Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 167 - Chương 160: Chỉ Do Trùng Hợp

Chương 160: Chỉ do trùng hợp
Chương 160: Chỉ do trùng hợp

Chương 166: Luận công tưởng thưởng

- Chuẩn bị rượu, lão tử muốn đón một cái tết thật to!

Câu nói của Long Đại Đương gia vừa dứt, hai trưởng giả trong trại đỡ ông đứng dậy, mở đường để đi ra.

Kỳ thực hai chân vẫn có chút mềm nhũn, nhưng cuối cùng có sức mạnh giống như kỳ tích vậy.

Từ đầu đến cuối, ông không nói với Lý Ngư lời nào, không hề gật đầu với con gái của mình, ngay cả đống bạc chất trên đất, ông càng không hề liếc mắt nhìn.

Đại Đương gia, chính là phải có khí phái của Đại Đương gia, khi cần chấm dứt thì phải chấm dứt.

Chủ cho thuê nhà mặt đỏ bừng, nước bọt văng tung tóe xông tới bên Lý Ngư hô lên:

- Tiểu Ngư nhi, lát nữa cùng với mọi người ăn tết nhé! Ba ngày nay đã không được đốt pháo hoa rồi, đốt lên cho ấm áp chút nào!

Một bà lão run rẩy ra chào đón, vẻ mặt tươi cười nhưng hoa đẩy ông chủ cho thuê nhà sang một bên:

- Tối nay, Lý Đại Bả Thức cùng với ngươi ăn mừng tết con khỉ? Đừng tự mãn nữa, nhất định phải là thượng khách của Long gia đại viện!

Lão bà nói xong, hai tay sờ vào Lý Ngư, hai bàn tay già nua, một tay cầm trứng gà đỏ ửng lăn trong tay:

- Cháu à, trước tiên hãy ăn tạm đi đã, cực khổ cho cháu rồi, phiền cháu quá…

Hai thiếu phụ trên mặt mang theo nước mắt cũng lao lên:

- Vừa nghe Đương gia nhà chúng ta nói, trên đường đi này, làm phiền Lý Đại Bả Thức rất nhiều, người ra ngoài toàn bộ đều toàn vẹn trở về, thật sự là đa tạ ngươi, đa tạ ngươi rồi!

Lý Ngư luống cuống, vội vàng đối đáp mấy câu với bà lão và mấy tiểu thiếu phụ kia, vội quay lại hướng về ông chủ cho thuê nhà gật gật đầu, không muốn tỏ vẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền lạnh nhạt với người ta.

Ngay sau đó, bảy tám vị cô nương trẻ tuổi xông lên vây lấy Lý Ngư.

Cái này thì hắn thích, Lý Ngư lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, trên mặt đầy vẻ dịu dàng, nụ cười thu hút.

Sau đó, nhiều cánh tay từ bên cạnh đưa ra, kéo mấy cô nương đó đi.

Những người này đều là phụ huynh, hàng xóm của những cô nương này, trong đó đại đa số đều là những tráng sĩ vừa mới đi theo Lý Ngư trở về lần này.

Cảnh tượng ở Song Long Trấn, bọn họ đều nhìn thấy được, rõ ràng Lý Đại Bả Thức là cỏ đã có chủ rồi, sao lại có thể để cho các cô nương đó quấy rầy như vậy, không nhìn thấy Long đại tiểu thư người ta vẫn đang đứng ở đó sao.

Cũng bởi vậy, Lý Ngư trên mặt vẫn còn mang bộ mặt tươi cười thân thiết, dáng đứng cao thẳng, vẫn đang trong tư thái tay trái đỡ eo, tay phải giơ lên trước, thái độ nắm tay thân thiết với người ta nhưng lại trơ mắt nhìn mấy cô nương đó bị cướp đi giữa đường.

Long đại tiểu thư cười lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu, giống như một con gà trống kiêu ngạo, giương oai diễu võ đi tới bên cạnh Lý Ngư.

