Chương 168: Kế hoạch của quân sư.
Một thiếu tù trưởng của một bộ lạc, lại trở thành một tên nô lệ như vậy…
Lý Ngư hỏi:
- Bộ tộc của ngươi đã rơi vào tay của người khác?
Thiết Vô Hoàn lặng lẽ một lát, bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, trầm giọng nói:
- Đúng vậy! Bộ lạc Bột Hải ngày càng lớn mạnh, ngầm chiếm nông trường và rừng săn bắn của bộ lạc chúng tôi. Sau một trận đại chiến, bộ tộc của tôi đã thua hoàn toàn…
Y dừng lại một chút, giống như là muốn đè nén lại cảm xúc bi thương, sau đó mới chậm rãi nói:
- Vốn dĩ là một thiếu tù trưởng nên ta không thể nào sống sót. Nhưng do một vị huynh đệ lớn lên từ nhỏ với ta đã lấy tên của ta nên đã bị bọn họ giết!
Nói đến đây, hai con mắt của Thiết Vô Hoàn đỏ lên, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một sự tự hào khó diễn tả:
- Bộ tộc ta vẫn còn hơn sáu ngàn người, trong đó hơn phân nửa là phụ nữ và trẻ em, nhưng… không có một người nào nói ra thân phận của ta với bộ lạc Bột Hải.
Y ngẩng đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Lý Ngư:
- Chiến bại, tộc vong, bọn họ bị bán làm nô lệ, nhưng bọn họ trước sau như một muốn bảo toàn tính mạng cho ta, bởi vì mọi hi vọng của bọn họ đều kí thác vào trên người của ta, mong sao một ngày kia, ta có thể dẫn đầu bọn họ một lần nữa xây dựng lại bộ lạc của mình.
Nói đến đây, trong đôi mắt của Thiết Vô Hoàn loáng nước mắt.
Lý Ngư im lặng, uống một ngụm rượu, chỉ cảm thấy rượu khiến cho hắn có hương vị đắng khé nơi cổ họng.
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, chỉ có lửa than là sáng hồng chiếu vào sắc mặt nặng nề của hai người.
Qua một hồi lâu, Lý Ngư mới nóiL
- Ngươi bị bán làm nô lệ, bị còng tay xiềng chân, mặc kệ ngươi trốn ở đâu, mọi người cũng đều biết ngươi là một nô lệ bỏ trốn, xác thực là nửa bước khó đi. Nhưng, ta mang ngươi tới Trấn Song Long…
Hắn nhìn Thiết Vô Hoàn, trong mắt lộ ra tinh quang sắc bén:
- Ngươi có cơ hội có được tự do, vì sao ngươi lại không trốn?
Thiết Vô Hoàn mím môi không nói gì.
Lý Ngư cười nhạt nói:
- Là bởi vì tín nghĩa? Bởi vì ngươi đã đáp ứng với ta tuyệt đối sẽ không trốn, cho nên ngươi thà làm nô lệ trong tay bộ lạc Bột Hải, mặc kệ những người tín nhiệm ngươi, những người già phụ nữ và trẻ em bị bảo toàn tính mạng cho ngươi bị người ta ức hiếp mà ở đây bảo toàn sự trung nghĩa của ngươi?
- Không, ta không phải…
Giọng nói của Thiết Vô Hoàn run run:
- Tộc chúng ta đã bị vong, đã vong rồi…
Giọng nói của y còn mang theo một chút khàn khàn tuyệt vọng:
- Vẻn vẹn chỉ còn lại sáu ngàn người già, phụ nữ và trẻ em, bị phân tán làm nô lệ cho người của bộ lạc Bột Hải, ta trở lại Liêu Đông thì sao chứ? Ta có thể địch lại bộ lạc Bột Hải sao? Ta không xuất hiện, người của bộ tộc ta phải chịu khổ nhưng tia hi vọng cuối cùng của bọn họ vẫn còn, sống cũng không thể khổ. Nhưng nếu ta trở về…
Thiết Vô Hoàn nhắm mắt lại, nhưng nước mắt ẩn náu trong ánh mắt đó tràn ra ngoài, rơi vào lò than cháy bừng, hóa thành từng làn khói trắng.
Lý Ngư không phải là người của thời đại này, trong thời đại của hắn, mặc dù thông qua sách vở, thông qua phim truyền hình cũng rất hiểu thuật quyền mưu hợp tung liên hoành, tuy chỉ là lý luận suông nhưng so với bộ lạc nguyên thủy nằm ở vùng Liêu Đông thì cũng xứng đáng làm một quân sư ưu tú.
Đương nhiên không phải loại quân sư giống như của Long đại tiểu thư Long Tác Tác.
Bộ Lạc Liêu Đông ở thời đại này kỳ thực không hề lạc hậu như vậy, Tùy Dương Đế ba lần chiến Liêu Đông đều đại bại mà về. Nhưng dựa vào các sự kiện cụ thể mà phân tích thì không phải bởi vì Tùy Dương Đế ba lần thất bại ở Liêu Đông mà cho rằng quân sự, chính trị, văn hoa của Liêu Đông là cao minh hơn Trung Nguyên.
