Chương 172: Thỏa hiệp nhỏ..
Dưới mái hiên, chủ nhà trọ cùng Quân Sư của Long đại tiểu thư ngồi chồm hỗm ở đằng kia, lười biếng phơi nắng.
Dưới mái hiên rơi xuống một loạt mảng băng, lóng lanh óng ánh, giống như một chuôi kiếm được treo trên giá.
Dưới ánh sáng mặt trời, thỉnh thoảng mảng băng nhỏ tan ra thành từng giọt nước chảy theo chuôi kiếm xuống..
Quá nhàm chán tẻ nhạt, Quân Sư đại nhân liền thè ra đầu lưỡi, đôi mắt chờ mong nhìn từng giọt nước rơi xuống khiến cho bản thân cao hứng phi thường.
Trong phòng, Lý Ngư và Long Tác Tác ngồi đối diện nhau, quần áo… đầy đủ.
Ngày đó, “mai hoa tam lộng”, Long đại tiểu thư có lẽ đã thưởng thức được tư vị tuyệt vời trong đó nên ngày thứ hai lại tìm tới Lý Ngư.
Thế gian này, tất cả chiến tranh, chỉ cần có đầy đủ thực lực, đều nguyện chọn phương pháp tiến công chớp nhoáng, chiến thắng đối thủ một cách sạch sẽ gọn gàng, chỉ có một loại chiến tranh là ngoại lệ, chính là cuộc chiến đấu giữa nam và nữ.
Đánh lâu dài!
Đây là phương thức mà song phương mong đợi nhất, cũng vì để đạt thành mục tiêu, không tiếc hao phí một lượng lớn đồ quần nhu, mạnh mẽ nhưng không nhanh chóng phân thắng bại.
Thế sự như vậy thật khó mà tin được.
Mà Lý Ngư, ngày đó hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm, liên tục phát động hai lần tiến công chớp nhoáng mới hoàn thành mục tiêu đánh lâu dài lần đầu. Tuy nhiên, dù sao cũng có một sức khỏe dồi dào, thời gian duy trì chiến tranh của hắn càng ngày càng dài.
Mà bất kể tính tình của Long Tác Tác mạnh mẽ ra sao, thì mùi vị lần đầu được hưởng thụ không thể tuyệt thể tả, dần dần được khai phá, lĩnh hội thì nếu Lý Ngư là một cao thủ thì đối với nàng lại là một loại thống khổ.
Tiềm lực của hai người dần dần được mở ra, cũng dần dần hiểu rõ niềm vui thú trong đó.
Chủ nhà trọ biết điều làm người giữ cửa, lúc này ông ta ngồi ở dưới mái hiên, cho rằng cặp đôi trẻ tuổi ở trong phòng kia, đang liều chết triền miên. Mới nếm thử mùi vị của tình yêu, đại khái ai cũng đều như vậy.
Lão đại gia nheo mắt lại, nhìn ánh mặt trời sáng lạng, hàm răng thiếu hụt mấy cái toét miệng ra, khuôn mặt già nua nhăn nheo lộ ra một nụ cười ôn nhu. Ông nhớ tới cái hồi mà ông vừa tới tuổi thành thân, nhớ tới lúc người bạn già từ trần, đoạn thời gian kia, thực sự là đoạn hồi ức đẹp nhất cuộc đời ông.
Quân Sư lè lưỡi, ngước đầu, chờ giọt nước nhỏ từ chuôi kiếm xuống, đối với nó mà nói thì cái này cũng là một lạc thú trong cuộc đời của một loài chó. Có lẽ đến một ngày nào đó vào cái tuối xế chiều, nó cũng sẽ nghĩ tới buổi chiều ấm áp này, nghĩ tới nó với dáng vẻ ngốc ngốc khả ái lúc này, sau đó lại tràn đầy ánh mắt ôn nhu giống như lão chủ nhà trọ lúc này.
Trong phòng, cũng không giống như lão chủ nhà trọ đã tưởng dượng.
Lý Ngư và Long Tác Tác trang phục chỉnh tề, đều ngồi ở giường, thần sắc khác lạ.
Lý Ngư mím môi, lộ ra dáng vẻ quật cường không chịu thỏa hiệp.
Long Tác Tác trừng mắt nhìn Lý Ngư, lông mày nhíu lại.
- Mẹ ngươi chính là mẹ ta, đương nhiên nên phụng dưỡng. Nhưng cái người Cát Tường kia, ta cho cô ta một khoản tiền, sẽ giúp cô ta gả cho một nhà khá giả nào đó, còn không được sao?