Nhưng có lẽ cái cằm nghếch lên quá cao, không nhìn thấy dưới chân, nên đã đá cái mũ da của Lý Ngư bắn đi một đoạn khá xa.

Chẳng qua lập tức có một người vội vàng đi tới, cúi người nhặt chiếc mũ lên, đi tới bên cạnh Lý Ngư, nếp nhăn trên bộ mặt tươi cười giống như hoa cúc:

- Đại Bả Thức, lão gia đã đặt rượu ngon, mời người qua dự tiệc, cùng nhau mừng năm mới!

Người này, là Đại quản sự của đại viện Long gia.

Lý Ngư không biết tối hôm đó mình đã uống bao nhiêu rượu, ngủ khi nào. Tóm lại sau khi hắn tỉnh dậy, phát hiện không phải đang nằm ở trong phòng của đại gia, mà là ở phòng khách của Long gia.

Đầu của hắn vẫn có chút nặng nề, uống luôn một hũ trà to mát lạnh, lúc đó mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Ngủ một đêm, không khí ngoài cửa mát lạnh sảng khoái ngọt ngào xuyên thấu, Lý Ngư hít thở một hơi thật dài, vừa muốn làm hai động tác mở rộng lồng ngực thì hai tiểu a hoàn mặc áo khoác da cừu, má đỏ hây hây cười dịu dàng kèm theo hai má lúm đồng tiền đki đến dường như muốn ngã trước mặt hắn.

- Đại Bả Thức, lão gia bảo chúng tôi tới xem người đã tỉnh dậy hay chưa?

- Ồ! Đại Đương gia gọi tôi à?

- Dạ! Lão gia mời Đại Đương gia uống rượu!

- Hả?

Lý Ngư vừa nghe, mất hết cả gan dạ. Lúc này vừa mới tỉnh dậy, sao lại uống rượu?

Kỳ thực không chỉ mình hắn uống rượu say tối qua, mỗi một nam nhân của Long gia trại, dường như đều uống say cả đêm.

Long trại chủ đã giết ba con bò, ba con ngựa, mười con dê, tám con heo, ở đại viện Long gia trại mở ra tiệc, tiền viện, trung viện, hậu viện, người ở khắp nơi, lúc nào cũng có người bê lên khối thịt chín nóng hổi thơm ngào ngạt, dưới bếp lúc nào cũng có người nấu nấu nướng nướng.

Về phần rượu, Long Đại Đương gia đã mở hầm rượu, tất cả rượu ngon được cất trong hầm đều được chồng chất mang ra, toàn bộ đều sắp ở góc tường, muốn uống, thì cứ lấy mà uống. Phòng khách hắn ở này bởi vì nằm ở chếch bên viện tử, nên vẫn có chút yên tĩnh.

Lý Ngư đầu đau nặng trịch cùng với hai tiểu a hoàn xinh đẹp dễ thương đi ra ngoài viện, lập tức ngửi thấy một mùi rượu xông vào mũi, với tiếng cười đùa ồn ào.

Vừa nhìn thấy Lý Ngư, những người đang đi vào trong viện để uống rượu lập tức vây lại.

Ở trong viện lạc nhị tiến, đều là những tráng sĩ Phi Long và trưởng giả trong trại, hai tiểu a hoàn liền giơ hai cánh tay ra, giống như chơi trò diều hâu bắt gà con bảo vệ sau lưng Lý Ngư, khuyên can mãi, lặp đi lặp lại nhiều lần về việc lão gia mời Đại Bả Thức đi hậu trạch, lúc này mới khuyên được mọi người đang nhiệt tình lùi ra, bảo vệ Lý Ngư mau chóng đến hậu viện.

