Chương 186: Không hiểu vì sao
Bốn đại hán ăn mặc hào hô khí thế hung hãn từ ngõ hẻm chạy ra, nhìn xung quanh, khi nhìn thấy đối diện là một sạp bán dù, đang có một người mặc áo xanh ngồi đó, thản nhiên tước nan tre.
Cạnh sạp hàng có một người trẻ tuổi mặc áo cổ tròn, dây cương để trên giá, người thì đang chọn dù trên giá, tựa hồ như đang chọn dù che mưa. Ngoài ra trước sạp dù không còn người nào khác.
Một hào nô trừng mắt nói:
- Này! Các ngươi có thấy một nữ nhân đi hướng nào hay không?
Người bán và người chọn dù đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía họ, lắc đầu.
Lúc này, một ông lão mặc áo bào màu xanh cổ tròn, trên đầu vấn cái khắn màu lục đi từ trong ngõ hẻm ra.
Lý Ngư đang dắt ngựa nhìn lên người này, nhất thời lộ vẻ kinh ngạc, người này vốn là bạn tù của hắn –Mỹ Nhiêm Công Khang ban chủ. Hắn vội nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục giả vờ chọn dù.
Một hào nô nói với Khang ban chủ:
- Họ Khang, Thập bát Thâm đi đâu rồi ạ.
Khang ban chủ chậm rãi nói:
- Thập Bát Thâm không có nơi để đi, hàng ngày ở lại trong rạp hát của lão phu.
Người hào nô nói:
- Thành Trường An to như vậy, biết tìm nàng ta ở đâu, tốt nhất chúng ta nên quay về rạp hát chờ, cuối cùng nàng ta vẫn phải trở về.
Khang ban chủ vuốt râu, cười híp mắt nói:
- Cũng không hẳn như vậy! Tiểu nương tử Thâm Thâm cũng không phải nghệ nhân mà Khang gia chúng ta dạy dỗ.
Bình thường ở gánh hát đều là đồ đệ do chính mình dạy dỗ, ra nghệ phải làm xiếc miễn phí cho sư môn ba năm, sau đó mới có lương bổng, sau đó cũng sẽ khôi phục sự tự do của bản thân, nếu như điều kiện thảo luận của hai bên không có vấn đề gì, cũng có thể tự mình phát triển. Vị tiểu cô nương Thâm Thâm kia thuộc về vế thứ hai, là mang nghề đầu nhập vào Khang Gia ban, nếu như nàng cảm thấy nơi này không an toàn, đương nhiên cũng có thể đến nơi khác đầu nhập.
Một hào nô giận tím mặt, vừa kéo cổ áo của Khang ban chủ vừa giận dữ hét:
- Họ Khang kia, người mà Thường đại gia vừa ý, nếu ngươi không giao người ra đây, ngươi chết chắc.
Khang ban chủ mỉm cười, bấm đốt ngón tay tính toán.
Hào nô ngạc nhiên:
- Ngươi… Ngươi đang làm gì vậy?
Khang ban chủ bấm đốt ngón tay, thản nhiên nói:
- Bây giờ là hai mươi sáu tháng ba, cách ngày mùng chín tháng chín là năm tháng mười bốn ngày, Khang mỗ phải ra pháp trường. Ngươi nghĩ, Khang mỗ quan tâm đến sự uy hiếp của ngươi sao?
Hào nô ngẩn ra, nhụt chí buông tay. Đối với người như vậy, gã đúng là không có biện pháp. Hơn nữa, loại người nhất định phải chết không sợ chết, nếu ép bức hắn quá, hắn giết chết mình cũng không phải chịu hình phạt nghiêm trọng hơn, có thể nói không kiêng dè gì, hào nô kia cũng có chút kiêng kị.
Một hào nô khác hòa giải:
- Bỏ đi, không cần làm khó Khang ban chủ. Chúng ta thông báo các huynh đệ trên đường, những môn hộ ra vào thành đều coi chừng, đừng để cho nữ nhân kia chạy trốn, lại nghe ngóng gánh hát ở các nơi, không tin là không tìm được nàng ta.
Mấy người hào nô xoay người bỏ đi, một người trong đó thấy ở sạp trước mặt bày ra sáu bảy cái dù lớn, trong lòng nghi hoặc nói:
- Khoan đã!
Hào nô đi tới, dùng chân đá, sáu chiếc dù đều bị đá bay khỏi vị trí, lúc này mới nhụt chí vung tay lên nói:
- Đi!
Khang ban chủ cười híp mắt nhìn bốn hào nô đi xa, bỏ đi.
Lúc này Lý Ngư mới xoay người qua, cất giọng:
- Khang ban chủ!
Khang ban chủ quay đầu, nhìn thấy Lý Ngư, vẻ bối rối trên mặt liền biến mặt, ngạc nhiên chạy về phía trước nói:
- Cậu là … Lý Ngư? Ha ha ha…
Khang ban chủ giang hai cánh tay, ôm thật chặt Lý Ngư, thân thiết nói:
- Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, lúc này mới tháng ba, ngươi đã quay lại rồi!
