Tiêu Diêu Du (Dịch Fulll)

Chương 184 - Chương 180: Lão Trử Nhận Người

Chương 180: Lão Trử nhận người
Chương 180: Lão Trử nhận người

Chương 184: Mỗi người một ngả

Đội ngũ nhẩm tính lộ trình, buổi trưa ngày tiếp theo có thể sẽ tới Trường An, đành nghỉ trọ tại một trấn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Ngư rời giường, đang muốn đi rửa mặt thì phát hiện trên bàn có một bức thư.

Trử Long Tướng là một vũ phu, không giỏi viết văn, trước đây chỉ ở biên quan đánh trận, cũng không tiện có một sư gia đi theo trước sau, vì lẽ đó tất cả những lễ nghi phiền phức có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, đồng liêu đồng đội, bách quan trong triều đều biết tình hình của y, vì vậy Trử đại tướng quân có một số địa phương theo lễ không tới cũng không ai để ý.

Hôm nay Trử đại tướng quân cũng có sư gia của chính mình, cảm giác như đứa bé quá tuổi mặc vào bộ đồ mới, làm sao không hả hệ cho người ta nhìn vào, vì vậy tràn đầy phấn khởi sắp xếp chút sách cho Lý Ngư, những thư này có lẽ đều là do các chiến hữu cũ đóng tại các nơi tặng cho y.

Thư đại ý nói cho bọn họ biết: Lão tử được triệu hồi từ Lũng Tây về Trường An nhậm chức, sau này các ngươi nếu hồi kinh báo cáo công tác nhớ tới hỏi thăm, lão tử muốn mời các ngươi uống rượu…. không say không về. Còn nữa, đừng quên mang lễ vật.

Lý tiên sinh đương nhiên đưa toàn bộ công tác án thư này giao cho Thiên Diệp cô nương. Vốn những thứ đồ này cũng không vội, đều có thể dàn xếp lại vì vậy khi Lý Ngư giao nhiệm vụ cũng không thúc Dương Thiên Diệp mau chóng hoàn thành. Thế nhưng, hiện tại lại có một chồng thư được xếp chỉnh tề ở trên bàn.

Điều này hiển nhiên là đêm hôm qua, Dương Thiên Diệp lặng lẽ lẻn vào để ở trên bàn. Nếu Dương Thiên Diệp không phải đến để thư mà là muốn lấy cái đầu của Lý Ngư, chỉ sợ lặng yên mà đến, lặng yên mà đi, vô thanh vô tức không người nào biết.

Tuy nhiên, sao Dương Thiên Diệp lại phải suốt đêm viết xong những thư tín này, lại lặng yên lẻn vào trong phòng của hắn?

Trong lòng Lý Ngư đột nhiên dâng lên một cảm giác bất thường, hắn đi chân đất tới trước bàn, thấy một tờ giấy đặt cao nhất trên án thư, dùng cái chặn giấy đè một góc, mặt trên có một hàng chữ lớn, chữ viết uyển chuyển xinh đẹp, tuy Lý Ngư không hiểu thư pháp nhưng cũng đã nhìn quen, đó chính là bút tích của Dương Thiên Diệp.

- Từ khi quen biết, ân oán khó quên. Ngàn chữ cũng không thể kể hết. Được sự viện thủ của người, suốt đời không quên! Hôm nay từ biệt, mỗi người mỗi ngả!

Cô ấy đi rồi.

Cứ như vậy lặng lẽ không một lời mà ra đi.

Lý ngư cầm tờ thư lên, đọc đi đọc lại mấy lần, suy nghĩ xuất thần một lúc, mới khẽ thở dài.

Trong lòng hắn, mơ hồ có một cảm giác như không muốn, trên đường đi, không có gì trắc trở, cũng không phát sinh sự việc gì oanh oanh liệt liệt, nhưng tích từng chút một, giống như giọt nước chảy róc rách, bất tri bất giác, rót đầy tâm tư của hắn, khiến cho hắn nảy sinh tình cảm.

