Chương 173: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Nghe nói Thường Thư Hân đã đến, Lý Ngư lập tức đi từ trong nhà ra. Hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ hành trang, chỗ Long đại đương gia cũng đã bẩm báo qua, Long đại đương gia nghe nói hắn muốn dừng chân tại Long gia trại, muốn tới Trường An để đón mẹ già, thì hết sức tán thành, dù sao khi gia quyến ở lại Long gia trại thì người này sẽ càng có lòng trung thành với Long gia trại.
Long Tác Tác cùng đi ra, đứng nhìn từ xa chứ không tới gần, bởi vì lúc này trong trại có một số người nghe nói cũng đều đến đưa tiễn, như Mộ Tử Nhan, Lý Bảo Văn, Ngụy Nhạc và một số bằng hữu vào sinh ra tử với Lý Ngư cũng tới đây, Long Tác Tác không tiện tới gần.
Những người này rất nhiệt tình với Lý Ngư, nếu không biết rõ lần này Lý Ngư đi nhiều nhất là hai tháng sẽ trở lại thì những người này suýt nữa đã tặng một số món đồ ăn thôn quê tới cho hắn làm quà.
Lý Ngư và mọi người hàn huyên một lúc, đến khi Thường lão gia không kiên nhẫn được mới thúc giục hắn một tiếng, lúc này hắn mới ôm quyền xin lỗi mọi người rồi tung người lên ngựa.
Bởi vì tất cả mọi người còn ở đó nên Long Tác Tác một mực yên lặng đứng lẫn trong đám đông, vẫn không nói một lời. Đợi cho đến khi Lý Ngư lên ngựa, quay đầu lại nhìn nàng, Long Tác Tác mới rũ con ngươi xuống giống như không đành lòng ly biệt.
Lý Ngư nhìn Long Tác Tác, nặng nề ôm quyền, hai chân đập vào bàn đạp, tuấn mã bước về phía trước, trong lòng Lý Ngư đột nhiên cảm thấy vô cùng yên lòng.
Từ khi đến với thế giới này, từ khi nhận biết được mẫu thân Phan thị, đã khiến cho hắn ở cái thế giới này chỉ có lo lắng và trách nhiệm. Cho tới hôm nay, có một cô gái xinh đẹp đã trở thành người đàn bà của hắn, đối với cái thế giới này, hắn càng có thêm sự ràng buộc.
Những ký ức trước kia, phảng phất như một giấc mộng, dường như chỉ có thế giới này đối với hắn mới là chân thực.
Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu, ai thực ai huyễn? Vừa đi vừa suy nghĩ.
Mải suy nghĩ đã rất nhanh đi tới Trấn Song Long, hắn đã từng đi tới nơi này một lần.
Trên đường đi, yên bình tới khác thường, Lý Ngư là người rất cẩn thận, tuy nói trên xe Thường lão gia rất nhẹ không có hàng hóa, không khiến cho mã tặc chú ý, nhưng cũng khó bảo đảm không có mâu tặc nhân thủ ít đi kiếm trác đụng vào mình.
Chỉ là, đoạn đường này yên tĩnh một cách đặc biệt, ngay cả một mã phỉ ngang ngược cũng không gặp.
Cho đến khi tới trấn Song Long nghỉ tạm, Lý Ngư nói chuyện cùng với vài thương nhân mới biết được, huynh đệ La thị trong Tứ Đại Khấu tự tàn sát lẫn nhau.
Diêm vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn. Các huynh đệ trên đường đều lảng tránh, ngày cả các đại khấu khác cũng quản thục bộ hạ, tạm thời “ngưng buôn bán”, miễn cho lại liên lụy vào việc tranh phong của huynh đệ La thị.
Những huynh đệ La thị này đều là một trong Tứ Đại Khấu, một trong số đó chính là La Bá Đạo đã từng đánh qua Lý Ngư, một người khác là La Khắc Địch hiệu xưng là Bạch Mã Ngân Thương.
La Khắc Địch và La Bá Đạo vốn là người một nhà, Tây Bắc La thị chính là thế gia mã phỉ. Tuy nhiên họ không phải là hai huynh đệ ruột thịt mà là thuộc về hai chi khác nhau, tính ở bậc bề trên mà nói thì gia gia của hai người bọn họ là hai huynh đệ ruột thịt.
Cho tới bây giờ, hai chi rất ít khi lui tới với nhau, hơn nữa đều đã thành các thế lực một phương, chẳng những không hề qua lại thân thiết mà còn vì tranh đoạt địa bàn mà đấu đá lẫn nhau, trước đây tuy Tứ Đại Khấu có hợp lực tấn công Đại Chấn quan, thế nhưng bình thường Tứ Đại Khấu luôn bằng mặt mà không bằng lòng, thường tranh đấu lẫn nhau.
Chỉ là trước đây Tứ Đại Khấu sẽ không đại động can qua như vậy, lần này không hiểu sao La Khắc Địch lại ra tay với La Bá Đạo, đã vậy hai đại khấu trước đó đều hoàn toàn không biết gì, cho tới lúc này, bọn họ cũng không rõ vì sao huynh đệ La thị lại trở mặt với nhau.
