Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 17 - Chương 12: Con Trai Tưởng Đã Chết Bất Ngờ Trở Về

Chương 12: Con trai tưởng đã chết bất ngờ trở về
Chương 12: Con trai tưởng đã chết bất ngờ trở về

Chương 17: Đồng hành cùng một vị Vương gia phong lưu

Kinh Vương Lý Nguyên Tắc là con thứ mười hai của Thái thượng hoàng Lý Uyên.

Lý Uyên là một Hoàng Đế có năng suất rất cao, cho đến tận bây giờ đã sinh ra hai mười hai người con. Hoàng tử ít tuổi nhất mới có ba tuổi, được sinh ra khi ông làm Thái thượng hoàng năm thứ ba. Lý Uyên tuổi già nhưng chí chưa già, chí trong việc nhiều con nhiều cháu, trước mắt vẫn còn đang nỗ lực sản xuất không ngừng, vẫn luôn chế tạo đệ đệ và muội muội cho Lý Thế Dân.

Tuy nhiên con cháu Lý gia đều có tố chất rất cao, mỗi người đều đa tài đa nghệ, dù sao từ nhỏ đã được giáo dục trong hoàng gia, được dạy học trong môi trường tốt nhất, Đại Đường vừa mới khai quốc chưa được bao lâu, bầu không khí cũng không quá căng thẳng, các hoàng tử không dám không cố gắng.

Nói đến tính cách thì lão già Lý Uyên cũng được an ủi, các con trai của ông đều giỏi về nhiều mắt, lúc này chỉ còn con đang bú mẹ và mấy người còn nhỏ đang lên cây mò chim sẻ mà thôi, xem cũng không được gì. Trong các hoàng tử thành niên thì đa phần đều là hiền vương. Trong số đó có một người phẩm hạnh không tốt lắm, chính là người bị Lý Thế Dân phái đi cùng với Viên Thiên Cương vào Thục, Kinh Vương Lý Nguyên.

Lý Nguyên có hai thứ ưa thích chính là phô trương và mỹ nhân.

Vương Gia ra ngoài đương nhiên vô cùng phô trương nhưng Lý Nguyên phô trương lớn hơn so với những Vương gia bình thường khác, các nghi thức, phục sức, lễ chế của Vương gia kỳ thực đều có quy chế riêng nhưng ở những phương diện này Kinh Vương so với Hoàng Đế cũng không khác nhau là mấy, nghiêm chỉnh mà nói là đã đi quá giới hạn.

Tuy nhiên, sau khi Lý Uyên truyền ngôi mỗi ngày đều không có việc gì làm, lấy người làm trò chơi, uống chút rượu thì lau nước mắt mắng con trai Lý Thế Dân của ông ta bất hiếu, Lý Thế Dân cũng không còn cách nào khác, cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc với nhưng huynh đệ khác, miễn cho khi cha nghe nói lại nói hắn, cho nên khi Kinh Vương bị quan địa phương tố cáo, Lý Thế Dân liền đưa y tới Tứ Xuyên, trời cao hoàng đế ở xa, nhắm mắt làm ngơ.

Lý Thế Dân thực sự muốn Kinh Vương đến Tứ Xuyên, tuy nhiên khi Lý Thuần Phong nhắc tới Vương khí, Lý Thế Dân cũng thực sự coi trọng nên mới phái huynh đệ nhà mình đến đó, mặc dù Lý Nguyên Tắc có tật xấu nhưng liên quan tới chuyện giang sơn của Lý Đường, anh ta không thể không chú ý tới.

Trùng điệp lá cờ bay phấp phới đi tới Ba Thục. Viên Thiên Cương ngồi một chiếc xe đơn giản, tự nhiên và phóng khoáng. Kinh Vương Lý Nguyên Tắc thì lại ngồi xe kiệu, cách hắn có bảo vệ xung quanh theo nghi thức truyền thống. Xe kiệu của Kinh Vương cực lớn, bên trong có chỗ đi vệ sinh, chỗ ngủ, chỗ dùng bữa, có cả thư phòng, cũng may đường đủ rộng bằng không cũng không thể chứa nổi một chiếc xe lớn như vậy.