Lý Ngư cảm thấy, chính mình dường như hơi đa tình. Tây Bắc còn có một báu vật cuồng dại chờ đợi, Trường An còn có một giai nhân ngây thơ ngóng trông, hắn thực sự không nên trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, thế nhưng chuyện tình cảm, há có thể bình luận bằng lý trí?

Chỉ là, một sợi tơ hồng vừa ẩn hiện đã lập tức đứt đoạn.

Cũng tốt, cũng tốt! Dù sao, ngay từ khi bắt đầu Lý Ngư đã hiểu rõ mình không thích hợp dính vào nghiệt duyên, hơn nữa với sự nóng lòng phục quốc của Dương Thiên Diệp, hắn cũng không thể đi theo, theo nàng khôi phục cái gì Đại Tùy cũng là cùng nàng đi vào vô vọng.

Chỉ là, lý trí là lý trí, tâm tình là tâm tình, nếu lý trí có thể đè nén tình cảm xuống thì tâm tình này chỉ trở thành hồi ức, chỉ là lúc đó đã ngơ ngẩn. Hôm nay nghĩ lại những lời này, trong lòng thực sự là có một cảm giác tư vị khác biệt.

Trử đại tướng quân đang mặc quần áo lót, đứng dưới hành lang, dùng muối lau răng, lại dùng cành liễu sạch sẽ đánh răng. Cổ ngữ có câu “thần tước xỉ mộc”, chính là nói tình hình của ông ta lúc này.

Trên đường đi, lúc này đã là đầu xuân tháng ba, gió nhẹ trời trong, vừa qua mùa đông, thay đổi y phục đơn giản, thân thể cũng được thoải mái. Hơn nữa, hôm nay là có thể tới được Trường An, Trử đại tướng quân tâm tình rất tốt, mặt mày rạng rỡ.

Y vừa chải răng thì nhìn thấy Lý Ngư từ trong phòng đi ra, có bộ dạng như uể oải suy sụp.

Trử Long Tướng nhổ nước bọt, nhổ muối sâu trong miệng ra, vẫn còn mang theo bọt muối nhìn Lý Ngư cười nói:

- Chàng trai, sau này vẫn còn dài, ngươi hãy kiềm chế một chút, nhé.

Lý Ngư ngẩn ra:

- Hả?

Trử Long Tướng cười hắc hắc nói:

- Ta biết, cắm trại bên ngoài ngươi không tiện làm gì, nay vừa mới ở khách điểm, có trụ sở kín đáo, ngươi cứ tràn trề phóng túng đi. Ha ha, tiên sinh đêm qua đúng là quá sức vất vả?

Lý Ngư giờ mới hiểu được Trử Long Tướng đang trêu trọc cái gì, không khỏi cười khổ, quá sức vất vả cái quỷ, người cũng không biết chạy đi đâu rồi. Hắn thuận thế nói:

- Học sinh đang muốn nói với đại tướng quân biết, người nữ nô kia của ta, còn có mấy bộ khúc… đêm hôm qua đã chạy cả rồi!

Trử Long Tướng vừa hớp ngụm nước, ngước đầu, để nước trong cổ họng, vừa nghe những lời này tức thì “phụt” một tiếng, ngửa mặt lên trời phun ra. Y vội vàng lau mặt, trợn mắt lên, ngạc nhiên nhìn Lý Ngư nói:

- Chạy? Ngươi có ý gì? Bọn họ làm đào nô?

Lý Ngư bất đăc dĩ gật đầu, mấy người sống sờ sờ mà không thấy đâu, thế nào cũng phải nói lý do cho Trử Long Tướng biết, bằng không chuyện này không cho qua được. Hôm nay cũng chỉ có lý do này để giải thích mà thôi. Trử Long Tướng quái dị nói:

- Chạy? Sao lại có cái lý đó! Người đâu, người đâu…

Lý Ngư vội ngăn cản nói:

- Đại tướng quân, được rồi! Ta ở Lũng Tây, mua nữ nô này, thu mấy bộ khúc này, vốn cũng không tốn mấy đồng tiền, nếu bọn họ không muốn đi theo ta, vậy cứ để cho bọn họ đi, cứ cố chấp cũng không ngọt, bắt trở về cũng không còn tin tưởng nữa.