Lý Ngư nhếch môi không nói lời nào. Hắn đã nói sự tồn tại của mẫu thân và Cát Tường cho Tác Tác, Long đại tiểu thư đầu tiên là tức giận, sau đó không còn cách nào khác mà phải đối diện với hiện thực, không còn biện pháp nào khác! Tuy nói nam nhân ở rể thì nhà gái là chủ gia đình, nhưng bảo nàng bỏ Lý Ngư, đại tiểu thư không bỏ được.
Nhưng bảo nàng tiếp nhận Cát Tường, trong lòng nàng quả là không cam lòng, dựa vào cái gì? Từ xưa tới nay nam nhân ở rể, tương đương với chuyện nhà trai xuất giá, vị trí của nam nữ phải thay đổi, nam nhân làm sao có tư cách mà có nữ nhân thứ hai?
Hơn nữa, cho dù Lý Ngư không ở rể, với thân phận địa vị của đại tiểu thư Long gia, muốn nạp thiếp vào cửa cũng phải được sự đồng ý của nàng mới được. Tiền trảm hậu tấu, ngươi coi mẹ già kia là gì?
Nhưng tiếc rằng, biện pháp mà Long đại tiểu thư đề nghị giải quyết, Lý Ngư tiên sinh không hài lòng.
Mà quan trọng là, Long đại tiểu thư ảo não phát hiện, ở trước mặt Lý Ngư nàng thật sự không thể đối xử giống như một nam nhân ở rể, hơn nữa nhìn cái tâm tính của tên kia cũng không hề có ý ở rể.
- Được thôi, hắn làm chủ thì để hắn làm chủ, bản cô nương không muốn so đo với hắn.
Long Tác Tác nghĩ vậy nhưng cũng có chút không cam lòng, giọng nói cũng có chút không thoải mái.
- Ngươi cùng với cô ta, ngủ với nhau chưa?
- Chưa!
Trong lòng của Long đại tiểu thư cũng thoải mái một chút, nói như vậy, tốt xấu gì lần đầu tiên của hắn là của ta.
Thời đại nữ nhân cường thế, kỳ thực cũng có ý muốn sở hữu mãnh liệt như nam nhân, thậm chí còn mãnh liệt hơn
- Vậy được rồi…
Long đại tiểu thư lạnh lùng nói:
- Có thể lập nàng ta làm thiếp, nhưng ta lớn, nàng ta nhỏ, ngươi không có vấn đề gì chứ?
Lý Ngư suy tư:
- Cát Tường dịu dàng nhát gan, muội ấy hẳn là sẽ đồng ý. Mà, với tính tình của Long Tác Tác, có thể nhún nhường như vậy đã là làm khó nàng. Hơn nữa, ta tìm được Cát Tường và mẹ, phải mang hai người trốn đông trốn tây, nếu có thể tránh thân trong Long gia trại, cũng không tệ. Huống hồ, mấy ngày này ở chung, cảm thấy Tác Tác tuy được nuông chiều nhưng tính tình cũng rộng rãi, thiện lương, sẽ đối xử tử tế với Cát Tường…
Thấy bên kia suy nghĩ một lúc lâu, Long đại tiểu thư bối rối.
Giọng nói lạnh lùng không còn nữa, lông mày nhíu lại, giọng nói có phần oan ức:
- Sao? Ngươi không muốn à? Người ta… không hề đề cập yêu cầu quá phận, ngươi… Dù sao cũng phải có tới trước tới sau chứ? Tuy nàng ta gặp ngươi sớm hơn, nhưng dù sao chúng ta… cũng là phu thê trước.
Long Tác Tác cúi xuống nói:
- Chả lẽ Long Tác Tác ta còn phải làm thiếp của người ta? Hơn nữa, dù sao cũng là ở trong nhà của ta. Ngươi nói đi, ta ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng lại có kết cục như vậy, chẳng phải làm cha ta tức chết? Ngươi làm cho người ta… người ta sau này làm sao ngẩng đầu nhìn người khác?
Hiếm khi được chứng kiến Long đại tiểu thư ăn nói khép nép như vậy, trong lòng Lý Ngư chợt dâng lên niềm thương xót, không khỏi cầm tay cô dịu dàng nói:
- Nói cái gì đó, nha đầu ngốc.
Hắnchợt thấy trên má Long đại tiểu thư có hai hàng nước mắt, trong lòng càng yêu thương, vội ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh nói:
- Ta chưa nói là không đồng ý, muội xem ta ức hiếp muội khi nào? Ta vừa rồi là đang nghĩ, đến Trường An, nên nói với hai người đó như thế nào.
Long Tác Tác yên lòng, ai bảo nàng yêu người nam nhân này như vậy? Vốn ban đầu chỉ là thích, chỉ là thấy từ nhỏ tới lớn chỉ có người nam nhân này làm nàng rung động như vậy. Nhưng từ khi thân mật thì tất cả đều đã khác.
