Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 18 - Chương 12: Con Trai Tưởng Đã Chết Bất Ngờ Trở Về

Chương 12: Con trai tưởng đã chết bất ngờ trở về
Chương 12: Con trai tưởng đã chết bất ngờ trở về

Chương 18: Phô trương của nàng so với Vương Hầu

iết Trưởng Sử theo ánh mắt của Kinh Vương nhìn ra bên ngoài một cái, không khỏi âm thầm kêu khổ, vị vương gia này của chúng ta tính cách ác liệt loại nào chứ, vị cô nương này tại sao cứ phải chạy tới trước mắt ngài ngắm phong cảnh vậy, đây không phải cho ta thêm phiền phức sao!

Đừng nhìn Tiết Trưởng Sử là quan viên có chức vụ cao nhất trong vương phủ, kỳ thực cũng là quan viên khổ nhất, nếu như phía trên là một vị Vương gia tuân theo khuôn phép thì còn tốt, làm vài năm đã có kinh nghiệm, khi rời khỏi Vương phủ tất nhiên được thăng chức, nhưng lại đụng phải vị Vương gia không bớt lo này, Trưởng sử liền có một biệt danh “Hắc Oa” !

Vương gia gặp chuyện, chỉ có Hoàng Đế mới có thể trừng trị, mà quan hệ của Vương Gia và Hoàng Đế không nói cũng tự hiểu được, cho nên Trưởng sử vương phủ nhất định sẽ là người gánh vác. Nếu như Vương Gia thích gây chuyện thị phi, Trưởng sử nhân lúc ngài còn chưa làm sai chuyện gì lớn liền chủ động tố giác với Hoàng Đế, có phải liền hết chuyện không?

Cũng không được, còn chưa làm sai chuyện gì lớn, vậy thì sẽ không bị nghiêm phạt, nhiều lắm là chỉ giáo huấn vài câu. Ngươi nếu đã phụ trách đến thế rồi, Hoàng Đế còn nỡ đổi phụ tá của Vương Gia hay sao? Nhưng ngươi lại đắc tội với Vương Gia rồi, những ngày này phải sống thế nào đây?

Tiết Trưởng Sử từ lúc được bổ nhiệm là Trường Sử Kinh Vương Phủ, thật sự là vì Vương phủ mà lao tâm. Lúc này nhìn thấy ánh mắt tham lam của Kinh Vương kia, nhanh chóng nhắc nhở:

- Vương Gia, ngươi tình ta nguyện là tốt, nếu như là cường đoạt dân nữ, đó là tội lớn đấy.

Lý Nguyên Tắc thu lại ánh mắt, hung hăng trừng y một cái, trách nóc nói:

- Bổn vương tự nhiên có thể hiểu, không cần ngươi nhắc nhở.

Lý Nguyên Tắc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không cam lòng, ngoắt tay gọi một gã thị vệ ngoài cửa, cấp bách nói:

- Ngươi mau chóng lên núi, hỏi vị cô nương kia, có nguyện hầu hạ Bổn vương không, chỉ cần nàng đồng ý, thì vinh hoa phú quý, nhất định sẽ không thiếu của nàng!

Gã thị vệ kia lĩnh mệnh, lập tức xoay người xuống ngựa, đi lên núi.

Lý Nguyên Tắc lệnh cho kiệu xe dừng lại, kích động nhìn về phía trên núi, chỉ mong vị cô nương xinh đẹp kia nghe thấy hắn là một vị Vương Gia thì ngay lập tức âm thầm hứa hẹn, chủ động xuống núi. Tuy Lý Nguyên Tắc rất thích chiếm nữ nhân của người khác, cô nương mặc bạch y kia chỉ có một mình, không khỏi thấy có chút không hoàn hảo, nhưng nàng quả thực rất xinh đẹp, Kinh Vương ngẫu nhiên cũng có thể thả lỏng tiêu chuẩn của mình một chút.