Ánh mặt trời lên cao, tường viện cao cao lại chắn gió, trong hậu viện, lúc này cũng chỉ mới có vài chục bàn, trên bàn đều có bàn vuông nhỏ loại thấp, từng cái một lần lượt hợp lại, xắp thành một hàng dài, hai bên bàn đặt tấm đệm gỗ bằng da dê dày, ngồi trên đó, uống rượu ăn thức ăn.

Dù sao trong viện rộng rãi, chiếc nồi lớn được đặt ở giữa hai bàn, mỗi cái nồi lớn được ngăn cách bởi bốn chiếc bàn, dưới nồi có đào một cái hố bếp, treo những miếng thịt xoay trong chiếc nồi thiết lớn, thịt thơm nức mũi.

Lý Ngư vừa mới xuất hiện, có người nhìn thấy vội hét to:

- Đại Bả Thức đến rồi!

Toàn bộ những người có mặt đang cười liền ngừng lại, ngay sau đó, hô hào lên, cho dù là những hán tử đã uống rượu từ buổi sáng, đã uống đứng không vững, cũng cố gắng biểu hiện dáng vẻ đứng thẳng, vững vàng.

Những người này, toàn bộ đều là những chiến sĩ đã tháp tùng Lý Ngư đến Song Long Trấn, còn những tráng sĩ vì bị thương, nên sớm đã rời khỏi đội Phi Long, Long gia trại đối với những tráng sĩ Phi Long này đối xử hậu đãi, đối với người nhà của những tráng sĩ đã chết, đối với những tráng sĩ Phi Long bị tàn tật, cũng đều chiếu cố cẩn thận.

Đây cũng là đội Phi Long tỉ lệ thương vong cao, luôn luôn có một trong những nguyên nhân dũng sĩ phù hợp điều kiện tình nguyện tham gia.

Buổi lễ long trọng như vậy, nhất thời khiến cho Lý Ngư đứng ngây người ở đó. Tuy rằng nói hắn vẫn luôn muốn nhanh chóng rời khỏi, nhưng mà chứng kiến mọi người gần gũi như vậy, ánh mắt thân thiện, điều đó thực sự chạm đến trái tim của hắn, hắn lập tức bị kích động.

Lý Ngư há to miệng, lại không biết nên nói như thế nào, chỉ theo phản xạ tự nhiên giơ tay trái lên, đứng trang nghiêm chào từng cái một về phía những người đang đứng, mặt đỏ bừng kia.

Không ngờ hắn chỉ mới chắp tay, những người này không hẹn mà gặp, dường như có người điều khiển cùng hô lên, cùng nhau bưng lên bát rượu, hướng về phía hắn cung kính, uống một hơi cạn.

Chỉ một cái cung kính này thôi, Lý Ngư chỉ cảm thấy khí huyết tăng lên, trào dâng cuồn cuộn.

Chỉ một cái kính này, hắn đã cảm thấy, mình bất luận là vì bọn họ tốn bao nhiêu sức lực, dẫn dắt bọn họ vào sinh ra tử, là một việc có ý nghĩa nhất trên đời.

Chương 167: Phóng thích

Mấy tên khốn thích tám chuyện này, sao không thể nói cảnh tượng mà bọn họ thấy được ở Song Long Trấn cho người khác biết cơ chứ. Cho dù là hiện tại, những người đang uống rượu trong viện kia cũng không biết có bao nhiêu người vừa uống rượu của Long gia, ăn thịt của Long gia, vừa khen ngợi Long đại cô nương nhưng sau lưng nhất định nói là sự việc này, cứ nhìn mặt họ là thấy ngay…

Long đại cô nương đương nhiên rất tức giận rồi.

Đầu óc thì nghĩ vậy nhưng trái tim nàng lại hồi hộp đập thình thịch.

Nếu …

Nếu Lý Ngư thật sự đề xuất muốn nàng, thì phải làm sao?

Không được! Bổn cô nương là đại tiểu thư Long gia, ngươi nói muốn là muốn sao, muốn biến ta trở thành người gì vậy? Không có tam môi lục chứng, công khai, tam thỉnh ngũ thỉnh, chư phương nói vun vào, bổn cô nương không thèm đồng ý đâu. Đúng! Mình phải làm giá chứ! Con gái không làm kiêu, nam nhân làm sao biết trân trọng.

