Chương 144: Kéo dài đến sau tết
Những người chủ động đứng ra vượt qua bảy mươi người, Long Tác Tác quả quyết cho ngừng.
Hiện tại đội Phi Long có hơn bảy trăm người, nhưng cũng không có nghĩa là một khi làm nhiệm vụ, hơn bảy trăm người này nhất định phải cùng đi lên.
Nguyên nhân thì có rất nhiều, một mặt là chuyện làm ăn của Long Gia trại không chỉ có một việc này, không thể toàn bộ cùng tập trung hộ vệ trong một nhiệm vụ. Đúng là trong thời kỳ đầu, lúc còn Long Gia trại còn chưa có quy mô, tổng cộng chỉ có chừng ba mươi người, binh khí cũng chưa đầy đủ, tiếp nhận một vụ làm ăn thì có khả năng trong một tháng toàn trại chỉ làm duy nhất một nhiệm vụ mới cần mọi người cùng đi lên.
Hơn nữa hiện tại Long Gia trại quy mô lớn, còn phải lo lắng có thổ phỉ trực tiếp tấn công trại, tuy Mã Ấp Châu rất gần đây nhưng chính lệnh của quan phủ không được ra khỏi cửa thành thì bọn họ cũng không để ý tới địa phương, hết thảy đều phải dựa vào chính mình, vì lẽ đó quanh năm trong trại đều phải để lại một nửa chiến sĩ.
Còn một nguyên nhân nữa, chính là người đông quá thực ra cũng không có tác dụng gì, coi như là Long Gia trại có dốc toàn lực cũng không thể đi nhanh hơn, người đông thế mạnh như ong vỡ tổ tiêu hao cũng nhiều hơn, nhiều người đi mục tiêu lớn, trái lại dễ dàng bị người khác chú ý.
Xuất phát từ những nguyên nhân này, bình thường một chiếc xe phái nhiều nhất chỉ mười hộ vệ, bảy chiếc xe thì bảy mươi hộ vệ, như vậy tốc độ tiến nhanh, mục tiêu nhỏ, một khi gặp phải cướp đường cũng có đủ lực lượng để tự bảo vệ mình. Nếu đụng phải mã phỉ thì đành nghe theo mệnh trời.
Long Tác Tác vẫy tay, lớn tiếng nói:
- Tốt lắm! Chọn những huynh đệ này! Mọi người lập tức trở về chuẩn bị, lập tức xuất phát!
Lời vừa nói ra, mọi người lại được một phen nghị luận, người lập tức nghe lệnh rời đi không nhiều, Long Tác Tác cảm thấy rất lúng túng.
Long đại đương gia đứng trên lầu quan sát âm thầm thở dài, ông ta biết rõ con gái rất hiếu thắng, cũng biết con gái mình cũng không yếu như những người này tưởng tượng, nếu thật sự do nàng dẫn đội, cũng chưa chắc kém hơn Lưu Tiếu Tiếu nhiều.
Nhưng nàng lại là nữ nhân, Long đại đương gia có thể có thể dựa vào thân phận của mình mà cho con gái thân phận tôn quý như công chúa trong Long Gia trại nhưng lại không có khả năng thay đổi những suy nghĩ “nữ nhân là kẻ yếu” trong nội tâm những hán tử này.
Long đại đương gia khập khiễng đi từ lầu quan sát xuống, hàng năm sau khi đại tuyết, hai chân của ông đau nhức khó chịu, cơn đau phát ră từ trong xương cốt, nếu đùi bị người ta đâm một đao, thân thể đau đớn ông có thể chịu được nhưng nỗi đau từ trong xương ra thì không có cách nào chịu đựng.
Ông bị thấp khớp đã bị mười mấy năm, có thể chính là do một lần hộ đội đi xa thì gặp phải sự cố. Lần đó tuyết rất lớn, vì tránh né một nhóm mã phỉ mà ông ta nằm trong đống tuyết một ngày một đêm ròng rã sinh ra tật.
