Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 183 - Chương 180: Lão Trử Nhận Người

Chương 180: Lão Trử nhận người
Chương 180: Lão Trử nhận người

Chương 183: Kế hoạch tạm thời

Dương Thiên Diệp trừng mắt nhìn Lý Ngư, con mắt tròn xoe.

Lý Ngư cười nói:

- Kế hoạch tạm thời, kế hoạch tạm thời!

Dương Thiên Diệp cắn răng, nghĩ đến vua Câu Tiễn phải nằm gai nếm mật, Hàn Tín tướng quân phải chịu nhục, lấy tinh thần của những người đã khuất để cổ vũ chính bản thân mình, hậm hực cầm lấy trang phục. Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng vừa thẹn vừa giận kêu lên:

- Chỉ có vài miếng vải rách cũng được gọi là trang phục? còn mỏng hơn cả áo lót!

Lý Ngư tiếp tục cười gượng nói:

- Kế hoạch tạm thời, kế hoạch tạm thời!

- Tuyết còn chưa ngừng, ngươi muốn ta lạnh chết sao?

- Không sao, cô là một nữ nô không phải làm việc nặng, đương nhiên ở cùng xe của ta, sở dĩ mặc mỏng như vậy là vì nguyên nhân này, không bị đông lạnh được.

Dương Thiên Diệp trừng mắt nhìn Lý Ngư nói:

- Ta thuộc loại nữ nô nào?

Lý Ngư sờ mũi một cái nói:

- Kế hoạch tạm thời, kế hoạch tạm thời!

Dương Thiên Diệp tức giận tay run run cầm miếng vải nói:

- Ngươi nói ta làm sao thích ứng, ngươi xem này, lộ cả eo đây này?

- À…Nữ nô đều mặc trang phục như này cả.

- Lộ cả eo đó.

Lý Ngư nói an ủi một chút, rồi cầm lấy một miếng vải như một khối bánh ngô lớn nói:

- Cô xem này, không phải còn có cái khăn che mặt đấy sao.

Dương Thiên Diệp tức điên nói:

- Che mặt ư?

Cuối cùng, vì sự nghiệp phục quốc, Dương Thiên Diệp cô nương học theo vua Câu Tiễn, Hàn Tín tướng quân rốt cuộc vẫn phải thay bộ trang phục nữ nô. Đương nhiên Lý Ngư không đến hiện trường xem, đã bị đuổi ra ngoài từ trước.

Bởi vì Lý Ngư đã trở thành sư gia của Trử đại tướng quân nên Thường Thư Hân đã mang theo người của ông ta đi trước, bên ngoài ngoại trừ đoàn người Hột Can Thừa Cơ giả trang thì cũng chỉ có đội quân sĩ của Trử Dại tướng quân phái tới đón Lý Ngư. Đội ngũ của Trử đại tướng quân đã chờ ở sau nhà trọ.

Trong khuê phòng, đai lưng lá sen tôn lên vòng eo đẹp đẽ, chiếc quần ống rộng, chiếc áo nhỏ bé, tựa như một miếng vải đắp ở trên ngực, may còn cái khăn che mặt…

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn mềm mại được khăn che chỉ lộ ra một đôi mắt to long lanh sống động, sống mũi, miệng, đều lộ ra rất mơ hồ, tuyệt đối không nhìn ra dáng dấp của nàng.

Dương Thiên Diệp nhìn trong gương “giằng co một lúc lâu”, rốt cuộc cũng có dũng khí chuẩn bị đi ra, nhưng lúc này nàng lại phát hiện…

Dương Thiên Diệp cắn răng nghiến lợi há mồm, giọng nói thốt ra trong chớp mắt, rồi nhanh chóng hạ âm giọng xuống nói:

- Chủ nhân!

Trong sân, Lý Ngư mặc áo lông rực rõ, trong tay cầm roi ngựa, đang vênh mặt đứng ở càng xe, nghe được giọng nói thanh mị từ trong xương, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã từ trên càng xe xuống.

Thiên Dệp công chúa thật đáng thương…Nàng căn bản đâu muốn gọi như vậy, vốn là nàng định thốt ra tiếng sư tử hống nhưng lại đột nhiên tỉnh ngộ thấy trong sân không chỉ có Lý Ngư cùng với nàng mà còn có nhiều người khác, vì vậy đành phải vội vàng đè nén giọng nói xuống, ngữ khí buông thả, kết quả là bị biến giọng, nghe ở trong tai người khác lại biến thành tiếng kêu thanh mì như mèo con.