Long Tác Tác nâng ly uống lên rượu, lấy đũa gắp thịt, tỏ vẻ thản nhiên, dường như căn bản không để ý đến Lý Ngư muốn nói điều gì, nhưng tai lại dựng lên để nghe bất cứ âm thanh từ bên phải phát ra, nàng muốn bỏ qua, nhưng tai lại nghe được rõ ràng.

Lý Ngư nghe lời nói của Long đại đương gia, hơi kinh ngạc, có chút ngẩn người sau đó mỉm cười:

- Lời đại đương gia nói, là thật chứ?

Long Ngạo Thiên nói:

- Trước mặt nhiều người như vậy, lời Long mỗ nói ra, chẳng lẽ không là thật sao? Nói đi, ngươi muốn gì?

Mọi quan khách cũng đều trêu chọc, cười mỉm nhìn Lý Ngư, lão Thường Sơn Tây vẫn nghiêng đầu mỉm cười, liếc mắt nhìn sang, cười híp mắt.

Lý Ngư mỉm cười chắp tay nói:

- Vậy thì, tại hạ mạo gan, đề nghị đại đương gia thưởng cho sáu mươi xâu tiền, tôi muốn mua lại Thiết Vô Hoàn!

Long Ngạo Thiên giật mình, tất cả quan khách cũng giật mình, ngay cả Thường Thư Hân vẫn luôn nghiêng mặt, cũng quay mặt lại trợn mắt nhìn hắn.

Thiết Vô Hoàn đang đứng bên ở cửa ra vào dĩ nhiên nghe thấy câu nói này, y quay lại nhìn về phía Lý Ngư, đôi mắt đang ảm đạm tự nhiên bừng sáng lên, sắc bén giống như ánh đao.

Long Ngạo Thiên ngẩn người, vừa muốn gật đầu trả lời, Thường Thư Hân đã cười ha ha lên, vân vê Lan Hoa Chỉ, chỉ vào Lý Ngư:

- Tên tiểu tử này, ta rất thưởng thức cậu.

Ông ta cười híp mắt nhìn về phía Long Ngạo Thiên:

- Mới có chuyện ba năm mươi xâu tiên, ngươi còn mở miệng ra được, ta cũng không thể kém ngươi được, đừng nhắc đến tiền bạc nữa. Ha ha …

Thường Thư Hân lấy từ trong ngực ra một tờ tập ngân phiếu to, cũng không hiểu được là cái gì, có lẽ là khế ước, ngân phiếu, công văn, đặt hết trên bàn, lại từ trong tay áo rút ra một tờ giấy màu đỏ, cẩn thận xếp chồng lên những văn thư khác.

Thường Thư Hân cười nói:

- Tờ giấy này, chính là văn thư bán thân của Thiết Vô Hoàn!

Ông nói với Long Ngạo Thiên:

- Lão Long, phiền ngươi cho người lấy cây bút qua đây, ngươi sẽ làm người ở giữa, đề qua dưới tên họ Lý!

Lý Ngư nói:

- Không! Nếu như Thường lão gia không chịu nhận tiền, vậy thì, mời lão gia viết phong thư phóng thích, giải thoát thân phận nô lệ cho Thiết Vô Hoàn! Không cần phải viết dưới danh nghĩa tiểu khả, làm thêm một thủ tục rườm rà ạ.

Thường Thư Hân hơi có chút kinh ngạc liếc nhìn Lý Ngư, ông ta không chịu nhận tiền, Lý Ngư thì không chịu nhận công lao phóng thích thân phận nô lệ của Thiết Vô Hoàn về phần mình, mà là để ông ta tự viết, như vậy mà nói, bất kể hắn xuất phát từ nguyên nhân nào mà có hành động này thì, cả đời này, Thiết Vô Hoàn đều thiếu hắn một ân tình lớn.

