Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 169 - Chương 160: Chỉ Do Trùng Hợp

Chương 160: Chỉ do trùng hợp
Chương 160: Chỉ do trùng hợp

Chương 169: Cứu tinh

Một con tuấn mã, yên ngựa đầy đủ.

Một thanh đao sắc bén, sáng loáng.

Một cây cung ba thạch, hai bình điêu linh.

Một con người khôi ngô, sừng sững như núi cao.

Thiết Vô Hoàn đứng ở trước ngựa, trong lòng đầy cảm động không lời nào có thể diễn tả được, định hạ bái lại bị Lý Ngư kéo lên:

- Được rồi, cứ bái mãi như vậy làm gì, không phải chúng ta đã hạ bái sao. Đại ca, thân huynh mang trọng trách nặng nề, cũng phải đi rồi.

Thiết Vô Hoàn dùng sức gật dầu.

Không phải giờ thổi cơm, khói bếp cũng đã bay lên.

Một cô nương xinh đẹp vừa tròn mười tám đang nhóm lửa ở dưới bếp, hấp bánh bao, bên cạnh còn một chồng bánh nướng, đó chính là chuẩn bị đồ ăn cho Thiết Vô Hoàn lên đường.

Cô nương thanh tú, vòng eo mảnh khảnh, đeo tạp dề hoa trắng bên hông, thon thả, cái mông đặc biệt đẫy đà.

Trên bàn nhà chính, có một bọc quần áo, có một đại cô nương khác vừa tròn mười sáu như hoa chớm nở ra ra vào vào, cần cù giống như một con ong chăm chỉ, sắp xếp từng kiện quần áo giày chỉnh tề.

Còn có hai vị cô nương…ối chà

Bất chợt nghiêng mắt nhìn, Lý Ngư đều có cảm giác đau răng.

Một người mười hai, một người mười ba, đây là các cô gái tự mình nói vậy, Lý Ngư đoán rằng không phải khai man, mà là báo cả tuổi mụ.

Hai người vẫn là một tiểu cô nương non nớt, đến chậm một chút đã có người nấu cơm, biết thể trổ tài nghệ nấu nướng được. Cũng đã có người thu dọn quần áo, còn tiện đường làm chút may vá, cũng không có cơ hội biểu diễn nữa công. Vì lẽ đó, hai người liền giúp Lý Ngư vệ sinh nhà cửa, quét trong ngoài nhà.

Hai cô gái đi cùng nhau, nghe giọng nói kia cũng biết là mình luận ngực luận mông đều không thể so với đại cô nương mười sáu mười bảy tuổi, cho nên đành phải chiếm ưu thế sự chú ý về số lượng.

Đây là hai chị em họ, trong lời nói ý tứ gần xa, chỉ cần đại chủ sự ngươi đồng ý, hai tỷ muội liền đồng ý cùng với hắn ở cùng một chỗ.

Bốn cô nương âm thầm đọ sức, ngoài ra còn ba cô nương khác, một người tự nguyện giặt quần áo cho Lý Ngư, hết sức nhiệt tình, vào mùa đông, đôi tay nhỏ bé ở trong nước lạnh khiến cho cổ tay đỏ rừng rực, tiếng quần áo soạt soạt vang lên, Lý Ngư rất lo lắng, nếu Thiết Vô Hoàn còn chưa đi, nàng sẽ làm cho quần áo rữa nát hết mất.

Hai vị cô nương khác…

Lý Ngư cũng không còn để ý các nàng đang làm gì, dù sao trước mặt còn có một hán tử, so với các cô nương còn muốn chờ hắn trả lời.

Mấy ngày nay, trong Long gia trại truyền tới một truyền thuyết.

Truyền thuyết nói rằng, Lý đại bả thức… A không, Lý Đại chủ sự đã cự tuyệt Long Tác Tác cô nương.

Cái này chính là một tin tức tốt.

Vốn dĩ, ở khu vực phía Tây Bắc, nữ nhiều nam ít. Hơn nữa nơi gian khổ lạnh giá này, muốn sinh tồn thực tế cần một nam nhân mạnh mẽ làm chủ gia đình, cho nên địa vị của nữ nhân thực sự không thể so sánh với địa vị của nam nhân.