Trử Long Tướng đưa ngón tay cái lên khen:

- Tính tình của tiên sinh thật là hào hiệp, lão tử bội phục! Tuy nhiên… ngươi không truy cứu, thật là đáng tiếc. Ta nhìn tiểu nữ nô của ngươi, thực sự rất khả ái, về phần cố chấp cũng không ngọt, kỳ thực ô vừa che, cũng là ngọt.

Lý Ngư dở khóc dở cười chỉ đành phải nói:

- Học sinh đi theo Trử đại tướng quân, tiền đồ vô lượng. Bọn họ không có mắt nhìn lại bỏ ta mà đi, muốn làm một đào nô, đó là bọn họ bị mù mắt, tôi muốn bọn họ thì có ích lợi gì. Sắp tới Trường An rồi, đây là chuyện mừng, chúng ta không cần để những ruồi nhặng này làm mất hứng.

Trử Long Tướng cười nói:

- Lời này có lý, cũ không đi thì mới không đến. Ngươi yên tâm, chỉ cần tận tâm làm việc cho Lão Trử ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Ở Trường An có rất nhiều mỹ nữ đẹp, được gọi là yêu diễm. Chặc chặc, kiều diễm không nói nên lời, rất là đáng yêu, yêu mị đến tâm can người ta, đến lúc đó ngươi muốn mấy người thì có mấy người. Nam nhân đại trượng phu, chỉ cần có bản lĩnh, còn sợ không có nữ nhân? Ta chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại ngại nhiều, ha ha…

Đào nô là của Lý Ngư, nếu Lý Ngư không truy cứu đương nhiên Trử Long Tướng cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao, vốn trên đường đi cũng tốt, lúc này Trường An đã gần ngay trước mắt, hôm qua cũng phái khoái mã đi tới Trường An báo tin trước, lúc này hẳn cũng không muốn lại vì một đào nô mà làm trì hoãn lộ trình.

Vì vậy, chờ khi đại đội nhân mã đã sẵn sàng để lên đường, Lý Ngư chỉ còn lại một mình cô đơn. Nếu chỉ còn một mình hắn, cũng không cần phải ngồi xe, Lý Ngư đổi thành chiến mã, làm bạn bên cạnh Trử Long Tướng, đi về phía Trường An.

Tần Trung từ xưa là đất đế vương, mười bảy vương triều lập thành thủ đô. Cuồn cuộn cuốn lấy Trường An, bốn quan hiểm đại thế thuận lợi.

Ngoài trấn chính là Kính Hà

Trên đê Kính Hà, dương liễu thành hàng, xanh biếc như khói.

Dương Thiên Diệp dắt dây cương ngựa, lẳng lặng đứng ở trên đê, ngắm nhìn xa xa.

Ở phía xa xa, một đội nhân mã đã ra khỏi thôn trấn, hướng về thành Trường An “cửu thiên xương hạp khai cung điện, vạn quốc y quan bái miện lưu”.

Cách quá xa, người cưỡi ngựa đi rất xa chỉ có thể thấy một đường viền, thế nhưng không biết tại sao, chỉ cần nhìn lướt qua, ánh mắt của Dương Thiên Diệp có thể xác định chính xác vị trí của Lý Ngư.

Dương Thiên Diệp cũng không biết hắn đã đồi ngồi ngựa, xe kia cũng đang theo phía sau, nhưng bóng dáng xa xa kia, nhìn lên, nàng chỉ biết đó nhất định là Lý Ngư. Đây là một trực giác vô cùng kỳ diệu, khó nói nhưng lại rõ ràng.

Kỳ thực chân chính mà nói, lần này ra đi, trong lòng nàng thấy mất mát, so với Lý Ngư còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Lý Ngư là một nam nhân, nam nhân về mặt tình cảm, chung quy không sánh được với nữ nhân. Huống hồ, Lý Ngư đã từng trải, mà Thiên Diệp điện hạ từ nhỏ tới lớn đã bị bốn lão thái giám nuôi thành một tờ giấy trắng, nàng là lần đầu tiên trong đời rung động trước một người đàn ông, bây giờ phải vì sự nghiệp mà quả quyết ra đi, đó là một loại cảm giác thế nào?