Mấy thân binh do Trử Long Tương phái tới đón sư gia cũng dùng ánh mắt mập mờ nhìn về phía Lý Ngư. Lý Ngư ho khan một tiếng, từ từ bước xuống, chậm rãi đĩnh đạc tiến vào gian phòng của Dương Thiên Diệp.

Cửa phòng vừa mở ra, Lý Ngư đã bị Dương Thiên Diệp nhéo một cái lên người, bực bội nói:

- Giày đâu? Sao lại ngay cả giày cũng không có?

Lý Ngư cười gượng nói:

- Trong xe có thảm, thảm Ba Tư chân chính, mềm mại, thư thái…

Dương Thiên Diệp trong mắt phun ra lửa:

- Vậy khi ta xuống xe thì làm thế nào?

Lý Ngư không giải thích được nói:

- Thiếp thân nữ nô, rời xe làm gì?

Dương Thiên Diệp nhắm mắt lại, cố gắng đè nén cơn tức giận mới có thể ngăn chặn được sự kích động lên đầu Lý Ngư.

Nàng hít một hơi thật sâu nói:

- Ta đi ra ngoài bằng cách nào?

Lý Ngư nói:

- Không có bít tất à?

Dương Thiên Diệp nói:

- Sẽ giẫm bẩn.

Lý Ngư nói:

- Lên xe thì cởi ra. Trong xe có thảm, thảm Ba Tư chân chính, mềm mại, thư thái…

Dương Thiên Diệp chỉ thiếu nước khóc ra thành tiếng nói:

- Ở cùng một phòng với hắn, lại ăn mặc mỏng manh như vậy, còn phải đi chân trần…. Câu Tiễn nằm gai nếm mật, Hàn Tín chịu nhục, Tư Mã Thiên thảm thụ cung hình, Ngũ Tử Tư sống trong sơn dã, Lưu Huyền Đức buôn bán chiếu, Tần Thúc Bảo bán ngựa ngoài đường…

Nàng nỗ lực làm công tác đả thông tư tưởng, lúc này mới nói:

- Đi thôi!

Nói rồi tức giận bỏ ra ngoài trước.

Trái lựu say mềm an giấc, tỉnh ngộ hồi tưởng eo thon nhỏ. Chân chính là eo thon nhỏ xinh đẹp mỹ lệ, đúng là vui tai vui mắt. Tinh tế dẻo dai như dương liễu trong gió, rốn xinh đẹp như nước chảy, eo thon êm dịu như “dương chi mỹ ngọc”, một sợi dây truyền vàng ở phía trên càng tăng thêm vẻ đẹp.

Ngực dưới áo như một đôi ngọc phong đầy đặn căng tròn, chiếc váy khéo léo mềm mại, uyển chuyển. Chiếc mông duyên dáng uyển chuyển, tựa như…

- Chờ một chút…

Lý Ngư bị phong thái tuyệt thế của Dương Thiên Diệp khi mặc nô trang làm cho thất thần trong chớp mắt, mãi cho đến khi nàng chạm đến cửa mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, vội vàng nắm cánh tay của nàng nói:

- Đừng quên, hiện tại ta là chủ nhân, đi sang một bên cho ta.

Dương Thiên Diệp nghiến răng trèo trẹo, Lý Ngư cười gượng nói:

- Kế hoạch tạm thời, kế hoạch tạm thời.

Lý Ngư đi ra phía trước, tay chạm đến chốt cửa, cái mông đã bị trúng một cước. Đương nhiên là do Dương đại cô nương giận qua đạp một cước này cho hả giận, tuy nhiên một cước này vẫn chưa cố sức, hơn nữa nàng không đi giày, dùng chân không để đá, Lý Ngư trúng một cước vẫn đứng yên.

Cửa mở, Lý Ngư bước hiên ngang ra ngoài, phía sau là một tiểu mỹ nhân, yểu điệu thướt tha đi chân đất ra ngoài, rập khuôn từng bước, đi theo lên xe, eo thon nhỏ tự nhiên đong đưa, kéo mông chân, dáng dấp yểu điệu, đã biết rõ chỉ là kế tạm hời nhưng Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị cũng nhìn đến mức con ngươi sắp lồi ra ngoài.