Tên Lý Ngư này..., khá lắm

Thường Thư Hân vân vê Hoa Lan Chỉ, hơi nghiêng đầu, dùng khóe mắt nhìn hắn, nhã nhặn nói ba câu:

- Tiểu tử, làm việc rất tỉ mỉ! Ta rất khen ngợi ngươi!

Văn phòng tứ bảo dâng đến trước mặt, Thường Thư Hân cầm bút viết thư phóng thích, đặt bút xuống, đặt văn thư ở trên khay, gọi a hoàn dâng lên, nói với Lý Ngư:

- Chuyện lên quan phủ hủy bỏ nô tịch, ta sẽ không làm, các ngươi hãy tự mình xử lý!

- Đa tạ Thường lão gia!

Lý Ngư rời án đứng lên, hướng về phía Thường Thư Hân mà vái chào, lại lấy bản văn thư từ trong khay của a hoàn, đi đến trước mặt Thiết Vô Hoàn, giao văn thư trước mặt y.

Thiết Vô Hoàn mở to mắt ra, cố gắng muốn nhìn rõ bộ dạng của Lý Ngư, trong lúc này nước mắt của y trào ra, làm mờ đi tầm nhìn của y.

Nam nhi có lệ không dễ rơi. Lãnh địa tộc nhân của mình sinh sống hàng trăm hàng nghìn năm bị người khác công phá, khi cái đầu của thúc bá bị người khác đưa lên trước đầu thương, y không khóc, khoảnh khắc đó, y chỉ có hận.

Tộc nhân vì để giữ huyết mạch của tộc trưởng, đã che giấu thân phận của y, khi một người bạn cùng y lớn lên đã dùng chính mình để thế thân cho thiếu tộc trưởng, khi những huynh đệ dùng thân mình để cứu nguy, y không khóc, trong lòng y chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu, chính là phục thù!

Khi trán của y bị dính dấu ấn nô lệ, bị bán đến những nơi khác làm nô, khi chịu tất cả những sỉ nhục, y không khóc. Giờ đây nước mắt rơi xuống, sự tự tôn, những nhẫn nại, những cực khổ mà y vẫn giữ dưới sâu tận đáy lòng đã không còn sót lại gì.

Khoảnh khắc này, y đã trở thành một người tự do, nước mắt lại không kìm được rơi xuống.

Thiết Vô Hoàn khụy hai đầu gối xuống, quỳ trước mặt Lý Ngư.

Ân, trọng như núi, thân thể như thiết của y cũng không chịu nổi!

- Đang làm gì vậy, ngươi mau đứng lên!

Lý Ngư vội vàng đưa tay kéo y lên, nhưng mà cơ thể của Thiết Vô Hoàn này nặng như núi, căn bản kéo không được.

Thiết Vô Hoàn trịnh trọng hướng về phía Lý Ngư dập đầu ba cái, đôi cánh tay đúc bằng sắt mới run rẩy giơ lên, nhận lấy tờ giấy mỏng kia.

Bắt gặp cảnh tượng này, những người ngồi ở đó không tránh khỏi cảm thán thổn thức, chỉ có một người là ngoại lệ.

Người trong sảnh, đều cảm khái tấm chân tình của một đại hán ngang tàng. Những hán tử ngoài sảnh, thì không khỏi có chút ngoài ý muốn, dùng ánh mắt dè dặt nhìn nàng.

Điều này khiến cho Long đại tiểu thư tâm khí cao ngạo không thể nhẫn nhịn được.

Long Tác Tác đẩy án đứng dậy, Long Ngạo Thiên hơi chút kinh ngạc nhìn con gái. Long Tác Tác nói:

- Con gái uống quá nhiều rồi ạ!