Lý Ngư mặt không đổi sắc, mỉm cười nói:
- Đường khó đi, chỉ sợ chậm trễ, nói vậy rất nhiều lão hữu cũng có dự định như vậy, sớm ngày về kinh, cũng có thể gặp gỡ những huynh đệ khác mấy ngày.
Khang ban chủ đưa ngón tay cái lên nói:
- Tiểu huynh đệ đúng là một hán tử chân chính! Đáng để tương giao! Đi nào, tới chỗ của ta, chúng ta cùng uống mấy chén.
Lý Ngư vội vã nói:
- Khang lão huynh vẫn ở Câu lan viện phường Đạo Đức chứ? Ngày khác tiểu đệ sẽ đến bái phỏng. Thực không dám giấu, hôm nay đi ra là đi tìm một vị cố nhân, hiện tại đang ở nhờ quý phủ của một vị quý nhân, trước đó chưa từng chào hỏi, nếu về chậm lại khiến chủ nhân lo lắng.
Khang ban chủ nghe hắn nói vậy nói:
- Nếu như thế, ta ở câu Phường Đạo Đức xin chờ đại giá, ngươi nhất định phải tới đấy!
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, rồi cáo biệt. Khang ban chủ đuổi theo bốn người hào nô ra đây, cũng lo lắng tình trạng của gánh hát lúc này, trong lòng bất an cho nên vội vã chạy về hí viên.
Người bán dù vẫn đang tước nan tre, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, cười nhìn bọn họ một chút, cho đến khi hai người nói lời từ biệt, người bán dù khẽ mỉm cười, cúi đầu tiếp tục tước nan tre, một thanh tiểu đao, vẫn linh hoạt trong tay y.
Lý Ngư nhìn theo Khang ban chủ đi vào trong gánh hát mới xoay người lại, cởi dây cương ngựa ra nói:
- Được rồi, có thể đi xuống rồi!
Lập tức thấy sau thân con ngựa là vị cô nương kia, thì vừa nãy nàng ta dùng thủ pháp “ẩn thân ở bên”, nấp ở bên hông ngựa, nếu có người đi tới gần quầy hàng, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy nàng. Thế nhưng dưới đáy bàn không có chỗ trốn, chỉ cần nhìn qua là biết, không thể giấu được người ta, trước quầy bàn để sáu bảy cái dù lớn, những hào nô kia làm sao tới gần được.
“Ẩn thân ở bên” chính là vị Thâm Thâm cô nương kia, nhảy từ trên ngựa xuống, trong người phảng phất ẩn dấu một sức sống mãnh liệt, bước tới trước mặt Lý Ngư, theo quy củ giang hồ, ôm quyền thi lễ một cái nói:
- Đa tạ lang quân trượng nghĩa đã giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích!
Lý Ngư bị nàng ta làm cho hoa mắt, đang muốn đáp lời, cô nương kia đã chuyển sang người bán dù áo xanh, ôm quyền nói:
- Đa tạ túc hạ đã giúp tiểu nữu.
Cô gái này chạy trốn tới đường thì nhìn lên thấy trái phải đều là đường dài, truy binh đã đến gần, khó có thể thoát được, trong lúc khẩn trương định dùng dù để ẩn thân, là Lý Ngư chỉ đến bên hông ngựa, ra hiệu cho nàng ẩn ở chỗ kia.
Tuy nhiên, “ẩn thân ở bên” không phải động tác ai cũng làm được, tối thiểu, bắp thịt, eo lực, chân lực đều phải hợp lệ, bằng không thì không chịu được, còn nếu dấu ở dưới dù thì thực sự quá dễ bị phát hiện.
Cô nương kia không nói hai lời, lập tức lẻn đến cạnh ngựa, rất nhẹ nhàng ẩn bên hông ngựa, dưới quá trình này, người bán dù từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên không quan tâm. Nếu như những hào nô kia đuổi theo, y muốn mình trong sạch thì chỉ cần chỉ tay, cô nương này sẽ không trốn thoát, cô nương cũng tự nhận là thiếu nợ y một phần tình, nói cảm ơn với y.
Lúc này người bán dù mớ ngừng tay, ngẩng dầu mở miệng cười với nàng nói:
- Chỉ một hành động thôi, cũng không đáng gì.
Người này ngoài ba mươi, nhưng dung mạo trong sáng, có một loại mị lực của nam nhân thành thục, khi mở miệng nở nụ cười, Lý Ngư lập tức cảm thấy như gió xuân ấm áp, cô nương kia cũng ngẩn ngơ, không kìm lòng được nói:
- Ngươi cười lên, thực sự là rất đẹp!
Người bán dù cũng cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mỉm cười thêm cái nữa.
Thâm Thâm cô nương tự biết mình thất thố, mặt đỏ lựng lên, thi lễ với anh ta rồi vội vã bỏ đi.
Người bán dù liếc nhìn Lý Ngư, mỉm cười gật đầu, Lý Ngư cũng mỉm cười chào hỏi, lấy dây cương, tung người lên ngựa, chạy về phía Phường Quần Hiền của Trử tướng quân.