Khi Long đại đương gia xuất hiện ở cửa lớn thì sống lưng của ông ta lại một lần nữa đứng thẳng lên, hai chân cũng có vẻ trầm ổn mạnh mẽ, căn bản không có người nào có thể phát hiện, Long đại đương gia đang bị đau đớn dằn vặt. Chỉ có người của Long gia đại viện mới biết Đại đương gia bị thấp khớp.
- Phụ thân!
Long Tác Tác nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại lập tức bước lên phía trước đưa tay ra.
Long đại đương gia không nhận tay của con gái, ông vững vàng bước ra khỏi cánh cửa, đứng trên bậc thang.
Tất cả tiếng nghị luận bên dưới đều im bặt, tất cả mọi người đều cùng nhìn về phía Long đại đương gia đang ngạo nghễ đứng trên bậc.
Đây là uy vọng, là uy vọng được tạo nên từ trong máu trong lửa, trong lòng mỗi người trong Long Gia trại, chỉ cần ông còn đứng ở nơi đó, trong nội tâm mỗi người còn an tâm. Những cái khác có thể truyền thừa nhưng uy vọng thì không thể truyền thừa, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình gây dựng nên mà thôi.
Long Ngạo Thiên quét mắt nhìn mọi người, cao giọng nói:
- Lão phu, còn có thể đi mấy lần!
Long Tác Tác bước nhanh về phía trước nói:
- Phụ thân, cha…
Long Ngạo Thiên đưa tay ra ngăn nàng lại nói:
- Nhưng lão phu dù sao cũng đã già, còn có thể đi được mấy lần?
Ông bước về phía trước một bước nói:
- Phần gia sản này, sớm muộn cũng phải giao ra! Cái Long Gia trại này, sớm muộn cũng phải có một gốc cây đại thụ mới che trời, vì mọi người che gió che mưa! Lão phu già rồi, không có ý muốn gì, lão phu còn có con gái, chỉ muốn một ngày nào đó được ôm cháu ngoại!
Long Tác Tác nghe xong khuôn mặt ửng hồng, lại liếc nhìn Lý Ngư đang đứng ở phía đối diện, nói không nên lời, không được tự nhiên, không kiềm chế được trừng mắt với hắn một cái. Lý Ngư mờ mịt nghĩ:
- Không thể hiểu được, ta làm sao? Nữ nhân thật sự là sinh vật khó hiểu.
Long đại đương gia cũng không để ý tới hai người đang “mắt qua mày lại”. ông nhìn mọi người nói:
- Các ngươi! Trên có già, dưới có nhỏ, có vợ có con, có mẹ già con thơ, một ngày nào đó các ngươi cũng sẽ được ôm cháu nội, cháu gái, một ngày nào đó lão phu mất, các ngươi cũng sẽ mất, nhưng huyết mạch của chúng ta vẫn còn, Long Gia trại vẫn còn, vì vậy lão phu phải chuyển giao! Thừa dịp ta vẫn còn sống có thể sớm bồi dưỡng một người nối nghiệp, cho đến một ngày lão phu thật sự đứt gánh, Long Gia trại biết làm sao bây giờ?
Mọi người bên dưới nghe xong, không khỏi âm thầm gật đầu. Long đại đương gia nói:
- Cho nên, chuyện lần này lão phu không đi. La Bá Đạo khiêu chiến với lão phu? Khi lão phu phiêu bạt giang hộ thì hắn còn đang bú sữa mẹ.
Một câu của Long đại đương gia khiến cho mọi người ở bên dưới cười to.
Long đại đương gia cười một chút rồi nhìn về phía Lý Ngư:
- Ngươi tên là gì?
- Lý Ngư!
Lý Ngư không tự chủ được ưỡn ngực lên, khi bị Long đại đương gia nhìn ít người có thể được thoải mái tự nhiên.
Long đại đương gia giơ bàn tay lớn giống như quạt hương bồ vỗ lên vai Lý Ngư, lớn tiếng nói:
- Lần này ra hàng, mọi người đều phải nghe mệnh lệnh của Lý Đại Đại Bả thức.