Tùy Dương Đế xuất chinh Liêu Đông, đối phương chiếm ưu thế thiên thời, địa lợi, nhân hòa, hơn nữa thời đại vũ khí lạnh, bộ tộc man rợ lạc hậu ngược lại có sức chiến đấu càng mạnh, Đại Tùy kiêu ngạo khoe khoang thất bại.
Lần thứ hai, Đại Tùy triệu tập đủ binh mã lại xuất chinh Liêu Đông. Sau gần một năm thất bại, lại có thể tập trung đủ quân đội một lần nữa chủ động tiến công, nội tình dày sâu như nào ai cũng có thể tưởng tượng ra được.
Đáng tiếc, ông trời không đứng về phía Dương Quảng, mới đánh được một nửa, Dương Huyền Cảm tạo phản sau lưng ông ta. Bị đâm một đao sau lưng, Dương Quảng hốt hoảng triệt binh khỏi Liêu Đông, về nhà bình định, lần thất bại này thực tế là có nguyên nhân sâu xa bên trong.
Lần thứ ba xuất binh Liêu Đông, Cao Cú Lệ đã phải đầu hàng. Thế nhưng bên trong quốc nội có nhiều mâu thuẫn, nhiều lần dụng binh nên khiến cho dân chúng khốn khổ, đặc biệt là Dương Quảng lại dùng phần lớn tinh lực phổ biến chế độ khoa cử khiến cho học sinh hàn môn phá vỡ thế cân bằng với thế gia nhà giàu, không chế quan lại, toàn bộ kiến trúc xã hội thượng tầng cũng bị lục đục.
Ba lần xuất chinh Liêu Đông trở thành nguyên nhân kích thích những chuỗi mâu thuẫn này, Đại Tùy coi như hết.
Thế nhưng, bàn về quyền mưu của bộ lạc ở Liêu Đông thì lại xa không bì kịp với các đế quốc của Trung Nguyên, nhất là những bộ tộc Thiết Ly, Bột Hải, Nữ Chân, Quật Thuyết, so với Cao Cú Lệ mới lập quốc thì càng thêm nguyên thủy, lạc hậu hơn, về phương diện kinh nghiệm thì lại càng ít, mặc dù Thiết Vô Hoàn là một thiếu tù trưởng, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, học tập quản lý bộ lạc nhưng về phương diện này cũng kém xa Lý Ngư.
Bộ lạc Thiết Ly không thể phục tộc sao?
Lý Ngư lập tức nghĩ đến khốn cục bên ngoài.
Hắn nghĩ ngợi nói:
- Bộ lạc Bột Hải chỉ xâm chiếm lãnh thổ của bộ lạc Thiết Ly ngươi, vì vậy nên dẫn đến chiến tranh sao? Những bộ lạc khác có bị tai họa như vậy không?
Thiết Vô Hoàn lắc đầu nói:
- Bộ lạc Thiết Ly ta giáp biên giới nên có nhiều phân tranh nhất, những bộ lạc khác đều cách bộ lạc Thiết Ly mới tới bộ lạc Bột Hải. Hơn nữa còn rất nhiều bộ lạc khác có quan hệ rất tốt với bộ lạc Bột Hải.
- Ha ha..
Lý Ngư cười nói:
- Xa thân gần đánh ư? Thủ đoạn sau thời Xuân Thu Chiến Quốc, người Trung Nguyên chúng ta đã chơi chán rồi…
Thiết Vô Hoàn mờ mịt nhìn về phía Lý Ngư hỏi:
- Ta… không hiểu.
Lý Ngư nói:
- Ngươi bị bắt làm nô lệ, rời Liêu Đông đã bao lâu rồi?
Thiết Vô Hoàn đột nhiên căng thẳng trầm giọng nói:
- Ba năm, bảy tháng, lẻ sáu ngày.
Lý Ngư hơi bất ngờ, không ngờ một đại hán thô lỗ như Thiết Vô Hoàn lại nhớ rõ ngày tháng như vậy.
Y thật sự là một người nhu nhược không dám đối mặt với hiện thực sao? Nếu như vậy đã không nhớ rõ thời gian như vậy, có lẽ… y chỉ tuyệt vọng vì thực lực cách quá xa mà thôi. Xác thực như y nói, thà để nội tâm vị giày vò chứ không muốn làm mất đi hi vọng cuối cùng của người trong tộc.
Thường lão gia cùng với những chủ nhân trước đó mua y làm nô lệ, không thể nào hoàn toàn đối tốt với Thiết Vô Hoàn. Trên thực tế, vào thời đại này bất cứ người nào mua nô lệ cũng sẽ không đối xử với người đó quá tốt.
Lý Ngư có quan niệm này là do tư tưởng của một người hiện đại là chính, cho nên mới không thể tiếp nhận bất bình đẳng như vậy mà thôi. Vì vậy dưới dự ngược đãi của những người này, Thiết Vô Hoàn chưa từng có ý phản kháng, cam tâm làm nô lệ, cũng một phần là bởi vì trong lòng y luôn tự trách mình nên mới tình nguyện chịu nhiều tội như vậy để chuộc lại những tội nghiệt của y.