Trong gia đình, người đàn ông thực sự là chủ, quần áo chỉ cần đưa tay ra, cơm đến chỉ việc há miệng, mỗi khi cần thì cần đẩy cửa gọi, chỉ cần ngươi có dũng khi, có tâm huyết, có hữu lực là được.

Đã như thế, một đại nam nhân có bản lĩnh, ai lại nguyện ý ăn nói khép nép, hậu hạ một nữ nhân.

Long đại tiểu thư có tính khí như một đứa con trai! Long gia trại từ tám tuối trở lên, tám mươi tuổi trở xuống nhưng phàm là nữ nhân đều hết sức phản đối.

Cho nên, Lý đại bả thức có dũng, có mưu, có đại bổn sự, không muốn ở rể Long gia cũng là điều hết sức bình thường.

Bởi vậy, các cô nương lại tới nữa.

Đúng lúc này lại truyền ra tin tức Lý Ngư kết bái huynh đệ cùng Thiết Vô Hoàn, hơn nữa lại sắp sửa tiễn anh ta rời đi, các cô nương lập tức ùn ùn kéo tới, chứng minh chính mình có khả năng làm việc nhà, có thể xử lý công việc.

- Những cô nương này… thực ra rất tốt, ở Tây Bắc, cũng được trôi qua những ngày tiêu dao khoái hoạt. Tại sao đệ… lại có ý muốn rời đi?

Đây là Thiết Vô Hoàn hỏi Lý Ngư. Người ngoài không biết nhưng anh ta biết rất rõ, Lý Ngư cũng đang định rời đi, đi tới Trường An.

Hai người đã kết bái huynh đệ, chuyện này đương nhiên là do Lý Ngư lôi kéo anh ta làm. Nói cách khác, Thiết Vô Hoàn xem Lý Ngư như chủ, quả quyết không dám đề nghị chuyện kết bái huynh đệ. Cũng chính bởi vì hai người đã kết bái huynh đệ cho nên anh ta mới không nhịn được mà mở miệng khuyên bảo.

- Đệ phải đi Trường An!

Lý Ngư nhìn về phía bầu trời xa, mỉm cười. Đúng vậy, Cát Tường, hắn không thể buông được. Còn người phụ nữ không phải là mẹ đẻ kia cũng đã trở thành người thân chính thức của hắn, không thể vứt bỏ.

Nhưng… hắn không thể chờ mùa đông qua đi, nếu đi theo đoàn xe của Thường lão gia tới Trường An thì sao?

Thế nhưng… nghĩ đến Thiết Vô Hoàn lời hứa ngàn kim, tín nghĩa như núi, làm sao Lý Ngư có thể nói cho anh ta biết: Thực ra huynh đệ của anh ta là tử tù, đầu óc của Lý Thế Dân có vấn đề nên mới thả cho đệ ra, để cho đệ đi chấm dứt những chuyện chưa làm xong, mùng chín tháng chín năm nay sẽ tự trở về Trường An để nhận lấy cái chết. Đệ làm sao có thể thực hiện lời hứa của mình, đệ tính toán sẽ tới Trường An để đón mẹ già và người yêu chạy trốn.

Đối với một người cao thượng mà nói, nói ra chuyện này khác gì dọa người.

Nhưng nếu hoàn toàn che dấu sẽ làm cho Thiết Vô Hoàn cảm thấy không ổn.

Cho nên Lý Ngư thở dài, thấp giọng nói:

- Đại ca, không nói gạt huynh, trước đó huynh là một nô lệ, mà đệ so với huynh cũng không hơn mấy phần, đệ … là tù phạm, thậm chí là tử tù!

Thiết Vô Hoàn ngây ra, kinh ngạc nhìn về phía Lý Ngư.

Lý Ngư nói:

- Đương kim thánh thượng tài đức sáng suốt, cố ý ân xá gần bốn mươi tên tử phạm năm nay, để cho chúng ta…

- Thì ra là thế! Nhị đệ đệ… chính là một trong những tử tù được hoàng đế Đại Đường phóng thích năm nay?