Xe cần tám con ngựa kéo, chỉ vang lên những tiếng kẹt kẹt. Chỉ là dường như tiếng động đó không chỉ hoàn toàn là do xe ngựa đi trên đường mà tạo thành. Xe lộc ngựa hí, mơ hồ òn có thể nghe được tiếng thở gấp, rên rỉ của nữ nhân ở trong đó.

Bên trong phòng ngủ của xe kiệu, xa hoa lộng lẫy, xuân sắc vô cùng. Đùi ngọc trắng như tuyết, giống như một con bạch xà đang nhúc nhích, Kinh Vương Lý Nguyên Tắc đang nằm ở trong đó, ra sức cày cấy. Sau trận triền miên, dằn vặt ba dặm đường, trong xe kiệu mới yên tĩnh trở lại.

Qua một hồi, một một mỹ phụ mặc trang phục màu đỏ thẫm từ trong xe ngựa đi ra, trâm cài tóc ngang qua tóc mai, má phấn ửng hồng, trên trán ngưng xuân sắc. Tùy tùng theo hộ vệ của xe ngựa, tuy Thái giám đã nhìn quen cũng không trách cứ nhưng mỹ phụ này cũng cảm thấy e ngại xấu hổ.

Xe chạy từ từ, người mỹ phụ yểu điệu thướt tha, giẫm lên thảm lạc đà đi tới một chỗ thấp nhất của xe, ở dưới xe kiệu có một người trung niên mặc một quan bào màu tranh lục cổ tròn đưa tay ra dịu nàng xuống xe, hai người cúi đầu, bước nhanh ra phía sau đoàn xe.

Viên Thiên Cương lười biếng dựa vào thành xe, lần mò tìm kiếm tiểu hồ lô rượu trong suốt như ngọc, nhấp một ngụm rượu rồi quan sát phong cảnh xung quanh, cảnh tượng trên chiếc xe ở phía sau đều bị y nhìn thấy, cũng không khỏi lắc đầu.

Chuyện này không thể không nhắc tới thú vui thứ hai của Kinh Vương Lý Nguyên Tắc, mỹ nhân. Hắn là Vương gia, mỹ nhân thì chỉ cần bỏ chút tiền ra, loại phong tình nào, loại mỹ nhân nào mà khong tìm được, kể cả là khó hơn một chút như mỹ nhân Ba Tư cũng không phải là không thể.

Tuy nhiên Kinh Vương Lý Nguyên Tắc lại hơi cổ quái một chút, hắn thích nữ nhân của người khác. Cái gọi là nữ nhân của người khác chưa chắc nhất định phải là vợ con của người khác, còn có thể là tình nhân của người khác hoặc vị hôn thê của người khác, nói tóm lại chỉ cần là có tình với nam nhân khác đều được.

Cái Kinh Vương muốn hưởng thụ, hiển nhiên không phải là mỹ nhân của mình mà là bắt nạt cướp và lăng nhục nữ nhân của người khác, tốt nhất là cùng lúc đó người nam nhân kia còn phải chịu đựng nhẫn nhục đợi ở một bên. Điều hắn muốn hưởng thụ chính là cảm giác hùng mạnh khi ngự trị người khác.

Vừa rồi hầu hạ hắn chính là phu nhân của chủ bộ Kinh Vương phủ. Thân là chủ bộ Kinh Vương phủ, toàn bộ công danh lợi lộc đều trông cậy vào Kinh Vương, với mối hận đoạt vợ y đánh nhẫn nhục như rùa đen rụt đầu. Đối với một nam nhân đối nhân xử thế bất kể tôn nghiêm như vậy, Viên Thiên Cương cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Viên Thiên Cương thu hồi ánh mắt bất đắc dĩ của mình, nhìn sang ngọn núi thấp bên cạnh, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ.

Trên ngọn núi có một nữ tử ăn mặc quần áo ngăn màu trắng, sau vai đeo một trường kiếm, thanh kiếm màu đỏ tung bay. Đầu nàng đội một chiếc mũ bằng tơ tằm, đang đứng trên núi nhìn đoàn xe dưới chân núi.