Thành Trường An quả thưc là quá to lớn, khi Lý Ngư chạy về phường Quần Hiền thì đã là hoàng hôn. Lúc này rất nhiều bách tính đều muốn ra khỏi thành, các thương hộ hai chợ Đông Tây cùng khách hàng cũng đồn dập đóng cửa, rời đi, phủ đệ Trử đại tướng quấn sát hai bên cửa thành chợ Tây, đến mức hai bên đường trước phủ đông không thể tả.
Lý Ngư không còn cách nào khác đành xuống ngựa, dắt dây cương chen lấn trong đoàn người, thật vất vả mới chen được vào cửa phủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may mà cửa ở đường cái của Trử gia mở ra, bằng không hắn có chen vào phường, vòng tới một cửa khác ở đường khác chỉ sợ là mất gần nửa canh giờ.
Trước cửa có hai quân giáo giữ cửa, đè đại đao xuống, binh trên chiến trường Tây Bắc trở về, nào có ngồi yên, cứ nhìn người đi đường qua lại, thấy đại cô nương dung mạo xinh đẹp, tư thái phong lưu thì nháy mắt, chỉ điểm bình luận, không giữ mồm giữ miệng.
- Ấy! Nàng ơi, cười với đại gia một cái nào!
- Hứ!
- Tiểu nương tử, cẩn thận eo thon nhỏ của nàng nhé!
- Ai cần ngươi lo!
- Ôi! Mau nhìn xem, phụ nhân này có cái mông uốn éo, nam nhất nhất định sẽ bị nàng hấp thành cặn bã.
- Lão nương có hấp người ta thành dược tra cũng không tới phiên đám quân hán thô lỗ các ngươi!
Hai quân giáo tới gần trêu đùa, bầu không khí ở đường nóng lên, nữ tử tính tình mạnh mẽ, có người nghe xong đắc chí cười, có người nghe xong không nhịn được mắng chửi họ vài câu, hai quân giáo cũng không giận, ôm đại đao cười vui vẻ, da mặt được gọi là vô cùng dày.
Lý Ngư vừa đến trước phủ, hai quân giáo liền cười chào hỏi hắn:
- Ôi! Lý tiên sinh, ngài đã tìm người thân trở về rồi à.
Lý Ngư đi theo Trử đại tướng quân từ Lũng Hữu tới đây, thủ hạ của Trử đại tướng quân đều biết hắn, biết đây là sư gia mà Trử đại tướng quân rất coi trọng.
Lý Ngư cười nói:
- Đã về rồi! Cái cửa trước này của chúng ta quá nào nhiệt, ra vào khá là bất tiện!
Hai quân giáo vẻ mặt bất đắc dĩ, một người trong đó nói:
- Ai nói không phải! Đại tướng quân vì vậy mà tức giận, Thích Lữ soái nói, lúc lâm triều, con đường này vô cùng thông suốt, Đại tướng quân lúc đó mới hết giận.
Thích Lữ soái mà họ nó chính là vị quân quan đi tiềm trạm cho Trử tướng quân, tới Trường An mua nhà mua nha hoàn.
Lý Ngư dắt ngựa vào trong nói:
- Ừ! Không làm lỡ giờ vào triều là tốt rồi. Nhị vị khổ cực rồi, ta vào trước.
- Tiên sinh đi thong thả! Ngài ở tiền viện, vào cửa quẹo phải, có viện tử, lập tuyết đường, là chỗ có bộ núi đá giả trong viện.
Lý Ngư cũng không quay đầu lại, cười đáp:
- Đa tạ chỉ điểm!
- Ôi, tiểu cô nương khổ cực rồi!
Lý Ngư nghe hai người nói một câu giống mình lại đi trêu đùa cô nương đi đường, không khỏi lắc đầu bật cười. Những đại đầu binh này, người ta thường nói, làm lính ba năm, vợ già như heo cái cũng biến thành Điêu Thuyền. Cũng khó trách bọn họ, đang thời tráng niên thịnh vượng nhất, vừa đến nơi đại đô, mỹ nữ như mây, há có thể kìm giữ được.
Vừa vào Trử phủ, các nơi trong phủ còn chưa sắp xếp hết, Lý Ngư vừa vào sân, chỉ thấy một số nha hoàn bận bịu đi tới đi lui, những người này đều là mướn mua ở Trường An, Lý Ngư không biết bọn họ, bọn họ cũng không biết Lý Ngư, ngược lại cũng không ầm ĩ.
Lý Ngư vào sân, chắp hai tay thảnh thơi đi về phía bên phải, đến một chỗ viện lạc, cửa tròn trước viện, hai chữ “Lập Tuyết”. Lý Ngư muốn cất bước đi vào, lúc này mới nghĩ ra trong tay vẫn cầm dây cương bèn vội vàng dừng lại, muốn tìm một người làm để dắt ngựa đi, thế nhưng hắn vừa xoay người đã sợ hết hồn.
Vị Thâm Thâm cô nương “tưng tưng tưng” kia đã chình ình cưỡi trên ngựa của hắn tự lúc nào rồi.