Hai thái giám này từ nhỏ đã chăm sóc cho Dương Thiên Diệp, cảm tình đối với Dương Thiên Diệp mà nói vừa là cha là mẹ vừa là nô tài, bây giờ nhìn thấy dáng dấp của Dương Thiên Diệp như vậy, trong lòng quả thực là ngũ vị tạp trần.

Dương Thiên Diệp hơi cúi đầu, lông mày liễm mục, lúc này mới thấy chỗ tốt của chiếc khăn che mặt. Tuy nói có một số chỗ không giấu được nhưng không ai nhìn thấy khuôn mặt, ngượng ngùng ở trong lòng cũng nhẹ đi nhiều.

Xe khởi động, vào xe, màn xe buông xuống, Dương Thiên Diệp lập tức căm hận cởi bít tất. Bít tất dính đất, thực sự khiến cho nàng không chịu nổi, tuy không muốn cho Lý Ngư nhìn thấy đôi chân ngọc của mình, thế nhưng… thế nhưng những chỗ mà hắn xem qua thậm chí còn sờ qua ít sao?

Dương đại cô nương suýt nữa thì tiếp tục bộc phát rồi.

Lý Ngư ngược lại lại cảm thấy thú vị, người ta đường đường là công chúa điện hạ, công chúa tiền triều cũng là công chúa, cũng không nên khinh người quá đáng. Cái này cũng giống như chơi diều vậy, lúc cần buông lỏng, lúc cần kéo căng mới có thể… sai rồi sai rồi, kế tạm thời, đây chỉ là kế tạm thời.

Vì vậy, Lý Ngư vốn là vừa lên xe đã ngồi xuống, xòe hai tay ra, biểu hiện ngạo nghễ lập tức trượt khỏi chỗ ngồi, cười làm lành với Dương đại cô nương:

- Cô ngồi đi, ngồi đi.

Dương Thiên Diệp không khách khí đi tới, đặt mông xuống ngồi.

Lý Ngư vừa ngẩng lên, hai vú ngọc ngạo nghễ đứng vững trước mắt, làm hắn giật nảy mình tim đập mạnh. Nhìn thẳng lại thấy cặp đùi thon dài rắn chắc ở ngay chóp mũi, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, thấy lớp trang điểm tỉ mỉ, bà nó chứ…

Hô hấp của hắn trở nên gấp gáp, vội cúi đầu xuống! Đôi chân này thon thả quá chứ? Không ngờ cô nàng này vóc dáng cao gầy mà đôi chân lại thon nhỏ như vậy, mười phần như ngọa tằm, da thịt bàn chân nhẵn nhụi, gầy không lộ xương, trơn bóng nhỏ nhắn mềm mại, mười ngón tay móng tay được sơn bóng…

Một đôi chân xinh đẹp đặt trên thảm nhung mềm mại của Ba Tư…

Việc duy nhất mà Lý Ngư có thể làm là quay sang chỗ khác, ngồi tựa lưng vào chỗ ngồi, nhìn chăm chăm màn vải đỏ trước mặt.

Dương Thiên Diệp chú ý tới toàn bộ hành động của Lý Ngư, nhìn thấy hắn ngồi ở thảm nhìn chằm chằm vào màn vải, trong lòng cũng có chút không đành lòng.

Dương cô nương là một người hiểu chuyện, rõ ràng là cô có việc cầu người ta, nhờ người ta trợ giúp thoát hiểm nguy, thế nhưng… thế này có phải là mình quá khinh thị người ta không?

Dương Thiên Diệp suy nghĩ một chút, càng suy nghĩ càng băn khoăn, liền xê dịch sang bên cạnh, vỗ vào chỗ ngồi nói:

- Được rồi, ngươi cũng lên đây ngồi đi. Chung quy… Chung quy là ngươi giúp ta….

Lý Ngư mừng rỡ, ngồi dưới sàn cũng không thoải mái, đường đi còn rất dài. Vì vậy hắn rất biết nghe lời, cũng ngồi xuống chỗ ngồi.

Lý Ngư vừa ngồi vững, Dương Thiên Diệp liền kêu lên một tiếng, một thân hình thơm phưng phức ngã vào trong lòng của hắn, Lý Ngư vừa vặn ôm trọn.