Cô nương bạch y đứng trên núi, nhìn xuống xa giá của Viên Thiên Cương chậm rãi chạy qua, ý niệm lúc đầu muốn xuống núi nhìn một cái liền mất luôn. Tuy nàng và Viên Thiên Cương có quan hệ thân duyên không ai biết, có ý muốn tranh thủ sự giúp đỡ của Viên Thiên Cương, nhưng việc mà nàng tính toán quá lớn, mà vận mệnh của Viên Thiên Cương không may lại bởi vì tổ mẫu của nàng, Viên Thiên Cương một khi biết thân phận của nàng, sẽ thực sự đứng về phía nàng hay sao?

- Thôi đi! Không thể mạo hiểm được, hắn cũng sẽ đi Kiếm Nam đạo, nếu như có duyên, chắc chắn sẽ có lúc gặp lại, ta lúc này vẫn là không cần gây thêm rắc rối thì hơn. Vả lại đi Lợi Châu, liên lạc với bộ hạ cũ Hột Can Thừa Cơ của Lý Hiếu Thường cùng thương lượng đại sự thì quan trọng hơn.

Cô nương bạch y nghĩ đến đây, liền đi xuống núi. Thì ra ngọn núi thấp này còn có một con đường khác, trên con đường này có bốn năm con ngựa dừng lại, còn có bốn người đang chờ ở đó, Nhưng nàng vừa định đi chợt thấy một gã thị vệ trong nghi lễ của Kinh Vương chạy lên trên núi thì không khỏi kinh ngạc dừng bước.

Bởi vì Kinh Vương Lý Nguyên Tắc lệnh phu xe dừng lại, cho nên xa giá của Viên Thiên Cương cũng dừng lại bên đường. Lúc này y đã xuyên qua mảnh rừng rậm rạp kia, cho nên hướng trên núi nhìn lên mơ hồ có thể nhìn đến vị cô nương mặc bạch y kia, lại nhìn thấy gã thị vệ kia chạy đến trước mặt cô nương bạch y, nói vài câu gì đó, lại chỉ về phía xa giá cửa Kinh Vương dưới núi, rõ ràng là đang nói rõ lý do.

Ngay sau đó, Viên Thiên Cương chỉ thấy cô nương bạch y bay lên một cước, đá bay gã thị vệ kia, Viên Thiên Cương không nhịn được nhếch môi lên cười.

Kinh Vương đang ghé ra ngoài cửa đợi tin tức, chợt thấy cô nương bạch y kia đá bay gã thị vệ hắn phái đi, không khỏi tức giận quát:

- Nữ nhân to gan, dám không vâng lời bổn vương! Người đâu, bắt nàng ta lại đây!

Tiết Trưởng sử âm thầm kêu khổ, liền vội vàng tiến lên khuyên can:

- A! Vương gia…

Kinh Vương một tay đẩy y ra, hai chân trần đi đi đi lại ở trên thảm Ba Tư, thở hồng hộc nói:

- Nữ nhân này mang theo kiếm xuất hiện ở nơi Bổn Vương đi lại, nhất định có mưu đồ! Phải bắt nàng ta xuống núi, bổn vương phải tự mình thẩm vấn, tra rõ ràng lai lịch của nàng.

Tiết Trưởng sử thầm nghĩ:

“Cái rắm ấy, rõ ràng là ngài có ý đồ với cô nương nhà ngươi ta thì có? Thẩm vấn? Thấm vấn của ngài không phải là đem cô nương nhà người ta nhốt trong phòng ngủ, lột sạch xiêm y của người ta, dùng cái kia của ngươi mà thăm do người ta sao.”

Trong lòng Tiết Lương nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng không dám nói ra, chỉ trông mong nhìn vị cô nương kia thông minh một chút, mau chóng chạy trốn.