Ở phía sau lưng nàng là một bầu trời xanh thẳm trong vắt, nàng duyên dáng thướt tha đứng ở đó giống như chạm tới chân trời, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nàng, da mặt sáng như ngọc, giống như có ánh hào quang, cộng thêm dáng vẻ phong thái kia lại giống như là quốc sắc thiên hương.

Viên Thiêu Cương lúc đầu bị mỹ mạo của thiếu nữ kia hấp dẫn, nhưng sau khi nhìn kỹ thì thấy ánh mắt của thiếu nữ kia lại dừng lại trên người y, Viên Thiên Cương nhíu mày. Ánh mắt kia thật cổ quái, hoàn toàn không giống như là một người tình cờ đi qua nhìn thấy sinh lòng tò mò mà quan sát, giống như hiểu rõ thân phận của y, muốn nhìn xem hàm súc ý nghĩ của y.

Cô gái này là ai? Ta biết cô ta không? Người có phong thái như vậy nếu có gặp qua thì không thể quên mới phải. Viên Thiên Cương trầm ngâm, xe vẫn từ từ đi về phía trước, bị một lùm cây ngăn trở, tầm mắt của thiếu nữ áo trắng đã bị chặt đứt.

Mới có ba mươi tuổi, Lý Nguyên Tắc chỉ mặc một bổ quần lót màu trắng, để lộ bộ ngực trần trụi rắn chắc dẫm lên thảm ba tư mềm mại đi vào thư phòng, Tiết trưởng sử đang thu dọn lại vài thư tịch mà Lý Nguyên Tắc vứt lung tung, thấy Kinh Vương đi vào khuyên nhủ:

- Vương gia, Viên Thiên Cương bây giờ đang được bệ hạ tin cậy, đương nhiên không phải là một quốc sư bình thường, Vương gia ở trước mặt hắn nên kiềm chế một chút.

- Ôi Chao! Ngươi gấp cái gì chứ!

Lý Nguyên Tắc thì không cho là vậy, hắn ngồi xuống đối diện với cửa sổ, nhấc tích ấm lên, rót ra một chung rượu ngon, uống một hớp, dửng dưng như không có chuyện gì nói:

- Ta với nhị ca là huynh đệ ruột thịt, hắn là một người ngoài có thể gièm pha ta hay sao? Không cần để ý tới.

Tiết trưởng sử nói:

- Nương tử La thị không thể so với nữ tử bình thường, dù sao nàng ta cũng là phu nhân của Vưu chủ bộ, Vương gia ngài…

Lý Nguyên Tắc lại cười ha hả, nhấc bầu rượu, chỉ vào Tiết trưởng sử nói:

- Người lại dông dài rồi. Ta cho ngươi biết, bầu rượu này nếu ngươi không uống nó thì nó cũng không phải là một bầu rượu! Sách này…

Lý Nguyên Tắc cầm lấy một quyển sách trên bàn thả xuống trước mặt Tiết Trưởng sử nói:

- Ngươi không xem nó, nó cũng không phải là một quyển sách. Mà nữ nhân kia…

Lý Nguyên Tắc lại châm rượu, náh mắt liếc ra ngoài cửa sổ nói:

- Nữ nhân này nếu ngươi không trói buộc nàng, nàng sẽ không được tính là một nữ nhân. Mà nếu như người trói buộc nàng thì cần gì biết nàng là nữ nhân của người nào…

Lý Nguyên Tắc nói tới đây, bỗng nhiên ngẩn ngơ, lập tức tìm kiếm ngoài cửa sổ. Một thiếu nữ dáng người thon thả đang đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi, vai đẹp như tước, eo thon, cổ thanh tú vô cùng tao nhã. Lúc này nàng mới nghiêng đầu đi nhìn về phía trước, bởi vậy mà nhìn hình dáng khuôn mặt nàng tinh xảo tuyệt đẹp không nói nên lời.

Lý Nguyên Tắc chợt cảm thấy cô gái đó đẹp giống như thần tiên, … quá đẹp!

Bình Luận (0)
Comment