Bên ngoài truyền tới tiếng gầm gừ của Trử đại tướng quân:

- Chưởng quỹ? Chưởng quỹ đâu? Không có mắt sao mà để vật ở đây, để bậc cửa mà không dời đi? Băm nó cho ta, băm nó cho ta.

"Khanh khanh khanh khanh!"

Thân binh của Trử đại tướng quân không chút do dự chấp hành quân lệnh của Trử đại tướng quân, Lý Ngư vội vàng buông thân thể của Dương Thiên Diệp ra, ngượng ngùng nói:

- Bị vấp vào bậc cửa một chút, không có vấn đề gì, không có vấn đề gì.

- Ta biết, không sao.

Dương Thiên Diệp mỉm cười trả lời, rồi dựa người vào thùng xe một chút, nhắm hai mắt lại, môi hơi mấp máy.

Ngoài xe, truyền tới giọng nói của Trử đại tướng quân nói:

- Lý tiên sinh, ngươi không sao chứ?

Trước đó Lý Ngư đã giao cho Trử đại tướng quân một chồng công văn, Trử đại tướng quân giao lại công văn cho Quyền Bảo chính đọc, công văn được mở ra, câu đầu tiên là:

- Chữ đẹp! Chữ đẹp! Có nét phong phạm của đại gia thư pháp.

Trử đại tướng quân nghe xong lập tức cảm thấy vẻ mặt như sáng ra, tiếp tục nghe đọc “chi, hồ, giả, dã”, tựa hồ như có thể hiểu được, lại dường như không hiểu, dựa theo kinh nghiệm của y, nhất định là viết vô cùng tốt, bây giờ y xem Lý Ngư như bảo bối rồi.

Lý Ngư vội ló đầu ra ngoài, mặt tươi cười nghiêng người nói:

- Không sao, khiến ngài phải lo lắng rồi.

Trử đại tướng quân ngồi trên lưng ngựa, hào sảng cười to nói:

- Không sao là tốt rồi! Khời hành, về Trường An.

Lý Ngư rụt đầu lại, vừa ngồi xuống, bên tai mơ hồ nghe được tiếng đọc của Thiên Diệp cô nương:

- Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tăng ích kỳ sở bất năng..

(Ý chỉ muốn hoàn thành sứ mạng trọng đại gì thì phải lao tâm khổ tứ cực khổ trăm bề đã. Thân khốn cùng, gây nên phất loạn, vì lẽ đó cần động tâm nhẫn tính..)

Xe lộc cộc, ngựa gầm rú, Dương đại tiểu thư nghĩ linh tinh trong đoàn xe của Trử đại tướng quân, từng bước đi tới Trường An.

Chuyến đi này, Dương đại tiểu thư mới phát hiện, việc rèn luyện tâm tính của mình trên đường này vừa mới chỉ bắt đầu thôi.

Ở cùng một xe, giống như chung một phòng, đồng hành trên đoạn đường này không phải dễ dàng như vậy. Nhất là lúc nghỉ ngơi vào buổi tối, có thể ở trọ thì tốt rồi, nhưng ở vùng Tây Bắc hoang vắng, phần lớn thời gian là dừng chân ở bên ngoài, tuy nói Lý Ngư rất có phong độ quân tử mời nàng ngủ ở giường nhỏ, hắn ngủ ở thảm, hơn nữa xe ngựa chật hẹp, lại có người đàn ông gần trong gang tấc, đêm khuya vắng người thì cái loại cảm giác này…

Lý Ngư cũng không hiểu Dương cô nương đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng cảm giác được mỗi đêm nàng phải khuya mới ngủ được, tuy nàng đã cố gắng che dấu nhưng hắn chỉ cần nghe hơi thở của nàng là có thể cảm giác được.

Dương cô nương dần dần có quầng mắt, Lý Ngư rất khinh bỉ chuyện này, hắn nhìn vào đôi mắt gầu trúc kia đắc ý nói:

- Nhìn ta này…

Cứng cỏi phục cứng cỏi, dần dần, bọn họ quen thuộc với chuyện đó, có thể bình yên đi vào giấc ngủ, đương nhiên… giống như một đôi phu thê.

Lúc này, gần đến Trường An rồi!

Bình Luận (0)
Comment