Cô nương bạch y nhìn thấy đội quan binh lớn dưới núi, đương nhiên sẽ không đợi Kinh Vương phái người lên núi “lý luận”, dưới sự nổi giận của nàng, một cước đem tên thị vệ kia đạp vào trong bụi cỏ, sau đó thi triển thân pháp, mau lẹ như bay chạy theo một hướng khác đi xuống dưới chân núi.

Xem nàng eo thon thả, chân dài thẳng tắp, ở trong không trung cũng không hoảng loạn, vẫn giữ thái độ thong dong như đang nhàn nhã dạo chơi, tốc độ lại cực nhanh. Trong lúc chạy, ngực eo kia, bắp chân kia theo từng cử động của nàng mà hiện ra đường cong, có loại quyến rũ mê hoặc lòng người không thể nói rõ.

Cô nương mặc bạch y đến dưới chân núi, năm con ngựa và bốn nam tử lập tức chạy ra đón. Bốn người này trẻ nhất cũng đã ba mươi, trong đó nhiều tuổi nhất thoạt nhìn cũng đã sáu mươi rồi. Vị lão nhân sáu mươi kia vừa nhìn thấy cô nương bạch y liền lập tức quỳ xuống trước con ngựa, hai tay chống xuống đất, thái độ cực kỳ cung kính.

Thời đại này tuy có bộ khúc, cũng có nô lệ, nhưng khi ra ngoài, cũng rất ít thấy có người hành lễ lớn như thế, ngay cả xa giá của Vương Gia trên dưới cũng không có khả năng dẫm đạp trên lưng của người ta, hướng hồ cô nương bạch y này thân thủ vô cùng tốt, vừa cử động một cái là có thể nhảy lên lưng ngựa, căn bản là không cần người ta làm bàn đạp.

Nhưng vị lão nhân sáu mươi này quỳ xuống như thể là điều đương nhiên, hơn nữa nhìn lão mặc đúng là áo lụa, căn bản không thể là một bộ khúc hoặc nô lệ rẻ mạt được. Cô nương bạch y tựa hồ cũng giẫm lên vô cùng chính đáng, đôi giày vàng thêu mây giẫm lên lưng vị lão nhân kia một chút, một bước liền nhảy lên lưng ngựa, thuận tiện cầm cương, hai chân thon dài mềm dẻo kẹp chặt bụng ngựa, quát:

- Đi!

Vị lão nhân sáu mươi lập tức xoay người lên ngựa, hai chân nhẹ một cái, thân hình chợt lóe đã vững vàng ngồi ở trên ngựa, cương ngựa rung lên, đi theo sát thiếu nữ bạch y, ba người còn lại đến khi lão nhân sáu mươi lao đi lúc này mới giục ngựa đuổi theo, thoạt nhìn trong bốn người, vẫn là vị lão nhân kia có địa vị tôn kính nhất.

Khi thị vệ Kinh Vương hùng hổ lên đỉnh núi thì thiếu nữ bạch y sớm đã theo bốn người tùy tùng kia chạy như bay đi đến phương xa rồi, sắc trời hoàng hôn mênh mông, núi xa phảng phất khói, trong khe núi mơ hồ một đường bụi mù, một hàng năm người, dần dần biến mất trong ngọn núi xanh ngắt.

Lúc này, Lý Ngư mang theo một chiếc ghế nhỏ, vừa đi vào trong trừng trúc, hắn quan sát mọi nơi một hồi, lại nhìn sắc trời, nhớ được thời gian đại khái liền đem ghế nhỏ để dưới một chỗ ở rừng trức, đây là ký hiệu hắn làm, ký hiệu thực nghiệm.

Ký hiệu hôm nay, lại thêm vết tích chính tay khắc lên trên cây trúc trong rừng tối qua, hai ngày liên tiếp đều có dấu hiệu. Ngày mai, thực nghiệm hắn xuyên việt sẽ bắt đầu, ngày mai vào lúc này, hắn phải làm rõ ràng tác dụng của trụ luân này…

Bình Luận (0)
Comment