Nói xong câu này, Long đại tiểu thư kéo cặp đùi dài ra, bước đi về phía sau. Long đại đương gia nghi hoặc nhìn nét mặt con gái căng thẳng, lại nhìn Thiết Vô Hoàn được đỡ dậy, Lý Ngư đang dùng giọng an ủi đầy ấm áp với, thần sắc ông hơi lộ ra một chút bất ngờ.

Long đại đương gia lập tức yên lòng, ở khu vực Tây Bắc, lớn như con gái của ông ta, đều là phụ nữ có chồng rồi, nhưng con gái cả ngày hấp tấp, múa thương múa gậy, không hề ra dáng một cô nương. Đại đương gia vẫn luôn lo lắng khi ông ta còn sống, ngày cả đến cháu ngoại cũng chưa chắc đã được bế.

Bây giờ xem ra, năm mới vừa đến, nha đầu đã động lòng xuân rồi…

- Tiểu lang quân…

- Tiểu lang quân cũng không đúng, hơi chút thô tục. Hay là gọi là huynh đệ đi!

Thiết Vô Hoàn cười cười:

- Người là ân nhân của tôi! Như thế…không khỏi hơi bất kính!

Lý Ngư nói:

- Ngươi luôn cung kính như vậy, ta mới cảm thấy không thoải mái. Được rồi, ngươi gọi ta là Tiểu Ngư Nhi đi, rất thân thiết, thế nào?

Thiết Vô Hoàn miễn cưỡng nói:

- Cũng được! Tiểu…Tiểu Ngư Nhi.

Lý Ngư nói:

- Như vậy đúng rồi, đến đây, ngươi thử xem, món thận cừu này, ngon ngậy lắm!

Lúc này, đã là ngày thứ ba Thiết Vô Hoàn trở thành người tự do, nha môn Mã Ấp Châu phải sau ngày 15 tháng giêng mới mở nha, hai người đã nhanh chóng đi nha môn, để gạch bỏ nô tịch của Thiết Vô Hoàn.

Lúc này, hai người đang ở trong nhà của ông chủ trọ, vây quanh lò nướng.

Cách nướng thức ăn này rất cổ xưa, là phương pháp nguyên thủy nhất để nướng thịt, trong văn tự ghi chép thì nó có từ niên đại rất xa xưa, hơn nữa nướng thời đó, thực phẩm muôn màu, bò, dê, heo, cá, tôm, lửng, thị ba rọi, lạc đà, ngao, gà vịt.. v.v, cách ăn cũng giống với hiện đại, hoặc là trước tiên sau khi ngâm trong nguyên liệu đưa vào lò nướng, hoặc là vừa nướng vừa nêm gia vị, khác biệt chỉ là có chút gia vị hiện đại khi đó chưa có mà thôi.

Quả nhiên từ cổ chí kim, vẫn luôn là loại người thích những thực phẩm ngon. Nướng, thích hợp nhất là uống rượu, cho nên hai người hiện tại đều đã có năm sáu phần cảm giác say.

- Vô Hoàn huynh, ta vẫn luôn không biết xuất thân lai lịch của huynh. Theo ta thấy, huynh không giống với xuất thân nô lệ!

Xuất thân là nô lệ đương nhiên cũng có, nô sinh chính là sinh ra đã là nô lệ, nhưng Lý Ngư nhìn thấy tinh thần khí chất của Thiết Vô Hoàn, nên biết hẳn y tuyệt đối không thể là xuất thân như vậy.

Thiết Vô Hoàn nghe đến đây, gương mặt đang thoải mái nói chuyện lập tức trở nên căng thẳng, trầm mặc giây lát, y mới chậm rãi gật đầu:

- Liêu Đông, tộc Mạt Hạt làm chủ, phân thành rất nhiều bộ tộc, Tư Mộ, Khuất Thuyết, Mạc Duệ, Bột Hải, Thiết Ly. Ta, vốn là Thiếu Tù Trưởng bộ lạc Thiết Ly.

Bình Luận (0)
Comment