Lý Ngư gật đầu nói:

- Không sai! Huynh biết?

Thiết Vô Hoàn gật đầu nói:

- Ngày trước, ta theo Thường lão gia ở tại Trường An!

Lý Ngư giật mình:

- Thì ra là thế!

Thiết Vô Hoàn nói:

- Như vậy, đệ cố ý tới Trường An là vì…

Lý Ngư vẻ mặt chính khí nói:

- Đương nhiên! Đệ phải trở về! Hoàng đế khai ân, hoãn cho ta một năm sống sót để cho đệ có thể hoàn thành nốt tâm nguyện của mình, đệ há có thể không bằng heo chó, nói không giữ lời hay sao? Cũng bởi vậy, những cô nương này, đệ chỉ có thể phụ bạc ý tốt của các nàng, không thể hại cả đời người ta được!

Thiết Vô Hoàn đưa ngón cái lên, kích động nói:

- Ta không nhìn lầm người, đệ quả nhiên là một hán tử đỉnh thiên lập địa.

Lý Ngư nhập vai, tiếp tục bắt trước theo bộ dạng của bác lái đò Lưu Vân Đào thoái thác:

- Ai, không thể nói như vậy, đệ chỉ làm chuyện mình muốn làm thôi. Con người không thể không giữ chữ tín! Đệ đã chết qua một lần, lẽ nào không rõ đạo lý làm người này? Tín nghĩa như núi, há có thể vì sống tạm bợ mà không để ý tới? Không thể làm người sợ chết!

Thiết Vô Hoàn ra sức gật đầu:

- Đúng là như thế!

Nói đến đây, anh ta lộ ra thần sắc không nỡ:

- Nhưng… vậy chẳng phải nói, hôm nay từ biệt, ta và đệ… không có ngày gặp lại?

Lý Ngư thầm nghĩ: Cuối cùng cũng có phản ứng mà ta nghĩ là bình thường.

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại cười sảng khoái, tay đập vào bả vai Thiết Vô Hoàn, thế nhưng người này cao hơn hắn một cái đầu, đáp vào bả vai một người như vậy, nhìn có chút quái dị, cho nên đổi thành vỗ một cái vào cánh tay anh ta nói:

- Đại ca, lần này huynh trở về Liêu Đông, không phải là cửu tử nhất sinh, làm rất tốt! Nếu…

Lý Ngư chỉ vào tim mình, mỉm cười nói:

- Nếu huynh luôn nghi nhớ đệ ở đây, đệ sẽ không chết!

Giờ đây hắn bỗng nhiên thật sự thấu hiểu vì sao Thiết Vô Hoàn được bộ lạc Thiết Lý ký vọng, vì sao rõ ràng không sợ chết, lại cam tâm làm nô lệ, không muốn trở về Liêu Đông.

Được người khác kì vọng, cũng là một gánh nặng, giống như hắn đây, nếu người huynh đệ trước mắt này là Lưu Tiếu Tiếu, mà hắn nói như vậy thì khẳng định là sẽ chỉ vào mũi hắn mà mắng ngu xuẩn, như hắn đem dự định chân thật của mình nói ra, mới có thể được người ta tán thưởng.

Nhưng đổi thành Thiết Vô Hoàn, anh ta ngẩng đầu lên là một hán tử, là một nam nhân chân chính với danh nghĩa và hình tượng anh hùng vô song trong thời đại này.

Thiết Vô Hoàn nhìn thật sâu vào Lý Ngư, trầm giọng nói:

- Nhị đệ nói rất đúng! Sống trên trăm năm, cũng là chết, nhân sinh trên đời chỉ cầu một cái tâm thoải mái!

Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Thiết Vô Hoàn lại âm thầm tính toán: Còn có tám tháng, tám tháng, có thể làm được rất nhiều việc, tám tháng sau, ngày mùng chín tháng chín…

Trong lòng y âm thầm hạ một quyết định.