Lý Đại Bả thức, đây không phải là Bả thức bình thường mà là một xưng hô chức vụ. Đại đương gia, Chủ sự sau đó mới đến Bả thức. Một câu nói của Long Ngạo Thiên đã nhấc Lý Ngư thành Đại Bả Thức, rất hiển nhiên nếu lần này hắn có thể ra đi bình yên mà quay về thì hắn có thể thay thế được Lưu Tiếu Tiếu, trở thành chủ sự đại đội Phi Long.
“Chuyện tình yêu” của Lý Ngư cùng Long Tác Tác đã biến từ giản đơn thành phiên bản 8.0, giờ khắc này lại có thêm câu nói này của Long đại đương gia, mọi người liền nhìn về phía hắn cùng Long Tác Tác, ánh mắt nhất thời có chút ám muội.
Gương mặt của Long Tác Tác đỏ hơn, đỏ giống như mào của còn gà mái đẻ trứng. Không chỉ bởi vì ánh mắt của mọi người khác thường mà thậm chí là bởi vì…
Rõ ràng là nàng muốn thay phụ thân gánh trọng trách của Long Gia trại, mà rất rõ ràng phụ thân lại chọn một nam nhân, cho dù lắn không họ Long.
Long Ngạo Thiên cũng không để ý tới nỗi lòng của nữ nhi, giọng nói còn to hơn, lớn tiếng nói:
- Đã nghe thấy chưa?
Những chiến sĩ Phi Long trăm miệng trả lời như một:
- Rõ! Nghe Lý đại bả thức bố trí!
Long Ngạo Thiên cười tủm tỉm nhìn về phía Lý Ngư:
- Lý Đại Bả thức, từ giờ trở đi, lão phu sẽ đem người cùng hàng giao cả cho ngươi. Mau đi xuống đi, bao giờ xuất phát.
Lý Ngư chỉ là thấy một cô gái đang gặp khó khăn nên nhảy ra nói vài lời công đạo mà thôi, không ngờ lại trở thành Đại Bả thức, điều này làm cho hắn hoàn toàn bất ngờ. Tuy nhiên hắn cũng biết, lúc này căn bản không thể từ chối, hắn lấy lại bình tĩnh, bước lên một bước nói:
- Mọi người trở về chuẩn bị đi, đêm nay ra trại.
- Hứ!
Long Tác Tác không kìm lòng được cười một tiếng:
- Buổi tối ra trại, ngươi từng nghe nói chuyện buổi tối ra hàng sao? Ngay cả quân đội, cũng không dám dạ hành!
Long đại đương gia cũng giật mình về cách bố trí của Lý Ngư, không khỏi nhíu mày, có chút hoài nghi ánh mắt của mình có chính xác hay không.
Câu “buối tối xuất phát” của Lý Ngư thật ra đúng là không có dụng ý gì đặc biệt, chỉ là hắn thấy lúc này là buổi trưa, khi mọi người chuẩn bị một chút, đồ xong cũng là hoàng hôn. Hoàng hôn… nếu ăn cơm xong! Hoàng đế còn không để binh đói, cũng không thể ngay cả cơm cũng không thể ăn mà đã để cho mọi người lên đường.
Kết quả lại bị Long Tác Tác giễu cợt, phía trên và dưới mọi người đều có vẻ mặt khác thường, Lý Ngư mới tỉnh ngộ biết lời nói sai. Nhưng lúc này hắn có thể nhận sai sao? Ra một đạo mệnh lệnh đã sai, chuyện này còn có thể đảm đương Đại Bả thức sao?
Lý Đại bả thức mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, lộ ra nụ cười giống như Gia Cát Khổng Minh, chỉ còn thiếu phe phảy quạt lông mà thôi nói:
- Không sai! Ta chính là muốn dạ hành.