Những ý niệm này trong đầu khiến trong lòng Lý Ngư mau chóng bỏ qua, không suy nghĩ quá nhiều. Hắn chỉ nhìn qua Thiết Vô hoàn nói:
- Ba năm bảy tháng lẻ sáu ngày, rất tốt! Trải qua thời gian lâu như vậy, tin rằng hiện tại Liêu Đông đã không còn giống như hồi ngươi mới rời đi.
Thiết Vô Hoàn thoáng hiểu ý của Lý Ngư nói:
- Ý ngươi là…
Lý Ngư nói:
- Bộ lạc Bột Hải đã nếm qua ngon ngọt, như một con sói hưởng qua máu người, chắc hẳn là không biết dừng lại. Bộ Lạc Thiết Ly vong, những bộ lạc khác sẽ theo gót các ngươi.
Thiết Vô Hoàn nghĩ ngợi lắc đầu nói:
- Vô dụng thôi, sau khi đoạt bộ lạc Thiết Ly ta, bộ lạc Bột Hải sẽ nghĩ tới bộ lạc Tư Mộ và Hỉ Thất Khiên giáp giới. Thế nhưng hai bộ lạc này đều rất nhỏ, cho dù liên thủ cũng không phải là đối thủ của bộ lạc Bột Hải. Nếu như bộ Lạc Bột Hải thông minh một chút, đánh từng bộ lạc một, vậy thì càng…
Thiết Vô Hoàn lắc đầu, khóe môi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Lý Ngư nhìn Thiết Vô Hoàn nói:
- Tại sao không dùng ánh mắt của ngươi nhìn xa hơn một chút?
Thiết Vô Hoàn lắc đầu nói:
- Nhìn xa hơn?
Lý Ngư nói:
- Ngoài bộ lạc Tư Mộ và Hỉ Thất Khiên thì còn những bộ lạc gì nữa?
Thiết Vô Hoàn nói:
- Là ba bộ lạc Quật Thiết, Mạc Duệ cùng với Ô Nhạ. Xa hơn là bộ lạc Nữ Chân, ngoài nữa là…
Lý Ngư cắt ngang lời của y:
- Khi bộ lạc Bột Hải ngầm chiếm bộ lạc của ngươi, bọn họ khoanh tay đứng nhìn là bởi vì bọn họ cho rằng đây chỉ là tranh chấp giữa hai bộ lạc các ngươi. Nhưng khi Bộ lạc Bột Hải hướng về phía những bộ lạc khác, những bộ lạc còn lại còn khoanh tay đứng nhìn thì chính mình sẽ không trở thành mục tiêu tiếp theo ư?
Thiết Vô Hoàn nghe nói vậy, hai mắt sáng lên. Đối với việc trùng kiến lại Bộ lạc, anh ta đã không còn ôm bất cứ hi vọng nào, lúc này lại có hi vọng ngoài ý muốn khiến cho Thiết Vô Hoàn không khỏi thấp thỏm nói:
- Ý ngươi là, để cho ta đi thuyết phục những bộ lạc kia liên thủ đối phó Bột Hải, mượn binh phục lại bộ lạc Thiết Ly ta?
Lý Ngư mỉm cười gật đầu:
- Cũng không quá ngu ngốc, rốt cuộc đã hiểu.
Thiết Vô Hoàn lại nói:
- Nhưng nếu như những bộ lạc kia vẫn ảo tưởng như trước, không chịu trợ giúp ta?
Lý Ngư chậm chậm đứng lên. Nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của hắn, Thiết Vô Hoàn theo bản năng cũng đứng lên.
Lý Ngư giả bộ bắt trước theo mục sư Mã Đinh Tân Giáo Đức Quốc, ngâm bài thơ ngắn tên là Ni Mạc Nạp La:
- Lúc đầu bọn họ chiếm đoạt bộ lạc Thiết Ly, ta không có cứu viện, bởi vì ta không phải là người Thiết Ly. Tiếp theo bọn họ chiếm đoạt bộ lạc Tư Mộ, ta không cứu viện vì ta không phải là ngườ của Tư Mộ. Sau đó bọn họ lại chiếm đoạt bộ lạc Hỉ Thất Khiên, ta không cứu viện vì ta không phải là người của Hỉ Thất Khiên. Cuối cùng bọn họ tới chỗ ta, đã không còn người nào có thể cứu viện ta nữa.
Thiết Vô Hoàn kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng:
- Hay lắm! Thật tốt quá! Chỉ cần ta nói những lời này, những bộ lạc kia nhất định sẽ không ngồi yên! Ta… Ta…
Thiết Vô Hoàn quỳ xuống trước mặt Lý Ngư:
- Nếu như bộ lạc Thiết Ly ta có thể phục tộc, ân đức của ngài, cả bộ lạc Thiết Ly sẽ ghi nhớ trong lòng!