Nhìn thấy đoàn người ngựa đi càng ngày càng xa, trong lòng Thiên Diệp ngày càng trống vắng, trống rỗng, mất mát, trái tim cũng nặng trịch không ngừng quặn đau, khiến cho nàng có cảm giác thật khó chịu, có cảm giác như không thở được.

Ngoài gốc cây liễu cách đó bảy tám trượng, Mặc Bạch Diệm cùng Phùng Nhị đứng nhìn bóng hình xinh đẹp cô đơn của Dương Thiên Diệp, trong lòng còn khó chịu hơn so với nàng.

Dương Thiên Diệp chỉ lệ quang ẩn hiện, mà Mặc Bạch Diệm lại nước mắt vòng quanh, nghẹn ngào nói:

- Điện hạ… đại nghĩa thâm sâu, vì giang sơn Đại Tùy, dứt khoát bỏ đi nhi nữ tư tình, lão nô… lão nô thực sự là quá cảm động.

Phùng Nhị lau nước mắt nói:

- Điện hạ hi sinh như vậy, nô tỳ cho đến chết cũng phải bảo vệ điện hạ, khôi phục thiên hạ Đại Tùy, cho dù tan xương nát thịt cũng không chối từ!

Hai lão thái giám quá cảm khái, trên đê Kính Hà, Hột Can Thừa Cơ và La Bá Đạo đang ngồi trên một tảng đá lớn lấy nước lau rửa.

Hột Can Thừa Cơ nói:

- Đại ca, La Khắc Địch chiếm địa bàn của chúng ta, thâu tóm nhân mã của chúng ta, suýt chút nữa là không thể trở về. Sau này huynh có tính toán gì không?

La Bá Đạo gãi đầu một cái, bất đắc dĩ nói:

- Lão La ta từ lúc sinh ra, ngay ở Lũng Hữu, đã sống bên trong mã phỉ, ngoại trừ làm mã phỉ thì những cái khác ta cũng không biết, ngươi nói xem, chúng ta tới Trường An, làm nghề nghiệp gì?

Hột Can Thừa Cơ suy nghĩ một chút nói:

- Ngày xưa đệ ở trong quân từng theo Lý Hiếu Thường đại tướng quân về Trường An một thời gian, cũng hiểu rõ về Trường An. Chúng ta ở Trường An, trọng thao cựu nghiệp tuyệt đối là không thể, thế nhưng đúng là có một nghề, tin rằng huynh và ta nếu đi làm quen tay sẽ làm nhanh, hơn nữa còn có thể làm ra một phen sự nghiệp, nổi bật hơn mọi người.

La bá Đạo mừng rỡ nói:

- Nghề gì? Ta có thể làm được ư?

Hột Can Thừa Cơ nói:

- Đệ đã từng trà trộn vào sòng bạc ở Trường An một thời gian, từng hiểu rõ, Trường An có nhiều hắc đạo kiêu hùng, nhưng chủ yếu là chia ra làm ba phái lớn, một phái khống chế chợ tây, một phái khống chế chợ đông, còn một phái là khống chế thương nhân ra vào Trường An, thế lực hùng hậu, mánh khóe thông thiên, giống như thiên tử hắc đạo, rất lợi hại.

La Bá Đạo khinh thường nói:

- Huynh đệ chúng ta, từ lúc nào phải hạ mình đầu nhập vào bọn họ thế, không thích hợp đâu.

Hột Can Thừa Cơ đắc ý cười nói:

- Với bản lĩnh của huynh đệ chúng ta, nào có đạo lý dưới người khác. Ý của đệ là, tìm mục tiêu thích hợp, thay vào đó, chiếm đoạt hai bang phái lớn khác, thống nhất Trường An, làm một thiên tử hắc đạo uy phong lẫm lẫm.

La Bá Đạo vuốt râu quai hàm suy nghĩ một chút, hớn hở nói:

- Nghe rất có tiền đồ… cứ quyết định như vậy! Huynh đệ chúng ta, sau này không lăn lộn lục lâm thì lăn lộn hắc đạo!

Bình Luận (0)
Comment