Long đại đương gia nhìn thần sắc của Lý Ngư, cân nhắc một chút, không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, giơ ngón tay cái lên nói:
- Lão phu không nhìn lầm người! Tính toán rất tinh tế, ha ha ha…
Lời nói của Long đại đương gia vừa thốt ra, không chỉ Long Tác Tác, Dương Thiên Diệp và mọi người ở phía dưới không hiểu mà ngay cả Lý Ngư cũng hơi kinh ngạc: “Ta tinh tế mà thôi, cái gì mà dự định tinh tế? Tình huống này là thế nào?”
Long đại đương gia cười híp mắt nói:
- Đêm không hành quân là bởi vì rất nhiều người sẽ bị tước che mắt, buổi tối không nhìn thấy gì. Long Gia trại ta không ai bị như vậy, sợ gì dạ hành? Chỉ là đi đường chậm một chút, cũng không có vấn đề gì lớn.
Bị tước che mắt chính là bị quáng gà, bình thường dinh dưỡng không đầy đủ, hàng năm không được ăn thịt nên mới như vậy. Long Gia trại sinh hoạt khá giàu có, những chiến sĩ Phi Long đều là nhóm người được cung cấp tốt nhất, đương nhiên không bị vấn đề này.
Long đại đương gia nói:
- Hơn nữa, La Bá Đạo đã theo dõi chúng ta, chỉ sợ ở xung quanh đã sớm ai bàn cơ sở ngầm. Người của chúng ta vừa ra trại bọn họ đã biết. Có thể tối hôm nay là giao thừa, hơn nữa từ xưa tới nay chưa từng có ai đi ra hàng buổi tối nên những mã phỉ kia cũng đều ở lại chờ cho qua năm, không người trông coi, chờ đến khi bọn hắn phát hiện thì người của chúng ta cũng đã sớm ra trại rồi. Ban đêm gió vừa thổi, sáng sớm lên, xe triếp mã đã bị ẩn không nhìn thấy, muốn biết đi tuyến nào cũng phải phí công sức!
Long đại đương gia phân tích như vậy, mọi người bên dưới chợt khâm phục, ánh mắt thán phục nhìn về phía Lý Ngư, mà ngay cả ánh mắt của Long Tác Tác liếc nhìn về phía Lý Ngư cũng hơi nhụt chí:
- Ai! Ngươi xác thực cao mình hơn ta, ta còn giễu cượt ngươi, đây không phải là tự rước lấy nhục sao?
Lý Ngư nghe xong phân tích của Long đại đương gia, chỉ thiếu mức đem mình thành quần chúng vây xem, vỗ tay kêu một tiếng giỏi lắm mà thôi, may mắn hắn kịp thời tỉnh lại, nhưng khuôn mặt cũng đỏ lên.
Long đại đương gia thấy hắn được mình khen nên ngại ngùng, lại vỗ bờ vai của hắn nói:
- Người trẻ tuổi làm rất tốt! Lão phu sẽ không bạc đãi ngươi!
Đôi chân của Long đại đương gia bị thấp khớp đau đớn khó chịu, sắp sửa không thể duy trì thêm, không muốn kéo dài quá lâu, nói xong câu đó liền quay đầu dặn con gái:
- Con họ Long, cùng đảm bảo hàng, việc nghĩa chẳng từ! Có điều, dọc đường đi phải nghe Lý Đại Bả thức dặn dò, được chứ?
Long Tác Tác ấm ức “dạ” một tiếng, nhanh chóng nghiêng mắt nhìn Lý Ngư, hàm răng nghiến kèn kẹt. Vừa mới bắt người ta làm quân sư quạt mo, lúc này chỉ mới chớp mặt đã bò lên chức cao hơn mình, thật sự là xấu hổ mà.
Long đại đương gia quay xuống dưới, thần sắc nghiêm túc, vẫy tay, thu hút sự chú ý của mọi người, lúc này mới lớn tiếng nói:
- Long Gia trại ta ngày hôm nay chỉ là tạm thời! Chờ Lý Đại bả thức mang theo dũng sĩ Long Gia trại bình an trở về, sẽ tổ chức đón năm mới.