Thiếu nợ ân tình người ta nặng như núi, anh ta vẫn chưa biết nên đền đáp ra sao, hiện tại rốt cuộc đã có cơ hội để báo đáp rồi, trong lòng Thiết Vô Hoàn vô cùng thoải mái! Con người cũng trở nên tiêu sái, nhìn Lý Ngư gật đầu nói:

- Được rồi! Mùng chín tháng chín năm nay, ta nhất định sẽ tới Trường An trước, ở đoạn đường cuối cùng. Chúng ta gặp mặt ở Trường An!

- Gặp ở Trường An!

Gánh nặng đã được tháo bỏ, bánh bao nóng hôi hổi cũng đã được sắp xếp gọn gàng, Thiết Vô Hoàn quay về phía Lý Ngư ôm quyền, cầm dây cương, ra tới sân lại quay lại nhìn Lý Ngư thật sâu rồi phi thân lên lưng ngựa, thúc ngựa đi như bay, vô cùng tiêu sái.

Lý Ngư thở một hơi thật dài nói:

- Ai nha má ơi, cuối cùng cũng đi rồi, giả trang một anh hùng trước mặt một anh hùng thật sự, so với giả trang thần toán còn mệt mỏi hơn nhiều.

Hắn trầm tĩnh lại, chậm rãi bước trở về.

Những cô nương kia, lúc trước có Thiết Vô Hoàn còn phải biểu hiện sự siêng năng của mình, một mặt là thể hiện bản lĩnh, nhưng quan trọng nhất là còn phải khiến Lý đại chủ sự yêu thích nữa.

Cho nên, Thiết Vô Hoàn vừa đi, Lý Ngư vừa mới vào cửa, bảy cô nương nhào lên giống như bảy tiên nữ, trăm miệng một lời nói:

- Lý đại ca!

Nhìn điệu bộ này, Lý Ngư lại đau đầu.

Sự mệt mỏi đối với việc đóng giả một anh hùng trước mặt một anh hùng thật sự cũng giống như sự mệt mỏi để đố phó với bảy vị cô nương như hổ như sói này.

Lý Ngư vừa nghĩ tới đây, phía sau lại vang lên tiếng nói yêu kiều:

- Lý đại ca!

Lý Ngư quay đầu lại nhìn, da đầu cũng tê dần, rõ ràng… rõ ràng lại có năm đóa hoa khoan thai mà đến.

Hắn là chủ nhà trọ sao? Không thể như vậy! Hắn đến phụ trách an toàn cho khách trọ! Hiện tại Thiết Vô Hoàn đi rồi, nhiều cô nương chen chúc trong nhà hắn như vậy sẽ xảy ra chuyện đó!

Lý Ngư nhìn xung quanh, chủ nhà bình thường vẫn luôn ở nhà giờ này lại không thấy bóng dáng đâu.

Đôi mặt với mười hai đôi mắt đầy nhiệt tình của mười hai cô nương, Lý Ngư không biết phải làm sao, ở ngoài sân bỗng vang lên một tiếng cười lạnh, sau đó “keng” một tiếng, âm thanh vang lên thanh thúy khiến người ta sợ hãi, tóc tai dựng đứng lên.

Lý Ngư quay đầu xem xét, Long đại tiểu thư Long Tác Tác cầm kiếm, xinh đẹp đứng ở nơi đó.

- Ôi cứu tinh!

Từ ngày Long gia đưa ra phần thưởng, mua chuộc lại Thiết Vô Hoàn, Long đại tiểu thư đã “mai danh ẩn tích”, Lý Ngư cũng chưa từng gặp nàng ta nữa, cũng không biết nàng ta đã đi đâu làm gì, cho tới giờ khắc này, Long Tác Tác làm ra tư thái “chúa cứu thế” xuất hiện trước mặt hắn.

Lý Ngư cảm động đến rơi nước mắt, chỉ muốn bổ nhào tới dưới chân nàng, ôm lấy cặp đùi thẳng tắp dài hơn một mét của nàng, trong lòng thì kêu lên ‘Cứu tinh đây rồi”.

Bình Luận (0)
Comment