Có lẽ, chính thức hiểu được nguyên nhân trong đó chỉ có một người, nguyên là đại chủ quản đội Phi long tại Long gia, trước đó là tam đương gia dưới trướng của La Bá Đạo, hiện tại là dưới trướng của La Khắc Địch Lưu Tiếu Tiếu.
Lưu Tiếu Tiếu bị La Bá Đạo chặt đứt một ngón tay, đuổi ra ngoài, võ công bị phế hơn một nửa, làm sao có thể không hận? Người này vốn thù tất báo, trong cơn tức giận đã đi đầu phục La Khắc Địch.
Bình thường Tứ Đại Khấu luôn bằng mặt mà không bằng lòng, thỉnh thoảng cũng có chuyện làm ăn đen tối, ngày thường bản thân và thủ hạ vẫn thường bàn tán chuyện các đại khấu tranh giành lẫn nhau. Mà Lưu Tiếu Tiếu là tam đại đương gia ở dưới trướng La Bá Đạo đương nhiên là biết không ít.
Hiện này Lưu Tiếu Tiếu đầu quân vào La Khắc Địch, đưa những sự tình mà hắn biết được thêm mắm dặm muối vào, nói cho La Khắc Địch biết rõ.
La Khắc Địch vừa nghe, hóa ra người bịt mặt cướp hàng của y năm nào lại chính là do người của La Bá Đạo làm ra. Năm đó La Nhất Đao ăn uống no say, chế giễu gia gia hắn ôm chân ông nội La Nhất Đao kiếm cơm ăn, làm sao không hận.
Đừng nghĩ là bọn hắn là hai huynh đệ đồng tộc, một khi đã thành hai phe thế lực thì khúc mắc giữa bọn họ so với người khác còn thâm sâu hơn, nhất thời lửa giận trong lòng. Mặc khác Lưu Tiếu Tiếu lại biết được sào huyệt của La Nhất Đao và thực lực của hắn ta, có nội gian tiết lộ nội tình, thông báo tình huống, La KHắc Địch tức thì đánh cho La Nhất Đao trở tay không kịp.
Hiện tại, La Khắc Địch đang truy lùng quyết chiến với La Bá Đạo, các huynh đệ khác đều đang đợi chờ kết thúc cuối cùng, đến lúc đó nên đứng bên nào, nên cướp địa bàn bên nào, dĩ nhiên sẽ không cướp bóc không ra một đội ngũ gì như vậy.
Lý Ngư nghe nói tới việc này, không kìm lòng được thở dài một hơi, La Bá Đạo hôm nay ốc còn không mang nổi mình ốc, y làm sao tìm tới hắn. Tâm đang được buông lỏng đột nhiên lại có một tia lo lắng khó hiểu: Nếu La Nhất Đao suy sụp… Dương Thiên Diệp phải làm sao?
Nàng là một cô gái, lại xinh đẹp như vậy, một khi rơi vào tay địch thủ, hậu quả có thể tưởng tượng được, Lý Ngư hỏi mấy vị thương nhân, lại không có người nào biết Hột Can Thừa Cơ và Dương Thiên Diệp mới đầu nhập vào La Nhất Đao, càng không biết tình trạng gần đây của họ.
Lý Ngư không dám nghĩ tới hậu quả, trong lòng cảm thấy lo lắng không yên không khỏi oán thán:
- Thân là nữ nhi, cần cô phải đi nhận trách nhiệm phục quốc lớn lao hay sao? Lần trước cứu cô thoát hiểm, cô không biết quý trọng, lần này thì có ai tới cứu cô đây? Loại phụ nữ này, thực sự là đáng trách.
Lý Ngư nghĩ đến đây, vỗ mạnh một chưởng vào giường gạch, giống như vỗ vào cái mông của Dương Thiên Diệp.
Cái mông của Dương Thiên Diệp ngưa ngứa, không nhịn được dịch sang chỗ khác.
Ở giường sưởi này, nóng đến mức nóng người, ngồi lâu cái mông cũng bị phỏng chín. Thế nhưng trước mặt lại có hai đại nam nhân, không tiện có hành động gì.
Dương Thiên Diệp ngồi đối diện hai người, La Nhất Đao và Hột Can Thừa Cơ.
Mà nơi bọn họ đang ở là Trấn Song Long.
La Nhất Đao thất bại thảm hại.
Có một phản đồ biết hết mọi chuyện, mà La Nhất Đao lại hoàn toàn không đề phòng La Khắc Địch đột kích, làm sao có thể sửa chữa được?
Bết bát nhất chính là, sau khi La Nhất Đao bị thảm bại, lão tứ Canh Tân xem xét thời thế cũng tìm tới nương tựa La Khắc Địch, tuy nói tứ gia là Vương Tiểu Nhị không quá năm, một năm không bằng một năm, càng ngày càng tệ, vị trí ngày một thay đổi, từ tứ gia nay đã thành bát gia, nhưng tốt xấu coi như tự bảo vệ mình.