Trời sinh nữ nhi khác với nam nhân, cho dù là mạnh mẽ giống nàng, nhất là dân phong Tây Bắc, nàng mưa dầm thấm đất, làm sao có thể không bị ảnh hưởng. Thân thể đã trao cho hắn, trái tim còn có thể đặt trên người khác sao? Huống hồ, hai người đã quan hệ thân mật, luyến gian tình nhiệt… À không, như keo như sơn.
Long Tác Tác ngẩng đầu lên nói:
- … Huynh cần phải đi Trường An à? Hay là…Hay là phái người đi được không?
- Thích hợp sao? Đó là đi đón mẹ ta, chính mình lại không đi?
- Ừ… ta với huynh cùng đi.
- Muội đừng nói giỡn. Chuyện của hai ta, cha muội còn chưa biết. Muội đi theo ta, nói với cha thế nào? Nếu nói cho cha muội biết ta không có tam môi lục chứng, trước khi lấy muội đã ngủ với muội trước, cha vợ còn không đánh gãy chân ta à?
Long Tác Tác nở một nụ cười, lườm hắn một cái nói:
- Cái gì, đừng chiếm tiện nghi, rõ ràng là ta ép huynh ngủ với ta!
Lý Ngư vừa bực mình vừa buồn cười:
- Muội nha, chỉ có cái miệng lợi hại.
- Thật không?
Long Tác Tác ngẩng lên, trong con ngươi tràn đầy quyến rũ:
- Thế nào lại thừa nhận miệng lưỡi ta lợi hại?
Dù chỉ nếm trải tình ái có hai ngày nay, hai người cũng không biết kìm nén, mỗi ngày hưởng thụ, sớm đã “ăn thật no”, thế nhưng nhìn thấy vẻ quyến rũ trong con mắt nàng, còn có khóe môi cong cong đắc ý tuyệt đẹp, trong lòng Lý Ngư vẫn nóng lên, không nhẫn nhịn được chỉ muốn giải quyết nàng tại chỗ.
Chỉ là lúc này thật sự không đúng lúc, Lý Ngư chỉ có thể vươn ngón tay, hậm hực ấn vào làn môi khêu gợi của nàng.
Long Tác Tác hung dữ há miệng cắn, khi miệng ngậm lại thì lại biến thành mút mút mềm mại. Hai con ngươi giương lên, cười nhìn về phía lý Ngư, dường như có ý khiêu khích… thật sự là một yêu tinh.
Lý Ngư không kìm nén được, tranh thủ thời gian rút tay về nói:
- Muội nha, thật sự không chịu được muội, ta tới Trường An cùng Thường lão gia trước, đợi ta đón được mẹ cùng Cát Tường thì sẽ quay về ngay.
- Ừ!
Thấy sắp tới phải ly biệt, Tác Tác rất không nỡ, ôm lấy hắn, sâu xa nói:
- Vậy huynh phải đi nhanh về nhanh. Còn nữa, sau khi trở về tranh thủ thời gian cầu thân với cha ta, chúng ta…chúng ta…
Nàng đỏ mặt đứng dậy:
- Muội sợ vừa mới đã mang thai, đến lúc đó bụng to thành thân, sẽ khiến nhiều người sợ đấy.
Lý Ngư cười nói:
- Ta đi chuyến này nhiều nhất là hai tháng, nào có nhanh có thai được, muội xem muội là con chó con à?
- Dám mắng ta, ta cắn chết huynh!
Long Tác Tác há hàm răng trắng, một lần nữa nhào vào ngực của hắn, thở dài nói:
- Thật sự là kiếp trước ta thiếu nợ huynh. Dù sao thì huynh đi nhanh về nhanh. Nếu ba tháng còn chưa thấy huynh trở về…
Long Tác ngồi thẳng lên, trừng mắt với Lý Ngư nói:
- Ta đi Trường An tìm huynh, đào sâu ba thước cũng phải tìm ra huynh. Ta cho huynh biết, bản cô nương mà nổi giận, ngay cả ta cũng thấy sợ.
Trong trại, một đoàn xe từ từ đi tới, ở giữa có mtooj chiếc xe ngựa dài, bốn phía tất cả đều là đao khách khinh kỵ, lão chủ nhà trọ híp mắt đứng lên, Quân Sư cũng không chơi với giọt nước nữa, một người một chó, đều hiếu kỳ nhìn đám người đang đi tới này.
Thường đại lão gia Thường Thư Hân vén mành lên, từ trong xe đi ra, liếc mắt, cười híp mắt nói:
- Tiểu Lý, không phải muốn cùng ta đi Trường An sao, mau lên đi!