi bán mạng cho Long đại đương gia, mà các ngươi bán mạng vì chén cơm của chính các ngươi, bán mạng để cho già trẻ một nhà các ngươi được sinh tồn, đến cuối cùng là ai bán mạng cho ai? Ai nên cảm tạ ai? Không biết thì các ngươi là một đám ngu xuẩn.
Tất cả mọi chiến sĩ Phi Long đều thẫn thờ, những người nhà mà phụ nữ có chồng đang oán trách vì gần sang năm mới mà nam nhân nhà mình vẫn phải vào sinh ra tử đều xấu hổ cúi đầu.
Lúc này Thường Thư Hân đã đứng ở trong cửa, chắp hai tay nhìn bóng lưng của Lý Ngư đầy thưởng thức, nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ là, mặc dù ông ta thưởng thức người khác nhưng mặt vẫn nhếch lên, con mắt nhìn như liếc Lý Ngư, mang một tia giảo hoạt, mang vẻ đắc ý, mang một tia sắc mị mị…, thực sự không giống mùi vị thưởng thức.
Ở hai bên trái phải đại viện Long gia trại đều có lầu quan sát, một khi có địch cường đại công kích trại thì toàn bộ bách tính trong trại đều có thể tập trung tới đại viện Long gia, dựa vào tường cao mà tiến hành chống đỡ, vì lẽ đó tường viện này vừa cao vừa dày, bốn góc cửa lớn đều xây dựng lầu quan sát.
Lúc này Long đại đương gia đứng ở lầu quan sát nhìn Lý Ngư, nghe giọng nói của hắn, vừa dùng tay đấp chân bị thấp khớp vừa vui mừng gật đầu.
Lý Ngư lớn tiếng nói:
- La Bá Đạo? La Bá Đạo? Hừ! Giỏi lắm sao? Không phải chỉ có một lỗ mũi và hai con mắt thôi sao, đừng nói như hắn là thần tiên sống! Thật sự thì thần tiên sống lão tử ta cũng đã gặp rồi! Viên Thiên Cương, các ngươi đã nghe nói qua chưa, đó mới thật sự là thần tiên sống, lúc hắn không chú ý một viên gạch ta cũng có thể đập chết hắn! Người chết đều được lên trời, bất tử vạn vạn năm, các ngươi nguyên một đám từng người đều đầu đội trời chân đạp đất, sợ hắn cái gì!
Mộ Tử Nhan hơi thở hổn hển, kích động tiến lên một bước hét lớn:
- Ta đi!
Trên một góc sân, một người phụ nữ của gã há to miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Lý Bảo Văn cũng bước lên hét lớn:
- Ta cũng đi!
Ngụy Nhạc:
- Ta đi!
Phùng Minh Chu:
- Ta đi!
Nguyên một đám Phi Long chiến sĩ đứng dậy, Long Tác Tác kích động tột đỉnh.
Sắc mặt Lý Ngư dịu hơn, mỉm cười một chút quay nhìn Long Tác Tác, chậm rãi bước tới chỗ nàng nói:
- Đại tiểu thư!
Trong mắt Long Tác Tác đầy cảm kích, nhìn bộ dạng kia nếu không phải trước mắt có nhiều người thì nàng đã vui mừng nhảy vào ôm lấy Lý Ngư, vò nát hắn rồi.
Lý Ngư dùng giọng thân thiết trầm thấp nói:
- Đại tiểu thư, cô xem, những người này ta đều lừa dối thay cô, trong trại cũng không thể không có người ở lại trông coi, ta có năng lực tổ chức rất mạnh, để ta ở lại trông coi hộ viện có được không?
Giọng nói của hắn rất nhỏ, chỉ có Long Tác Tác và Dương Thiên Diệp ở gần đó nghe thấy được. Long Tác Tác vốn lời đã ra đến cửa miệng lại bị yêu cầu của Lý Ngư làm cho nghẹn họng, thiếu chút nữa thì ngất đi.
Dương Thiên Diệp lại lộ biểu hiện vừa tức vừa buồn cười, Lý Ngư dứt khoát đứng ra, rõ ràng không phải là người sợ chết, lúc đó hắn không thể đoán trước được những người này có nghe theo lời của hắn hay không. Nhưng hiện tại hắn lại…
Rõ ràng đây là thời cơ tốt nhất để có được lòng của Long đại tiểu thư! Thế nhưng hắn lại nói như vậy, đột nhiên Dương Thiên Diệp lại thấy trong lòng rất thoải mái.
Long Tác Tác trừng mắt nhìn Lý Ngư, rồi chậm rãi nheo thành hình trăng lưỡi liềm, xinh đẹp động lòng người. Nàng rất nhẹ nhàng, cũng rất xinh đẹp, ngọt ngào nói:
- Không thể! Quân Sư của nhà ta, xưa nay luôn theo ta như hình với bóng.