Để thủ tín với La Khắc Địch, hay là nói nếu đầu quân vào La Khắc Địch thì hiển nhiên không thể bỏ qua cho La Bá Đạo, lại biết rõ nội tình của La Bá Đạo. Cho nên Canh Tứ… à, Canh Bát gia quyết tâm liều mạng, tự mình dẫn La Khắc Địch mang theo đại đội nhân mã, triển khai càn quét La Bá Đạo.
La Báo Đạo có một Canh lão tứ hiểu rõ mình như vậy, đừng nói là thỏ khôn có ba hàng, mà ngay cả các kỹ nữ mà y đã từng tới, La Khắc Địch cũng đều dẫn người tới tìm, đuổi y tới chân trời, gốc đất cũng không có đường chạy. Vẫn là Dương Thiên Diệp tìm ra được nơi an toàn nhất nên bọn họ mới có thể trốn được ở một nơi mà La Khắc Địch hoàn toàn không tưởng tượng được là Trấn Song Long.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Đại ca, Lũng Hữu, chúng ta không thể chờ được. Lưu Tiếu Tiếu biết được rất nhiều chuyện của ngươi, Canh lão tứ lại càng hiểu rõ ngươi hơn tất cả, vì vậy chúng ta cần phải đi trốn. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cũng không cần phải nóng lòng.
La Bá Đạo cắn răng nói:
- Ngươi nghĩ ta không rõ đạo lý này sao? Chỉ là chúng ta có thể trà trộn vào Trấn Song Long nhưng lại không thể ra Đại Chấn quan. Đó là trạm kiểm soát trọng yếu của triều đình, ra vào đều cần “quá sở”, chúng ta là mã tặc, chưa bao giờ có cái đó, Không có! Cũng không có cách nào đi kiềm về.
Dương Thiên Diệp ở một bên đợi, tâm trạng rất cô đơn.
Kế hoạch ban đầu là đầu nhập vào La Bá Đạo, sau đó mượn thế của La Bá Đạo để chiêu binh mãi mã, thành lập võ trang của mình ở Tây Bắc, nhưng nào ngờ… La Báo Đạo lại rơi vào kết cục này. Nghĩ kĩ lại thì La Bá Đạo bị thê thảm như vậy là vì Lưu Tiếu Tiếu, mà sở dĩ Lưu Tiếu Tiếu là đại chủ sự Long gia trại biến thành mã phỉ là vì Lý Ngư. Bằng không nói không chừng Lưu Tiếu Tiếu giờ này đã trở thành rể hiền của Long gia trại, cho nên căn nguyên của chuyện này lại là tại Lý Ngư, chẳng lẽ… hắn chính là khắc tinh của mình.
Giờ đây, Dương Thiên Diệp cũng không biết, khắc tinh của mình, cũng đang ở Trấn Song Long.
Hột Can Thừa Cơ nghe La Bá Đạo nói vậy, nói:
- Bảo chính Trấn Song Long cũng có tư cách cấp “quá sở”.
La Bá Đạo thở dài nói:
- Rồng khốn lại gặp chỗ nước cạn, hiện tại chúng ta còn có thực lực tấn công hắn? Không biết rõ tình hình nhà hắn, ngay cả lông của hắn ta sợ cũng không sờ vào được.
Hột Can Thừa Cơ mỉm cười nói:
- Hắn có việc phải ra ngoài.
La Bá Đạo buông tay nói:
- Hắn vừa ra khỏi cửa đã có tiền hô hậu ủng, chúng ta không thể im hơi lặng tiếng mà cướp người đi, ép hắn cấp “quá sở”. Nếu có người thấy hắn bị ép, chúng ta có lấy được “quá sở” cũng vô dụng.
Hột Can Thừa Cơ nói:
- Không phải nói là vị bảo chính đại nhân này là người thích những chỗ không đàng hoàng sao? Khi làm những chuyện đó, dầu gì cũng không thể mang theo người khác bên người được đúng không?
La Bá Đạo nhíu mày nói:
- Ý ngươi là?
Hột Can Thừa Cơ mỉm cười nhìn về phía Dương Thiên Diệp, La Bá Đạo bừng tỉnh đại ngộ, vội nói:
- Tam muội, muội thấy thế nào?
Dương Thiên Diệp gật đầu nói:
- Được.
Nàng lại ngừng lại một chút, nói:
- Mà chuyện gì thế?
La Bá Đạo lườm một cái cái, Hột Can Thừa Cơ nói lại chủ ý của anh ta. Dương Thiên Diệp tuy là một công chúa cao quý, tự cao tự đại, nhưng dù sao cũng nước mất nhà tan, gặp dịp lừa bịp người khác, ngược lại cũng không bài xích.
Nàng nghĩ lại cẩn thận gật đầu nói:
- Ừ! Không có vấn đề gì. Cụ thể là làm như thế nào?
Hột Can Thừa Cơ lập tức dịch mông vào gần nàng, nói thì thầm.